Đất nước mình ngộ quá phải không anh? Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi.. Đất nước mình lạ quá phải không anh Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ Những dự án và tượng đài nghìn tỉ Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay.. Đất nước mình buồn quá phải không anh Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc Rừng đã hết và biển thì đang chết Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa.. Đất nước mình thương quá phải không anh Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu.. Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh Anh không biết em làm sao biết được Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu? Trần Thị Lam Trường PTTH chuyên Hà Tĩnh.
Thời gian gần đây rất nhiều bạn đọc đã được thưởng thức bài thơ " Đất nước mình ngộ quá phải không anh?" của cô giáo Trần Thị Lam, giáo viên môn Văn trường THPT chuyên tỉnh Hà Tĩnh. Bài thơ cô Lam làm chính là nỗi lòng của cô đối với đất nước, đó chính là cảm hứng sáng tác của cô . Cô viết ra với ý nghĩa thể hiện tình yêu quê hương đất nước chứ không phải mang ý tiêu cực. Trong bài thơ của cô Lam, cô đã cam đảm đặt ra những câu hỏi này mà đáng lý tất cả chúng ta, là công dân Việt Nam từ khi biết suy nghĩ, phải có bổn phận làm điều này. Thơ cô Lam với lời thơ nhẹ nhàng, trong sáng tuy mang một buồn chua xót cho hoàn cảnh bi đát của đất nước dù đã có rừng vàng-biển bạc, thân phận của người dân Việt mình, đã hơn 40 năm sống trong hòa bình mà sao vẫn cơ cực quá sức dù đã và đang không thiếu chất xám cũng như sức chịu đựng gian khổ! Dưới đây là bài thơ được một tác giả viết lên nhân cảm hứng đọc bài thơ " Đất nước mình ngộ quá phải không anh? " của cô giáo Lam. Qua bài thơ này, tác giả muốn gửi đến người đọc thông điệp : Lịch sử vẻ vang đó là quá khứ, cái đó là của cha ông chúng ta mà ai cũng biết. Chúng ta bây giờ cần phải nhìn nhận thực tế, yếu kém của mình thì mới lớn lên được nếu không muốn mãi thấp còi với thiên hạ. Đừng quá lạc quan, đừng lừa dối mình và mọi người nữa, phải thừa nhận cô giáo Lam dũng cảm và dám nói lên sự thật. Mời các bạn cùng thưởng thức bài thơ: Gửi cô giáo Trần Thị Lam – Trường chuyên Hà Tĩnh! Nhân đọc bài thơ của cô cách đây mấy ngày. Nếu đất nước bốn ngàn năm không chịu lớn Thì bây giờ em chẳng thể gọi tên Nếu dân tộc đớn hèn như em nghĩ Thì còn đâu dải bờ cõi nối liền Em đã quên những bài ca bất tử Cha ông ta đã bao lần chiến quân Nguyên Em đã quên máu trào Điện Biên Phủ Để Việt Nam trên thế giới có tên Em đã quên triệu người trong lòng đất Để hôm nay Tổ Quốc ngẩng cao đầu Em đã quên bao linh hồn bất tử Đang vật vờ đâu đó giữa biển sâu Sao không hỏi mình làm gì đi nhỉ Mà lại trao câu hỏi ấy cho người Dân tộc này không bao giờ chết được Nếu diệt vong chỉ có lũ sâu thôi Những đứa con dù sống hay đã chết Vẫn ngàn năm quấn quít trái tim này Đất nước mình có gì ngộ đâu em! Bốn ngàn tuổi – bốn ngàn năm chinh chiến Máu ông cha thấm đẫm núi sông này. Đất nước mình có gì lạ đâu em! Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc Những con thuyền vẫn vượt sóng tới trùng xa... Đất nước mình có sầu thương lắm đâu em! Mỗi đứa trẻ sinh ra vẫn ấm vành nôi, ngọt sữa Di sản cho mai sau vẫn được bảo tồn, gìn giữ Đứng trước năm châu không hổ thẹn, cúi đầu... Đất nước mình rồi sẽ về đâu ư Sẽ đứng vững dù can qua, bão tố Yêu đất nước, em chuyên cần dạy dỗ Góp sức mình xây đất nước phồn vinh. Đất nước mình không ngộ lắm đâu em Ai đi xa luôn dạt dào nổi nhớ Là dân Việt lòng ai không trăn trở Ai không người nặng nợ với non sông Em có biết đất nước về đâu không? Khi lòng người vẫn nhỏ nhen ganh tị Đem thù hận, đớn hèn và ích kỷ Gieo vào lòng thế hệ trẻ hôm nay Đất nước mình không ngộ lắm đâu em! Anh vẫn nhớ những đói nghèo, khốn khó Chuyện áo cơm nên dang dở học hành Của ngày đầu đất nước thoát điêu linh Đất nước mình không buồn thế đâu em Đói khổ, đắng cay qua rồi từng năm tháng Em hãy tin một ngày mai xán lạn Sánh vai cùng bốn bể, năm châu..
Đất nước mình không ngộ quá đâu em Dù bốn nghìn năm dân vẫn không chịu lớn Bởi tổ tiên ta sinh ra không là con mà là trứng Khi cha mẹ ly hôn nào có dám kêu đòi Đất nước mình không lạ quá đâu em Thánh Gióng lên ba đã ăn cơm nong cà thúng Chử Đồng Tử úp nón thành cung điện nguy nga sừng sững Cùng một cha, Tấm làm mắm Cám rất bình thường Đất nước mình không buồn quá đâu em Dù biển bạc rừng vàng giờ đây đang cạn kiệt Nhưng có nồi cơm Thạch Sanh ăn mãi không bao giờ hết Nàng Tô Thị chờ chồng nghìn năm lẻ có gì đâu Đất nước mình có gì mà phải thương đau Vì đến tiều phu cũng mơ làm hoàng đế Nên chút nợ nần là chuyện nhỏ như con dế Đánh thắng ba siêu cường sợ gì đám năm châu Em hỏi đất nước mình rồi sẽ về đâu? Anh chưa biết nhưng có một điều rất tuyệt Chưa biết về đâu nhưng cứ đi tắt đón đầu là duyệt Chưa biết về đâu nhưng cứ phải tiến lên đầu! Baron Trịnh