Bài Văn Tế Nghĩa Sĩ Chứng Khoán

Thảo luận trong 'Tổng Hợp' bắt đầu bởi Wall-E, 10 Tháng sáu 2016.

  1. Wall-E

    Wall-E Active Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    118
    Viện tâm thần Bệnh viện Bạch mai đón nhận nhiều "đại gia" ghé thăm tệ xá của mình nhất chính là thời điểm thị trường chứng khoán rơi xuống đáy. Quả thật chẳng có nơi đâu như xứ mình, cứ nhắm mắt nhắm mũi chạy theo phong trào dù chẳng hiểu biết tý gì, để rồi cuối cùng lãnh đủ hậu quả. Văn tế này chỉ là thư giãn, nhưng cũng đắng lòng.

    Bài tế dưới đây dựa theo tác phẩm văn học "Văn tế Nghĩa Sĩ Cần Giuộc" của cụ Nguyễn Đình Chiểu. Cùng dành 1 phút mặc niệm cho các nghĩa sĩ chứng khoán đã anh dũng hi sinh.

    [​IMG]

    VĂN TẾ NGHĨA SỸ CHỨNG KHOÁN


    Nhớ khi xưa

    Các bác côi cút làm ăn, toan lo nghèo khó

    Chưa quen tài khoản, đã tới sàn đâu

    Chỉ biết ruộng trâu, ở trong làng bộ

    Việc cuốc, việc cày, việc bừa, việc cấy, tay vốn quen làm

    Nhập tiền, tập nhập lệnh, mắt chưa từng ngó

    Nay

    Nghe tiếng sàn phập phồng hơn mươi tháng

    Trông lợi cao như trời hạn trông mưa

    Mùi xèng tanh hấp dẫn máu ganh đua

    Ghét lao động như nhà nông ghét cỏ

    Bữa thấy CE màu tím ngắt, muốn tới ăn ngay

    Ngày xem bảng xanh rì, muốn ra hốt của

    Khá thương thay

    Vốn chẳng phải CEO hay dân kinh tế

    Mà chỉ là buôn bán nhỏ linh tinh

    Lại thêm

    Mười tám chiêu phân tích đâu biết tập rèn

    Chín chục kiểu làm giá chẳng chờ bày bố

    Thế cho nên

    Một đợt giảm sâu, ngàn năm bia tỏ

    Giấc sàn trường tưởng rằng chữ hạnh, nào hay da ngựa bọc thây

    Trăm năm chứng khoán ấy chữ quy, nào ngờ gươm hùm treo mộ.

    Ôi thôi thôi

    Đau đớn bấy, mẹ già ngồi khóc trẻ, ngọn đèn khuya leo lét trong lều

    Não nùng thay, vợ yếu chạy tìm chồng, cơn bóng xế dật dờ trước ngõ

    Thác mà trả hết non rồi nợ, danh thơm đồn sáu tư tỉnh chúng đều khen

    Thác mà tài khoản có để thờ, tiếng ngay trải muôn đời ai cũng mộ.

    Sống đánh chứng, thác cũng đánh chứng, linh hồn theo giúp cổ đông

    Thắng thờ sàn, thua cũng thờ sàn, lời dụ dạy đã rành, một chữ ấm đủ đền công đó.

    Nước mắt mẹ già lau chẳng ráo, thương vì hai chữ thiêu thân

    Cây hương cổ đông thắp thêm thơm, cám bởi một câu ham hố.

    Hỡi ôi thương thay!

    Có linh xin hưởng.

    [​IMG]

    Phiên bản 2:

    Hỡi ôi!

    Chứng khoán đỏ sàn, nhà đầu tư bán tháo.

    Mười mấy năm cày cuốc lao lực, vốn liếng tích góp đi tong;

    Một đợt cắt lỗ, tài khoản bốc hơi hàng trăm triệu.

    Nhớ khi xưa:

    Cui cút làm ăn, toan lo nghèo khó.

    Chưa quen chứng cháo, đâu mơ tới giàu sang; chỉ biết ruộng trâu, ở trong làng xã.

    Việc cuốc, việc cày, việc bừa, việc cấy, tay vốn quen làm;

    Tập đọc báo cáo, tập xem chỉ số, tập phân tích TA, FA, mắt chưa từng ngó.


    Phải thời covid cách ly, việc làm ăn khốn khó; lần mò tìm kế sinh nhai.

    Đánh chứng ảo phập phồng hơn mười tháng, xem kết quả thấy cũng dễ kiếm ăn.

    Bữa chỉ số tăng vun vút, tài khoản ảo lãi gấp 3 lần; thấy thiên hạ giàu lên nhanh chóng, lập tức cắm bìa đỏ lao theo.

    Đúng lúc VNI lên 1500 điểm, chuyên gia, bốc cờ hô hào chỉ số còn tăng.

    Nào đợi ai đòi, ai bắt, thúc giục vợ con góp vốn liếng đầu tư; chẳng thèm xem xét rủi ro, chuyến này full margin một vố.

    Khá thương thay!

    Vốn chẳng phải pro, dân chuyên tài chính, theo room chứng khoán hô hào; chẳng qua là nông dân chính hiệu, mơ ước giàu sang nên được bốc cờ chiêu mộ.

    Mười tám tháng đầu tư, nào đợi tập rèn; chín chục pha lướt sóng, đâu chờ điểm bán, điểm mua.

    Vốn liếng chỉ có căn nhà cấp 4, cùng mảnh vườn đem cầm cố, trong tay chỉ có chiếc iphone tàu, cùng cái sim 3G để vào internet.

    Sáng dậy ăn vội bát mì tôm, chờ 9 giờ bước vào giao dịch.

    Truy cập room zalo, đặt lệnh theo hô hào bìm bịp; nào sợ đội lái lùa gà, lùa vịt, liều mình múc như chẳng có.

    Kẻ hô lên, người hô xuống, làm cho đầu óc rối bời; nhà cái rung lắc, cá mập xả hàng, khiến chứng khoán lao đầu như viên sỏi.

    Ôi!

    Thị trường nhuộm đỏ, cổ phiếu nằm sàn, hàng T3 về vội vàng cắt lỗ.

    Cứ tưởng tài khoản sắp nhân 2, nào hay vốn liếng ra đi, bây giờ chỉ còn.. cái nịt.

    Đoái sông Cần Giuộc, cỏ cây mấy dặm sầu giăng, mắt đăm đăm tìm kiếm chiếc cầu cao đủ nhảy; Nhìn chợ Trương Bình, già trẻ hai hàng lụy nhỏ.

    Chẳng phải án cướp, án gian tày trời, mà vì chứng khoán gây nên nông nỗi.

    Vốn có nhà có cửa, mặc dù không cao không rộng, nhưng cũng đủ dùng, nay vợ con không nơi nương tựa.

    Nhưng nghĩ rằng:

    Chứng khoán là rường cột kinh tế nước nhà, cổ phiếu là xương máu của doanh nghiệp, mắc mớ chi mà bán tháo như cỏ rác?

    Vì ai khiến cổ phiếu lao dốc; vì ai xui khiến đầu cơ, để nhà cửa tan tành, đến nỗi có người nhảy cầu, thắt cổ?

    Sống làm chi quân tà đạo, thao túng cổ phiếu, thị trường, móc túi nhỏ lẻ đến những đồng xu dính túi.

    Giàu làm chi quân ăn cướp, có nghìn tỷ khi chết có mang theo xuống mồ được không?

    Thà nghèo mà sống thanh thản, đầu óc thoải mái, còn hơn giàu sang phú quý không tày gang, để đến ngày pháp luật đụng đến, nghe càng thêm hổ.

    Thà nghèo mà đặng câu địch khái, về theo tổ phụ cũng vinh; còn hơn giàu mà sớm vào nhà đá gặm bánh mì như Quyết, Nhân.. nghe càng thêm khổ.

    Ôi thôi thôi!

    Sàn Hô sê lại một phen tắm máu, sàn HNX tiếp tục cắm đầu; bọn gian tà vẫn nhởn nhơ trả hờn, chúng quyết tâm phá thị trường lần nữa.

    Buồn bực thay, Công ty chứng khoán liên tục force sell

    Đau đớn thay! Mẹ già ngồi khóc trẻ, ngọn đèn khuya leo lắt trong lều;

    Não nùng thay! Vợ yếu chạy tìm chồng, cơn bóng xế dật dờ trước ngõ.

    Ôi!

    Một phiên sập nặng; Vờ-ni bốc hơi gần trăm điểm.

    Chứng sĩ thở dài, ai làm cho bốn phía mây đen; "Bộ đội" ở đâu, sao không về giải cứu?

    Bán sạch cổ phiếu rồi vẫn còn nợ, tiếng đồn sáu tỉnh chẳng ai khen.

    Sống chơi chứng, thác cũng vì chứng, linh hồn theo sát Vờ-ni, muôn kiếp nguyện được trả thù kia;

    Sống thờ chứng, thác cũng thờ chứng, lời dụ đã rành rành, để lại bài học cho con cháu mai sau.. gỡ gạc.

    Nước mắt chứng sĩ lau chẳng ráo, thương vì hai chữ "cá con";

    Cây hương nghĩa sĩ thắp thêm thơm, cám cảnh bởi một câu "cháy tài khoản".


    Hỡi ơi thương thay!

    Có linh xin hưởng.


    Văn tế nghĩa sĩ chứng ung


    Hỡi ôi!

    Thị trường sụp đổ,

    Lòng người đau khổ

    Ki cóp bằng lao động khó nhọc mười năm

    Tiền rủng rỉnh há cũng nổi danh

    Mà một thoáng lên sàn

    Tiền mất, tật mang tiếng vang như mõ

    Nhớ khi xưa

    Chịu khó làm thêm

    Tiền không nhiều

    Nhưng cũng đủ đưa vợ đi xem phim, ca nhạc

    Bản tính thật thà

    Việc lăng xê, làm giá

    Chẳng bao giờ biết!

    Sàn chứng khoán đã mở nhiều năm

    Chẳng muốn tham gia

    Ghét trò buôn lận bán gian

    Như nhà nông ghét cỏ!

    Nào ngờ thị trường nổi lên

    Mỗi ngày kiếm năm phần trăm

    Hỉ hả tiền vào ra

    Vợ con nở mặt, nở mày

    Chẳng phải chém rắn, đuổi hươu

    Vẫn khen giỏi quá!

    Phen này xin ra sức đoạn kình

    Chẳng thèm làm thêm, chẳng thèm xin vợ

    Mở túi xắn tay đi hốt bạc.

    Khá thương thay

    Vốn chẳng phải nhà đầu tư, kinh tế

    Theo đuôi đi làm ăn

    Chẳng qua chỉ là xe ôm, giúp việc

    Thích thì lên sàn

    Việc tính toán chẳng bao giờ rõ

    Chẳng biết tài chính là gì

    Vẫn đặt lệnh nọ kia

    Vẫn lời lãi ăn chia đủ cả

    Hồng hộc xốc tới, coi tiền như không

    Mặc ai cảnh báo nhỏ to

    Chen lấn lên sàn, liều mình như chẳng có

    Kẻ mua cao, người bán thấp

    Làm cho mọi người trợn mắt hồn kinh

    Trối kệ tiền của nhà, tiền nợ

    Vẫn lăm lăm lời lãi đến cùng

    Đâu biết xác phàm vội bỏ

    Thị trường mới đỏ có vài phiên

    Đã tranh bán với nhau

    Tiền thu về không đủ nợ

    Nuôi béo mấy thằng Tây

    Trăm năm thì trường nói ấy là chữ MÊ

    Chẳng bao giờ vinh quy với vợ

    Ôi thôi thôi

    Chùa Trấn Quốc năm canh ưng đóng lạnh

    Chút lòng tham xin trả lại ánh trăng rằm

    Tiền với bạc trôi theo dòng nước đổ

    Tiếc tiền quá, mẹ già ngồi khóc trẻ

    Não nùng thay, vợ yếu chạy tìm chồng.

    Ôi

    Một trận chơi hoang

    Ngàn ngày chết dở

    Thương vì hai chữ thiêu thân

    Cây nhang nghĩa khí thắp nên thơm

    Nói một câu quá khổ

    Hỡi ơi

    Có linh hưởng.

    Hỡi ôi!

    Kèn trống não nề,

    Lòng dân trời tỏ.

    Mười năm công xe ôm, xưa ắt còn danh nổi phao câu,

    Một trận vỡ chứng ung, tiền tuy mất tiếng vang như mõ.

    Nhớ khi xưa

    Côi cút làm ăn,

    Toan lo nghèo khổ,

    Chưa quen chứng khoán, đâu tới sàn nhung

    Chỉ biết xe ôm, bán rau chợ nhỏ

    Việc cân, việc đong, việc đo, việc đếm.. tay vốn làm quen;

    Lệnh mua, lệnh bán, lệnh hủy, lệnh gì.. mắt chưa từng ngó.

    Đêm nằm mơ xe hơi nhà lầu thích đến ngứa gan

    Ngày coi thấy gái đẹp nhà hàng muốn ra bá cổ

    Nào đợi ai đòi ai bắt, phen này xin ra sức kinh doanh.

    Chẳng thèm cổ tốt cổ xấu, chuyến này dốc hết tay bộ hổ.

    Khá thương thay

    Vốn chẳng phải đầu cơ, đầu tư, theo dòng dõi phái kinh doanh;

    Chẳng qua là xe ôm, bán bún, mến chứng thì đầu tư tài chính

    Mười tám công ty chứng khoán đang đợi tập rèn;

    Trăm bốn chục công ty niêm yết không chờ bài bố.

    Ngoài cật có manh áo vải, nào đợi mang bao bạc, bao vàng

    Trong tay cầm một sổ đỏ, cần gì phải tiền Đô, tiền Bảng.

    Chân đi dép tổ ong, cũng mua được cổ này cổ nọ;

    Đầu đội nón cối, cũng bán được mã nọ mã kia.

    Chi nhọc xếp hàng, đạp rào lướt tới, coi bảo vệ cũng như không.

    Lấn với thằng Tây, xông vào đặt lệnh, liều mình như chẳng có.

    Ngày lên sàn ngó Trần-Sàn -Xanh Đỏ

    Tối về nhà coi Báo--Mạng-Tivi

    [​IMG]

    Nhưng hỡi ôi!

    Một trận Chứng tan,

    Hai sàn sụp đổ.

    Những ngày đen tối, đâu biết xác phàm vội bỏ.

    Một chốc thương trường, nào hay da ngựa bọc thây.

    Giờ đây tay trắng.

    Tương lai mịt mù

    Nghĩ rằng

    Vì ai khiến nhà đầu tư khó nhọc, ăn tuyết nằm sương?

    Vì ai xui nên nhà cửa tan hoang, xiêu mưa ngà gió?

    Chết không xong vì ôm cổ phiếu, quẳng thì thương, vương thì tội, nghĩ lại thêm buồn.

    Sống vất vưỡng nơi sàn chứng khoán, uống nước lã, gặm bánh mì, nghe càng thêm hỗ.

    Ôi thôi thôi!

    Đau đớn mấy, mẹ già ngồi khóc trẻ, ngọn đèn khuya leo lét trong lều,

    Não nùng thay, vợ yếu chạy tìm chồng, con bóng xế vật vờ trước ngõ.

    Sống mà trả được nợ, danh thơm đồn sáu tỉnh cũng đều khen

    Chết mà như chúa Chổm, tiếng *** trải muôn đời ai cũng chửi

    Sống chứng khoán, thác cũng chứng khoán, linh hồn xin theo các nhà đầu tư học hỏi nọ kia

    Vui cổ phiếu, buồn cũng cổ phiếu, lời dụ dạy vẫn còn một chữ "hối" đủ đền công đó.

    Hỡi ôi!

    Nước mắt đầu tư lau chẳng ráo, thương vì hai chữ Chứng ung.

    Cây nhang nghĩa khí thắp.
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng tám 2022
Đang tải...