Thơ tặng vợ hài, thơ nịnh vợ hài hước Ngồi buồn nhớ vợ người ta Trời như hâm đất như là dở hơi Vợ người sao quá tuyệt vời Vợ tôi nhìn kỹ thì hơi.. bình thường Vợ là.. Vợ là quả ớt chín cây Đỏ tươi ngoài vỏ rất cay trong lòng Vợ là một đóa hoa hồng Vợ là "sư tử Hà Đông" trong nhà Vợ là nắng gắt mưa sa Vợ là giông tố phong ba bão bùng Nhiều người nhờ Vợ lên Ông Nhiều người vì Vợ mất không cơ đồ Vợ là cả những vần thơ Vợ là cả những giấc mơ vơi đầy Vợ là một chất men say Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng Vợ là một áng mây hồng Vợ là hoa hậu để chồng mê say Vợ là khối óc bàn tay Vợ là bác sĩ tháng ngày chăm ta Vợ là nụ Vợ là hoa Vợ là chồi biếc Vợ là mùa xuân Vợ là tín dụng nhân dân Vợ là kế toán giải ngân trong nhà Vợ là biển rộng bao la Vợ là hương lúa đậm đà tình quê Vợ là gió mát trưa hè Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông Vợ là chỗ dựa cho chồng Nhiều ông dám bảo vợ không là gì? Khoan khoan hãy nghĩ lại đi Vợ quan trọng lắm không gì hơn đâu Việc nhà vợ có công đầu Nấu cơm, nấu nước, rửa rau, pha trà Vợ là máy giặt trong nhà Vợ là Cát-sét Vợ là Tivi Nhiều đêm Vợ hát Chồng nghe Lời ru xưa lại vọng về trong ta Vợ là làn điệu dân ca Vợ là bà chủ, vợ là nhân viên Vợ là cái máy đếm tiền Vợ là "Nội lực" làm nên cơ đồ Vợ là thủ quỹ thủ kho Vợ là hạnh phúc ấm no trong nhà Vợ là vũ trụ bao la Nhiều điều bí ẩn mà ta chưa tường Khi nào giận, lúc nào thương Sớm mưa, chiều nắng ai lường được đâu Vợ là một khúc sông sâu Vợ như là cả một bầu trời xanh Vợ là khúc nhạc tâm tình Vợ là cây trúc bên đình làm duyên Vợ là cô Tấm thảo hiền. Vợ là cô Cám hám tiền ham chơi Vợ là con Phật, cháu Trời Rẽ mây rơi xuống làm người trần gian Vợ là.. Sợ vợ Ngồi buồn kiếm chuyện nói chơi Nhất vợ nhì trời.. là chuyện tự nhiên Ðàn ông sợ vợ thì sang Ðàn ông đánh vợ tan hoang cửa nhà Ðàn ông không biết thờ "bà" Cuộc đời lận đận kể là vứt đi Ðàn ông sợ vợ ai khi Vợ mình, mình sợ sá gì thế gian! Ðàn ông khí phách ngang tàng, Nghe lời vợ dạy là hàng "trượng phu" Ðàn ông đánh vợ là ngu Tốn tiền cơm nước, ở tù như chơi Lấy nàng từ thuở mười ba Ðến khi mười chín tôi đà năm con Nàng thì trông hãy còn son Tôi thì đinh ốc, bu lon rã rời Nắng mưa là chuyện của trời Tề gia nội trợ có tôi bao thầu Suốt ngày cày cấy như trâu Chiều về rửa chén cũng "ngầu" như ai Nấu cơm, đi chợ hàng ngày Bồng con, thay tã tôi đây vẹn toàn Lau nhà, lau cửa chẳng màng Ôi thời oanh liệt ngang tàng còn đâu Nhiều khi muốn hộc xì dầu Xin nàng nghỉ phép, nàng chau đôi mày Nàng đòi thi đấu võ đài Tung ra một chưởng, chén bay ào ào Nhớ xưa mình mới quen nhau Em ăn, em nói ngọt ngào dễ thương Cho nên tôi mới bị lường Mang thân ngà ngọc cậy nương nơi nàng Than ôi thực tế phũ phàng Mày râu một kiếp thôi đành đi đoong Một lòng thờ dzợ sắt son Còn non còn nước thì tôi còn.. thờ. Kiếp làm chồng Bẩm sinh ta đã hiền lành Từ khi lấy vợ trở thành.. hiền khô Còn nàng thuở ấy ngây ngô Sau khi xuất giá thành cô.. "xếp sòng" Suốt ngày oán trách với chồng Lúc xưa thì vậy, giờ không còn gì.. Cái hôm mà nàng vu quy Ta biết ta sẽ bị.. đì lai rai Khổ thân cho kiếp con trai Một lần lấy vợ bằng hai lần.. mù Lưng thì mỗi ngày mỗi gù Cày ba bốn job để.. Bù nàng tiêu Ngày xưa thì giống.. Triển Chiêu Nay thì tựa tựa lão tiều phu gia Ngày xưa mỗi tuần tặng quà Bởi vì.. stock đang đà đi lên Ngày nay stock lênh đênh Thua ba bốn vố, buồn tênh mặt mày Lương bổng không đủ trải bày Còn đâu quà cáp như ngày xa xưa Ngày trước nàng dạ nàng thưa Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh Anh tưởng hoa ở trên cành Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa Lời nói không mất tiền mua Nên anh.. Ngọt lại cho vừa lòng nhauây giờ chẳng hiểu vì đâu Nàng mang chứng bệnh cứng đầu lặng câm Còn mặt thì cứ hầm hầm Nàng trợn một cái, ta.. bầm mấy hôm Việc nhà chẳng chịutrông nom Shopping một bận, ba hôm mới về Nhà thì đang ở nhà thuê Phòng ốc chật hẹp, bốn bề ngổn ngang Muốn tìm đôi vớ mà mang Phải mất cả tiếng bươi ngang đồ nàng Ngày ngày đọc báo thời trang Hễ ra mốt mới, nàng mang về liền Nàng rất có khiếu xài tiền Nàng mà đã thích, mua liền chẳng tha Tuần sau mốt mới khác ra Mốt.. mới tuần trước lau nhà chẳng thương Ngày xưa đón nàng ở trường Nàng hối về gấp kẻo chừng mẹ trông Ngày nay về ở với chồng Mặc kệ chồng ngóng, chồng trông, chồng chờ Còn nàng thì cứ hững hờ Nàng nói sáu rưỡi, mười giờ chưa xong Suốt ngày đi chơi vòng vòng Ðêm về la bịnh, bảo chồng đấm lưng Quanh năm nàng.. mệt chừng chừng Phải mua đồ bổ về chưng cho nàng Ði bác sĩ, mua thuốc thang.. Cũng không chữa hết bệnh nàng hay la Khi ta làm hết việc nhà.. Tự nhiên nàng khỏe, tức là.. ngủ ngon Lúc nghĩ tới chuyện.. có con Nàng hứ một cái, chẳng còn thiết tha Ra đường thấy vợ người ta Về nhà thấy vợ.. tu cha cho rồi.. Nhưng lỡ ăn kiếp, ở đời Cắn răng chịu đựng, chờ thời đổi thay Biết đâu sẽ có một ngày Ta có cơ hội giãi bày vợ hay May ra vợ có.. nương tay Ta mới sống trọn kiếp này dài lâu Làm chồng phải nhớ lấy câu: "Nhất vợ nhì trời." Đừng ẩu.. phanh thây! Hoa Tặng Vợ Hôm qua tặng vợ bó hoa Hôm nay mùng 9 mở ra bỏ xào Hoa thơm hương tỏa ngạt ngào Bò thăn nóng hổi ngon nào tuyệt hơn Nào đâu cái món.. bia lon Chồng ăn vợ gắp các con gật gù Nghe Lời Vợ Chiều về vợ dặn nhớ chồng ơi Gánh đụn rơm về ngõ để phơi Đất luyện hè sau chờ đóng gạch Mương khơi ruộng trước đợi mưa trời Bờ trên rẫy cỏ cho cây tốt Thửa dưới quơ bèo khiến lúa tươi Hết việc khều tay em nháy mắt Vào đây tính chuyện khác đi thôi Người Vợ Đảm Đang Vợ là gió mát trưa hè Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông Vợ là chỗ dựa cho chồng Nhiều ông đảm bảo vợ không là gì? Khoan khoan hãy nghĩ lại đi Vợ quan trọng lắm, không gì hơn đâu? Việc nhà vợ có công đầu Nấu cơm, nấu nước, rửa rau, pha trà Vợ là máy giặt trong nhà Vợ là Cát- sét, Vợ là Tivi Nhiều đêm vợ hát chồng suy Lời ru xưa lại vọng về trong ta Vợ là làn điệu dân ca Vợ là bà chủ, vợ là nhân viên Vợ là cái máy đếm tiền Vợ là nội lực làm nên cơ đồ Tác Giả: Loc Lethanh Nói Với Em Vợ ơi anh bảo vợ này Đầu tuần vui bạn anh say mất rồi Em đừng giận nhé em ơi Cơm nước xong rồi em nhớ ngủ ngoan Hay là lên mạng lang thang Vào trang lãng mạn tình thơ đỡ buồn Tiệc tan anh sẽ sớm về Chẳng đi hát với cafe làm gì Lòng anh luôn nhớ khắc ghi Cùng em họa nốt những gì dở dang Trang thơ em đã sẵn sàng Anh là nốt nhạc ru nàng ngủ ngoan Tác Giả: Nở Dương Văn Quà Ngày Lễ Tình Nhân Hôm nay mười bồn tháng hai Vợ ơi anh tặng củ khoai đây này Vừa to vừa thẳng vừa dài Trắc là giống tốt nên dây cũng nhiều Nếu mà vợ thích thì chiều Khoai đang nóng hổi có nhiều chất tinh Củ khoai vừa đỏ lại xinh Vợ mà cầm tới xếp hình sẽ vui Ninh cho khoai chín nhừ rồi Cả hai dùng thử ôi rời đã ghê Cầm khoai mà vợ thấy phê Cho nên vợ cứ mân mê nó hoài Đúng là 14 tháng 2 Ước gì nó cứ kéo dài cả năm Ăn xong rồi vợ lại nằm Dùng khoai lang nướng trong lòng thấy yêu Tác Giả: Minh Trân Thơ nịnh vợ Xa vợ đã mấy tháng nay Mà anh chưa thể về ngay thăm nhà Đâu phải do anh la cà Chỉ là công việc đang đà rối ren Em đừng gọi điện đánh ghen Anh đây chung thủy như sen giữa hồ Xin em đừng có hồ đồ Nghĩ anh oan uổng đâm "rồ" người ra Về nhà thì bị em la Ra đường thì lại sợ ma bỏ xừ Ở nhà em bớt hầm hừ Để anh được sống từ từ bình yên Nếu em muốn được đoàn viên Nhốt con "sư tử" đó liền cho anh Đã qua gần hết tuổi xanh Tóc đà dâm bụt hoa cành tả tơi Bồ nhí chỉ dành dân chơi Anh đây "dân đói" lả lơi làm gì Xin mặt em bớt bí xì Khuôn trang tươi tỉnh cười hì như xưa Dù cho anh phải ăn dưa Hơn là cơm thịt mà chưa yên lòng Tháng lương này đã đi tong Đời thẳng thì ít mà cong nhiều Xin em chớ có làm liều Không thì rất dễ làm diều đứt dây. Cáu giận là bệnh dễ lây Không kiềm chế kịp kệ thây "thân diều" Dáng em vốn đã tiêu điều Bớt lời to nhỏ để chiều ý anh Mẹ cha nuôi lớn trưởng thành Không phải là để mình hành hạ nhau Thế nên phải ngó trước sau Vợ tròn phận vợ chồng mau đạo chồng Xin bỏ cái xích cái gông Anh đâu phải nợ mà chồng của em Cuộc đời lắm thứ đáng xem Chúng ta cùng hứa có em bé dần Nhà cửa sẽ bớt trống chân Anh lên chức bố tình thần thăng hoa. Cuối tháng anh sẽ về nhà Gia đình đoàn tụ để bà con vui! Thơ Tặng Vợ Vui ngày phụ nữ Việt Nam Bài thơ tặng vợ phải làm sao đây Em ơi anh viết thế này Chúc em xinh đẹp, cả ngày vui tươi Miệng luôn rạng rỡ nụ cười Đầm xòe lả lướt với người mình thương Nhà cửa quần áo ngày thường Hôm nay cứ để lại nhường cho anh Hoa tươi đây tặng dăm cành Hạt Xoàn em thích nay anh mua này Vàng mười đeo đỏ cổ tay Tóc Nâu tóc Đỏ đi ngay mà làm Xăm Môi nâng Ngực đừng ham Mấy thằng Mỹ viện nó làm hỏng thêm Nhà hàng thoải mái nhé em Mỹ phẩm thì cứ mua đem về sài Một năm chỉ có một ngày Em mà sung sướng anh này mới vui Bạn bè Facebook mình ơi Bài thơ tặng vợ thấy thời được không? Thương Vợ Quanh năm buôn bán ở mom sông Nuôi đủ năm con với một chồng Lặn lội thân cò khi quãng vắng Eo sèo mặt nước buổi đò đông Một duyên, hai nợ, âu đành phận Năm nắng, mười mưa, dám quản công Cha mẹ thói đời ăn ở bạc Có chồng hờ hững cũng như không! Tú Xương Thương Vợ Ra đường thấy vợ người ta Về nhà thương vợ gấp ba bốn lần Mình nghèo em phải tảo tần Cho anh xin được ngìn lần sori Họ giàu cao ốc, camry Áo quần hàng hiệu mi tô, môi hồng Em nghèo tất tả ruộng đồng Bán buôn lo đủ áo quần chồng con Ơn trời em được đẹp giòn Lưng ong, mắt phượng, má hồng thật duyên Người thật đó chẳng phải tiên Với anh em xứng là tiên giáng trần Mưu sinh vất vả tảo tần Chẳng bao giờ thấy một lần em than Đường đời muôn dặm gian nan Bên em anh được an toàn, vững tin Vợ Là Vợ là giám đốc trong nhà Kiêm luôn thủ quỹ cùng là thủ kho Thu chi, tính toán so đo Chớ ghen với vợ, bà cho nhịn liền Mạnh vì gạo, bạo vì tiền Lương không đưa đủ, tình duyên nhạt nhòa Vợ là một vị quan tòa Đi làm về muộn la cà những đâu Ngọn ngành tra trước sét sau Dè chừng chớ có trên đầu nước hoa Vợ là một vị thanh tra Quỹ đen đã giấu những là bao nhiêu Cớ sao đi sớm về chiều Thu chi ắt hẳn có điều bất minh Tối nay cứ tạm nằm mình Phòng không gối lẻ, lặng thinh như tờ Cuộc đời thực ngỡ là mơ Một lần lầm lỡ ngục tù trăm năm Con vợ nuôi, ta vợ chăm Vợ là cơm tám, rượu tăm suốt đời Tác Giả: Lê Nhưng Vợ Là Gì Thế Vợ là gì thế.. vợ ơi? Bà con chẳng phải sao tôi phải cần Việc nhà việc bếp vợ mần Chăm con, giặt giũ cực thân vợ hề Vợ là bát nước mắm me Chua chua mặn ngọt cay sè bờ môi Có vợ như đói gặp xôi Nhưng mà nhớ nhé lôi thôi voi chừng Bởi vợ là gấu trong rừng Chọc điên nó quậy tưng bừng nhà ta Vợ là cơm hẩm nhà ta Nhưng là phở của thằng cha láng giềng Tác Giả: Nguyễn Hoàng Vợ Ơi Vợ mình sống kiểu đại gia Từ nhà ra chợ có ba bước à Trên xe rong ruổi la cà Cứ như xa lắm thật là buồn so Việc làm không tính chẳng lo Tay cầm điện thoại nằm co trên giường Mãi rồi mất hết tình thương Chỉ vì quá khứ mà vương tơ lòng Bây giờ chỉ một ước mong Vợ ơi tu chí kẻo xong duyên mình Tình chồng nghĩa vợ chớ khinh Để khi ngoảnh lại bóng hình đã xa Vợ Ơi, Chừa Rồi Vợ ơi đừng đánh vào bi Để anh xin kể những gì hôm qua Chả là vợ qua vắng nhà Một mình buồn quá đi ra ngắm vườn Thấy bên hàng xóm con Hương Nó đang tỉa tót mảnh vườn bỏ hoang Tính anh là rất đàng hoàng Nhìn thấy thương quá vượt rào sang chơi Ai ngờ nó lại cứ mời Thôi đành nhắm mắt cố xơi nót lòng Giờ thì em hãy cảm thông Dừng ngay tay lại kẻo ngồng.. bị hư Từ nay anh hứa như sư Sẽ không giám nữa xin chừa từ đây Từ sau cho đến về rầy Anh chỉ tán gái trên phây đỡ buồn Vợ Tôi Nhiều hôm tôi rượu ngà ngà Để cho vợ nó la cà đó đây Nó về úp mẹt lên phây Viết thêm dòng chữ còn gây sốc hàng Tỉnh rượu tôi thấy bàng hoàng Hở trên, lộ dưới trình làng ái ân Kiểu này nó thích trai tân Bình luận phía dưới.. toàn thân rối bời Đứa bảo trao cả cuộc đời Đứa thì ngọt nước.. sáng ngời mắt nai Tôi đọc như dẫm phải gai Trời ơi! Mình cũng điển trai thế mà Nó lại khoe khắp cả nhà Ấy là chồng nó khoai cà bị teo Nhiều đêm của lão nó tèo Em nhìn cảm thấy bọt bèo xác thân Bây giờ tôi mới thấy đau Chỉ vì chén rượu.. mà lau lệ nhòa. Tác Giả: Mai Hắc Bộ