Bài Thơ Cuối Cùng - T.T.Kh

Thảo luận trong 'Văn Thơ' bắt đầu bởi Zero, 13 Tháng sáu 2022.

  1. Zero

    Zero Active Member Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    708
    Bài thơ cuối cùng của TTKh

    Sau khi BÀI THƠ THỨ NHẤT được đăng trên báo Tiểu thuyết thứ bẩy, giới văn nghệ càng bàn tán nhiều hơn nữa. Bao nhiêu những tưởng tượng, thêu dệt với những tình tiết lâm ly về hình dạng, thân thế và cả mối tình buồn đau lãng mạn của tác giả được đưa ra báo chí. Vẫn trong cái không khí xao động, bàn tán lung tung vì 2 bài thơ vừa đăng báo đó, tạp chí 'Phụ nữ thời đàm' ở Hà nội lại nhận được bài thơ Ðan áo cho chồng của cùng tác giả qua bưu điện. Bài thơ này cũng vẫn với giọng điệu buồn đau, nhưng có vẻ than van, oán trách thân phận mình nhiều hơn. Bài thơ đan áo cho chồng vừa ra mắt thì tòa báo Tiểu thuyết thứ bẩy lại qua đường bưu điện nhận được bài thơ thứ tư với đề tựa: Bài thơ cuối cùng.

    Ðúng như đề tựa của nó, sau bài thơ này, làng thơ không bao giờ còn nhận được thêm bài nào nữa, TTKh hoàn toàn biến mất trên thi đàn! Cũng từ đó trong lịch sử văn thơ tiền chiến phải nhận lấy sự bí mật về một tác giả mà chỉ có vỏn vẹn 4 bài thơ nhưng đã tạo được chỗ đứng rất vững chãi trong nền văn học VN.

    [​IMG]

    Bài thơ cuối cùng


    Anh ạ, tháng ngày xa quá nhỉ!

    Một mùa thu cũ, một lòng đau..

    Ba năm ví biết anh còn nhớ,

    Em đã câm lời có nói đâu!


    Ðã lỡ, thôi rồi! Chuyện biệt ly,

    Càng khơi càng thấy luỵ từng khi.

    Trách ai mang cánh "ti-gôn" ấy,

    Mà viết tình em, được ích gì?


    Chỉ có ba người đã đọc riêng,

    Bài thơ "đan áo" của chồng em.

    Bài thơ "đan áo" nay rao bán,

    Cho khắp người đời thóc mách xem..


    Là giết đời nhau đấy, biết không?

    Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung,

    Giận anh, em viết dòng dư lệ,

    Là chút dư hương: Điệu cuối cùng!


    Từ nay, anh hãy bán thơ anh,

    Còn để yên tôi với một mình,

    Những cánh hoa lòng, hừ! Đã ghét,

    Thì đem mà đổi lấy hư vinh.


    Ngang trái đời hoa đã úa rồi,

    Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi..

    Buồng nghiêm thơ thẩn hồn eo hẹp,

    Ði nhớ người không muốn nhớ lời!


    Tôi oán hờn anh, mỗi phút giây,

    Tôi run sợ viết, bởi rồi đây

    Nếu không yên được thì tôi.. chết

    Ðêm hỡi! Làm sao tối thế này?


    Năm lại năm qua cứ muốn yên

    Mà phương ngoài gió chẳng làm quên;

    Và người vỡ lỡ duyên thầm kín,

    Lại chính là anh, anh của em!


    Tôi biết làm sao được hỡi trời?

    Giận anh, không nỡ! Nhớ không thôi!

    Mưa buồn, mưa hắt, trong lòng ướt..

    Sợ quá đi, anh.. "có một người."


    T.T.Kh
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười một 2022
Từ Khóa:

Chia sẻ trang này

Đang tải...