Kiều (Nỗi Thương Mình) - Masew, Trần Mạnh Cường - Bài hát "Kiều (Nỗi Thương Mình)" của Masew kết hợp cùng Trần Mạnh Cường được phát hành vào tối ngày 21 tháng 8 năm 2025, thuộc album XƯA của nam nhạc sĩ, nhà sản xuất thu âm, DJ kiêm streamer người Quảng Ninh. "Kiều (Nỗi Thương Mình)" là một tác phẩm mang đậm hơi thở của văn học dân tộc, lấy cảm hứng từ đoạn trích "Nỗi Thương Mình" trong "Truyện Kiều" của đại thi hào Nguyễn Du. Bài hát đã tài tình kết hợp những câu thơ lục bát nguyên bản vào một bản phối âm nhạc hiện đại, tạo nên một sự giao thoa độc đáo giữa cổ điển và đương đại. Bài hát đã thể hiện một cách sâu sắc tâm trạng bi thương, tủi nhục và nỗi đau của Thúy Kiều. Nó không chỉ là một lời than trách cho số phận, mà còn là sự thức tỉnh về giá trị của bản thân. Bằng cách đưa một tác phẩm văn học kinh điển vào một bản phối âm nhạc hiện đại, Masew và Trần Mạnh Cường đã tạo ra một cách tiếp cận mới mẻ, giúp người trẻ hiểu và cảm nhận được vẻ đẹp của văn hóa dân tộc. Bài hát không chỉ là một tác phẩm giải trí, mà còn là một câu chuyện về sự mất mát, nỗi cô đơn và ý nghĩa của việc "thương lấy chính mình". Đăng ký Binance giao dịch Bitcoin kiếm tiền Lời bài hát: Biết bao bướm lả ong lơi! Cuộc say đầy tháng, trận cười suốt đêm Dập dìu lá gió cành chim Sớm đưa Tống Ngọc tối tìm Trường Khanh Khi tỉnh rượu lúc tàn canh Giật mình mình lại thương mình xót xa Khi sao phong gấm rủ là Giờ sao tan tác như hoa giữa đường? Mặt sao dày gió dạn sương? Thân sao bướm chán ong chường bấy thân! Mặc người mưa Sở mây Tần Những mình nào biết có xuân là gì? Đòi phen gió tựa hoa kề Nửa rèm tuyết ngậm, bốn bề trăng thâu Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu? Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ! Biết bao bướm lả ong lơi! Cuộc say đầy tháng, trận cười suốt đêm Dập dìu lá gió cành chim Sớm đưa Tống Ngọc tối tìm Trường Khanh Khi tỉnh rượu lúc tàn canh Giật mình mình lại thương mình xót xa Khi sao phong gấm rủ là Giờ sao tan tác như hoa giữa đường? Mặt sao dày gió dạn sương? Thân sao bướm chán ong chường bấy thân! Mặc người mưa Sở mây Tần Những mình nào biết có xuân là gì? Đòi phen gió tựa hoa kề Nửa rèm tuyết ngậm, bốn bề trăng thâu Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu? Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!