List Truyện Ngôn Tình Hiện Đại Hay

Thảo luận trong 'Sách Truyện' bắt đầu bởi Thuỳ Chi, 11 Tháng mười một 2019.

  1. Thuỳ Chi

    Thuỳ Chi Well-Known Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    387
    All in love - Cố Tây Tước

    Dạo này tôi cứ bị ám ảnh mãi bởi "All in love" của Cố Tây Tước.

    Rõ ràng đó là truyện hài mà sao lòng tôi cứ day dứt, nặng trĩu bởi một nỗi buồn mãi không thôi.

    Bởi vì Từ Vi Vũ quá yêu cô ấy hay vì Cố Thanh Khê quá lạnh lùng?

    Cố Thanh khê rõ ràng cũng yêu Từ Thiếu đó thôi nhưng mà sao tôi vẫn cứ cảm thấy giống như đó chỉ là một mối tình đơn phương?

    Tôi cứ đau đáu, thổn thức mãi qua từng đoạn về thời thơ ấu của họ.

    Khi Từ thiếu nói rằng đã có tình cảm Cố Tây Tước từ khi tiểu học, còn trong ấn tượng của cô ấy khi đó là có một cậu nhóc cứ hay chạy hình chữ S trước mặt mình.

    Từ Vi Vũ không giỏi thể thao nhưng vẫn cắm đầu chơi bóng rổ với một lý do "Cố Thanh Khê thích con trai giỏi thể thao"

    Lúc chia ban Từ Vi Vũ đã cố gắng truyền thông điệp bằng "một bức thư, nội dung vỏn vẹn: Học tự nhiên, học tự nhiên, học tự nhiên, học tự nhiên!", rất buồn cười, rất trẻ con nhưng cũng thật dễ thương.

    Nhưng có lẽ buồn nhất trong thời thơ ấu là sau khi Cố Thanh Khê đưa Cố tiểu đệ đi nước ngoài về thì được nghe người hàng xóm kể lại rằng "Hai tuần trước, có một cậu bé ngày nào cũng đến đây chờ cháu. Bác thấy nó đợi suốt từ sáng đến chiều nên ra bảo có lẽ cháu đi xa, cả hè không về nhà. Chậc, giờ cháu về rồi thì xem thế nào gọi cho nó đi, đã biết là ai chưa?"

    Khi đọc tới đoạn này tôi cứ bị ám ảnh bởi hình ảnh của một cậu nhóc mỗi ngày đều đến trước nhà người mình yêu chờ đợi người ấy xuất hiện để nói câu từ biệt hay chỉ là để thấy hình dáng một người thân thương trước khi đi xa. Cũng giống như việc cậu yêu một người và luôn chờ ngày nào đó người ấy sẽ đáp lại tình cảm kia của mình. Có ai đó đã nói rằng: "Chờ đợi không đáng sợ, điều đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ". Tôi đã tự hỏi cả ngàn lần không biết khi chờ đợi tình yêu đến với mình, cậu ấy đã nghĩ gì, có tuyệt vọng, có muốn từ bỏ không?

    Dẫu tất cả đều do Từ Thiếu cam tâm, nguyện ý, vui vẻ chấp nhận nhưng sao lòng tôi mãi vẫn không thể vui lên được. Không phải ai cũng đủ kiên nhẫn như Từ Thiếu, đủ bao dung để chỉ có thể yêu một người suốt từng ấy tháng năm mặc kệ người mình yêu thương có lạnh lùng như thế nào.

    Ngay cả khi Cố Tây Cước viết về lòng mình ở chương 16: Lời của "tôi" rằng:

    "Sau khi anh đi. Có lần, tôi kéo em trai đi hát, không hiểu sao đang hát thì nước mắt tuôn rơi. Tới khi đó tôi mới nhận ra rằng, ừ, anh đã đi thật rồi. Giống như một người bạn luôn ở bên từ nhỏ đến lớn, cứ thế mà biến mất khỏi tầm mắt của tôi."

    Sau khi đi nước ngoài, mỗi khi gọi điện thoại cho tôi anh đều "bắn tiền" trước.

    Câu đầu tiên luôn là, "Tớ nạp tiền cho cậu rồi, cứ nói chậm chậm thôi nhé."

    Anh ở đó rất cô đơn, tôi cảm thấy thế. Cảnh vật nơi đây quá đỗi thân quen, đường sá thuộc nằm lòng, xung quanh còn có bạn bè, người thân. Còn anh, anh ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

    Có lần đến nhà Lan Lan. Gần nhà nó có một thị trấn nhỏ chuyên làm đàn violin, là quê hương của loại đàn này.

    Khi đi qua chỗ ấy, nhìn nơi nơi bán đàn violin, tôi chợt thấy rất nhớ, rất nhớ một cậu bé. Nhớ ngày nào anh còn đeo đàn đến lớp âm nhạc, đi qua cửa sổ lớp vẽ không bao giờ quên giơ đàn khoe khoang, chào: Tiểu Khê, tớ đi.. học đàn violin nhé.

    Tất cả đều là lời của cô ấy, tình cảm của cô ấy nhưng sao trong tôi vẫn chỉ là hình bóng của một cậu nhóc lẻ loi, cô đơn và kiên nhẫn đứng đợi trước nhà người yêu như năm nào! Uhm, thật ra cô ấy cũng yêu Từ thiếu đó thôi vậy mà lòng tôi vẫn chẳng thể vui hơn. Đọc xong chương này, nhìn lại mới biết mình đã rơi nước mắt từ bao giờ.

    Tôi đã trách Cố Thanh Khê rất nhiều vì cô ấy quá hờ hững, quá lạnh lùng, quá ích kỉ cho bản thân trong suốt từng ấy tháng năm trước khi cô ấy bắt đầu đáp lại tình yêu của Từ Thiếu. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng chỉ là do tôi quá ghen tỵ mà thôi. Bởi trên thế giới này, đi hết cả cuộc đời ai cũng chỉ mong tìm được người như Từ thiếu vậy, lúc nào cũng toàn tâm toàn ý vì người mình yêu, yêu thương người mình yêu mà không đòi hỏi phải nhận lại bất cứ thứ gì. Thế nhưng có người đi cả đời cũng chẳng tìm được.

    Giá như cuộc đời này chỉ có duy nhất 1 hành trình như Cố Tây Tước nhỉ: Tìm kiếm – yêu thương rồi hạnh phúc thì hay biết mấy.

    Link đọc truyện: All In Love

    Link mua sách về đọc: Tiki hoặcShopee

    [​IMG]

    Anh không thích thế giới này anh chỉ thích em - Kiều Nhất

    Thể loại: Sủng, hài hước, nam chính vô lại, nữ chính thần kinh, nhật ký hằng ngày, HE.

    Nếu bạn đã đọc "All in love" và cảm thấy yêu thích lối hành văn cũng như nội dung của nó thì còn chần chừ gì nữa mà không đọc "Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em", chắc chắn bạn sẽ không phải thất vọng khi đọc nó đâu!

    "Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em" là những dòng nhật ký đầy ngọt ngào, hài hước, có phần ngô nghê của tác giả Kiều Nhất, cũng là nữ chính trong truyện. Hơn hết, "Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em" sẽ chứng minh cho bạn thấy: Trong cuộc sống, tình yêu không nhất thiết phải cầu kỳ và hoa mỹ. Đôi khi, chỉ những điều bình dị và giản đơn cũng có thể mang lại cho bạn hạnh phúc!

    "Mười sáu tuổi, chúng tôi ngồi cùng một bàn. Hai cánh tay cách nhau không quá mười xentimét, liếc mắt sang bên cạnh tôi chỉ nhìn thấy hắn.

    Hai mươi sáu tuổi, sáng sớm tôi thức giấc, quay sang nhìn thấy ánh nắng chiếu lên gương mặt hắn, muốn cứ ở bên hắn như vậy đến già.

    Có lẽ đây chính là tình yêu!
    "

    Kiều Nhất, một cô nàng Cự Giải "trí dũng song toàn", ngốc nghếch, đáng yêu.

    F kun, thanh niên nhà gia giáo lạnh lùng, lí trí, biểu tượng đặc sệt của cung Ma Kết.

    Một cô nàng Cự Giải ngốc nghếch và một anh chàng Ma Kết thông minh. Họ cùng nhau ngồi chung một chiếc bàn trong suốt những năm tháng thanh xuân, hai cánh tay cách nhau chưa đến 10cm, nhưng hai trái tim lại rung động trong vỏn vẹn một nhịp.

    Sau này chúng ta đừng xa nhau nữa được không?

    Nửa đêm em thần kinh cái gì đấy?

    Cứ trả lời em đã.

    Từ khi gặp em đã không nghĩ đến chuyện xa nhau!


    Nếu nói tình cảm của Kiều Nhất dành cho F có đôi chút trẻ con thì tình cảm của F dành cho Kiều Nhất lại là sự chính chắn, quan tâm trong âm thầm. Anh giận khi cô quá lo lắng cho người khác mà quên đi bản thân mình, buộc anh ngược lại phải lo lắng cho cô. Anh lo lắng cô không làm được bài, cô gắng giúp cô nhưng lại phải chào thua trước sự ngốc nghếch của cô. Anh âm thầm sắp xếp, dự tính tất cả cho tương lai của hai người, bao dung, bỏ qua mọi lỗi lầm của Kiều Nhất khi cô nói lời chia tay..

    Lúc tôi không hiểu chuyện từng nói với hắn:

    Anh đi đi, anh sẽ tìm được người tốt hơn..

    Khi ấy, hắn đã trả lời một câu khiến tôi chấn động, hắn nói:

    Anh chưa bao giờ cần người nào tốt hơn, anh chỉ cần người trước mặt, đến bao giờ em mới chịu hiểu?


    Sự quan tâm của F đến từ những việc rất nhỏ nhặt, hầu như không một ai chú ý. Nhưng cũng chính những việc nhỏ nhắt ấy lại khiến cho cô nàng Cự Giải kia rung động, đem lòng yêu anh. Tuy nhiên, đừng nghĩ anh chỉ luôn âm thầm, một khi F đã thả thính thì chẳng thua gì các soái ca "nhà người ta" đâu nhé!

    Anh xem, lời bài hát này chẳng phải dành cho anh sao? Như một đứa trẻ con, dường như cả thế giới đều dành cho anh.

    Nhưng anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em!


    Hay:

    Anh không thể thân mật với người bạn cùng bàn với mình hơn một chút được sao?

    Xin lỗi. Dù sao khi đó không ai biết được người vừa ngồi xuống lại là bà xã của anh.


    Nhưng đôi lúc lại phũ hơn người yêu cũ của bạn:

    Vì sao anh lại cưới em sớm như vậy?

    Đêm dài lắm mộng, tế sớm khỏi ruồi.


    Cũng có khi phải bật cười trước sự vô sỉ của F:

    Tiên sinh, ngài là ai? Tôi có quan hệ với ngài sao?

    Có chứ! Quan hệ xác thịt!


    Kiều Nhất đã từng nói, "Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em" không chỉ là cuốn nhật ký viết về tình yêu mà còn viết về thanh xuân của cô. Chỉ là, thanh xuân của cô gắn liền với Fkun nhưng lại không thể thiếu những người bạn, người thân.

    Một nhân vật nữa cũng cần phải nhắc đến, không ai khác chính là Quan Triều – anh trai của Kiều Nhất. Trái với Fkun, Quan Triều là chàng trai vui tính, thông minh. Nhưng lại giống với Fkun ở một điểm là luôn âm thầm quan tâm đến cô em gái của mình. Kỷ niệm của hai anh em Kiều Nhất – Quan Triều thì có kể cả ngày cũng chẳng hết được. Họ cũng chỉ là cặp anh em bình thường, luôn bày trò chọc phá lẫn nhau.

    Khi còn bé Quan Triều luôn bắt nạt tôi, còn giành đồ ăn vặt của tôi. Khi đó tôi béo hơn gã nhiều, khi đánh nhau luôn có ưu thế áp đảo, không cướp lại được là tôi đánh. Nhưng gã này là chúa ăn vạ, tôi còn chưa giơ nắm đấm lên, gã nhìn thấy mẹ đi tới đã lập tức ngã xuống đất, ôm đầu nằm bò dưới đất đau khổ kêu rên, cả quá trình liền mạch như mây trôi nước chảy.

    Thế là tôi bị mẹ đánh một trận.

    Đương nhiên tôi cũng có lúc thông minh. Mẹ dạy hai anh em viết chữ, tôi chưa học được viết tên mình nhưng lại học được viết tên gã, viết "Quan Triều chi mộ" lên que kem sau khi ăn xong, sau đó cắm ngay ngắn giữa chậu hoa trong nhà.

    Thế là lại bị đánh một trận.


    Nhưng tình thân giữa hai người lại khiến độc giả thật sự rất khâm phục. Kiều Nhất lúc nhỏ là một cô bé kiên cường, cô luôn cố gắng một mình chịu đựng, vượt qua căn bệnh vẹo cột sống quái ác. Đôi khi chỉ dám âm thầm rơi lệ trong chăn. Quan Triều – anh trai của Kiều Nhất đã nói một câu khiến mình thật sự rất khâm phục tình thân của họ: "Đúng vậy, em gái quá kiên cường, anh trai không giúp được gì, chỉ có thể khóc giúp nó."

    Tóm lại, "Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em" sẽ là sự lựa chọn phù hợp để bạn có thể đọc thư giãn trong những ngày hè oi bức như hiện tại. Truyện không quá dài cũng chẳng quá ngắn, nhưng lại vừa đủ để tạo ấn tượng trong tâm trí bạn sau khi đọc xong.

    Hãy nhanh tay đặt mua để có thể trực tiếp theo dõi chuyện tình giữa Kiều Nhất và Fkun nhé!

    Link đọc truyện: Anh không thích thế giới này anh chỉ thích em

    Link mua sách về đọc: Tiki hoặc Shopee

    [​IMG]

    Thiếu nữ toàn phong - Minh Hiểu Khê

    Thể loại: Hiện đại, Thanh xuân, Võ thuật Teakwondo, Sủng, Ngọt, HE

    Trong giới Taekwondo, cái tên Thích Bách Thảo giống như là điều tự hào của Nguyên võ đạo tại nước nhà, nhưng có ai từng biết được Thích Bách Thảo của nhiều năm trước chỉ là một cái tên hoàn toàn xa lạ. Những cố gắng của cô giống như là sự trùng hợp ngẫu nhiên chỉ dựa vào may mắn, chưa từng có ai nghĩ rằng cô đã phải cố gắng ra sao, tốn bao nhiêu công sức để tập luyện, không một ai nhìn thấy được sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô. Ngoại trừ hai người:

    Một là, sư phụ của cô Khúc Hướng Nam - nổi sỉ nhục của Nguyên võ đạo, ông bị mọi người khinh bỉ nhưng đối với cô, ông không chỉ là người thầy dạy cô Nguyên võ đạo mà còn là một người cha nuôi nấng cô suốt bao nhiêu năm. Người có thể dạy cho cô "sống phải biết giữ liêm sỉ, phải trái trắng đen, biết khiêm nhường" một người như thế có thể làm những việc trái với nguyên tắc của ông đặt ra hay không? Cho dù cả Nguyên võ đạo xem thường ông nhưng với cô, ông giống như một tượng đài, là tín ngưỡng của riêng mình. Nếu có thể, cô nguyện từ bỏ Nguyên võ đạo để tìm hiểu quá khứ năm xưa, trả lại sạch trong sạch một đời cho ông.

    Hai là, Nhược Bạch - anh là Đại sư huynh nổi tiếng lạnh lùng, đối với ai cũng nghiêm khắc và đương nhiên Bách Thảo cũng không phải ngoại lệ. Anh chưa từng an ủi hay động viên cô cố gắng, nếu không nói là đả kích vào điểm yếu khiến cô tự ti, "Chưa thi đấu đã sợ thế này thì ngày mai em xin rút lui luôn đi".

    Nếu Bách Thảo thông minh một chút, cô sẽ nhận ra sự quan tâm của anh, cô chưa từng thắc mắc "tại sao" anh luôn xuất hiện vào những lúc cô rối rắm nhất, khi cô do dự cần một người lắng nghe thì anh luôn đứng ở một nơi cô dễ nhìn thấy.

    Anh muốn cô chiến thắng, không chỉ thắng mà còn thắng với ưu thế tuyệt đối! Vậy nên cô nỗ lực tập luyện ngày đêm, chỉ mong được anh thừa nhận, cô đã đạt tới trình độ mà anh kỳ vọng chưa?

    Vì sao cô lại để ý sự có mặt của anh đến thế?

    Tại sao không thấy anh xuất hiện ở trận đấu, sẽ bắt đầu lo lắng sợ anh xảy ra chuyện; chỉ cần nghe được giọng nói của anh liền an tâm; có anh bên cạnh thì luôn có cảm giác an toàn muốn dựa dẫm, khi anh ôm cô vào lòng cô lại chẳng muốn rời xa vòng tay đó.

    "Mọi điều anh muốn em làm, trước nay em điều cố gắng làm, dù khó đến đâu, cũng cố bằng được."

    "Khi anh cần giúp đỡ lại không hề nói với em. Nhược Bạch sư huynh, là anh cảm thấy em không làm được, hay là anh cho rằng không cần thiết phải nói với người không liên quan?"

    Bách Thảo căn bản không ngốc, chỉ là cô đặt tình cảm không đúng chỗ. Cứ cho rằng cảm xúc với Nhược Bạch chỉ là sự dựa dẫm của em gái dành cho anh trai, mà quên mất sự tồn tại của anh trong lòng cô còn lớn hơn cả Sơ Nguyên - người mà cô thích bấy lâu.

    "Còn anh, anh có chắc là em sẽ thắng không?"

    "Có."

    Thực ra, ban đầu tôi không ấn tượng nhiều với Nhược Bạch - anh làm tôi có cảm giác khô khan giống như một khúc gỗ. Nhược Bạch không phải là chàng trai dịu dàng và ấm áp mà một đại sư huynh cần có. Anh trầm tĩnh, ít nở nụ cười, dáng vẻ lạnh lùng làm mọi người e ngại không dám tiếp xúc nhiều. Cho nên, chẳng ai biết rằng đằng sau vẻ ngoài khô khan đó là một trái tim ấp áp và đầy hoài bão.

    Cứ ngỡ "khúc gỗ" ấy chẳng biết thế nào là tình yêu, cho đến khi Bách Thảo xuất hiện. Cô giống như ngọn cỏ dại phi thường dẻo dai, dù sống ở đâu cũng có thể kiên cường "phá đất vươn ra cành lá" và phá luôn bức tường trong tim anh. Nhưng khi anh hiểu rõ được lòng mình thì trái tim cô đã dành cho một người con trai khác, hoàn hảo hơn anh về mọi mặt.

    Diệp Phong từng bất mãn nói rằng: "Cậu mất nhiều công sức vào cô ấy như vậy có đáng không? Mấy năm nay, thời gian cậu tập cho cô ấy còn nhiều hơn thời gian tập cho bản thân."

    Lúc đó, anh chỉ thờ ơ đáp lại: "Cô ấy không cần biết những điều đó."

    Như thế nào mới được gọi là yêu một người? Nếu thật sự yêu một người bạn sẽ đặt toàn bộ sự quan tâm và lo lắng vào người đó, sẽ suy nghĩ làm thế nào mới khiến cho người đó vui vẻ. Nếu lời nói dối có thể đổi lấy hạnh phúc cả đời cô thì anh nguyện đổi lấy.

    "Cậu thích Bách Thảo, tưởng tôi không nhận ra ư? Vì sao phải làm thế, cậu nói lý do xem thế nào!"

    "Cô ấy thích Sơ Nguyên"

    "Cô ấy thích? Những chuyện đó Bách Thảo ngốc vô cùng, đúng, hôm đó Hiểu Huỳnh bảo, cô ấy ngốc như con ngỗng ấy! Bách Thảo có thể phân biệt kiểu 'thích' đó với thích thông thường không? Có thể phân biệt, tình cảm của mình đối với Sơ Nguyên rốt cuộc là kiểu thích như đối với anh trai hay là."

    "Chỉ cần cô ấy thích là đủ."

    Yêu một người chính là không nên ép buộc cô ấy.

    Có lẽ sẽ có nhiều người đáng tiếc cho tình yêu của Sơ Nguyên, nhưng tôi thì không. Chẳng phải tôi thiên vị Nhược Bạch mà bởi vì tôi luôn cảm thấy Sơ Nguyên mãi chần chừ không dứt khoát, giữa Bách Thảo và Sơ Nguyên còn có một vị thanh mai - Đình Nghi. Rõ ràng Sơ Nguyên không yêu Đình Nghi, anh ta chỉ xem cô ấy như em gái mà chăm sóc yêu thương, nhưng anh ta lại hết lần này đến lần khác che chở cho Đình Nghi mà không suy nghĩ đến cảm nhận của Bách Thảo. Ai đúng ai sai tôi không có quyền phán xét nhưng cá nhân tôi ở vị trí một người con gái, điều quan trọng nhất không phải "anh yêu em sâu đậm" đến nhường nào, mà là anh "có hiểu được điều em cần không". Bản thân tôi ban đầu rất thích Sơ Nguyên, vì anh giống như ánh nắng như mặt trời có thể sưởi ấm trái tim thiếu thốn tình cảm của Bách Thảo. Nhưng tiếc thay, chàng trai ấy lại là ánh mặt trời xa vời chạm vào là bỏng tay. Người giàu tình cảm chẳng có gì là không tốt cả, cái không tốt của Sơ Nguyên chính là không phân biệt được người nào cần anh ta bảo vệ, săn sóc hơn. Nếu không nhờ Sơ Nguyên, những ngày tháng mệt mỏi khi mới gia nhập đạo quán Tùng Bách của Bách Thảo sẽ vô vị biết bao nhiêu, khi chẳng có ai là bạn ngoài cô bạn thân Hiểu Huỳnh.

    Yêu! Nhưng lại do dự, chùn bước thế là yêu sao?

    Tình yêu sẽ không dành cho những ai không biết trân trọng.

    [​IMG]

    Thời niên thiếu không thể quay lại ấy - Đồng Hoa

    Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, ngược, OE

    "Tôi có thể đóng cuốn nhật kí lại. Nhưng không thể đóng cửa trái tim mình. Tôi có thể đóng cửa trái tim mình. Nhưng không thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn. Tôi có thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn. Nhưng lại không đóng được ánh mắt luôn dõi theo cậu.."

    Thật ra, vết thương đau đớn nhất thế gian chính là vết thương không đổ máu, cũng như trăng trên nước, nhìn thì thật trọn vẹn, yên bình nhưng mỗi khi gió thổi qua, sẽ dễ dàng lộ ra vết rách, âm thầm nhức nhối..

    Lúc bắt đầu đọc "TNTKTQLA", ở quê tôi trời đang mưa, cái rét muốt thấm dần trong từng thớ thịt nhưng tay tôi vẫn không ngừng lật từng trang sách, say mê bước vào thế giới của La Kì Kì, một cô gái mạnh mẽ, quật cường nhưng thật ra trong lòng lại cất giấu sợ hãi và mê man. Tôi thừa nhận mình vẫn đang ở tuổi thanh xuân, chưa có gì để nuối tiếc, chưa bị tổn thương, chưa có chia ly. Nhưng cái cách mà tác giả dựng nên câu chuyện về thời niên thiếu của La Kì Kì lại làm tôi thấy vừa thân thuộc lại vừa lạ lẫm, cuốn hút.

    Bạn có từng bị thầy cô mắng, thậm chí tới mức cảm thấy bản thân thật vô dụng. Bạn muốn thu người vào chiếc vỏ ốc nặng nề, hay cứng đầu kiên quyết làm theo ý mình mà thầy cô hay gọi là ương bướng, cứng đầu? Bạn có bao giờ ghen tị với em gái khi thấy ba mẹ thương em hơn nhưng lại liều mạng bảo vệ đứa em bé bỏng vì: Chị em ấy à, chỉ bản thân được bắt nạt, nhưng người khác thì không.

    Bên cạnh bạn có một người bạn thân luôn sẵn sàng ôm bạn vào lòng lúc bạn mệt mỏi trong khi cô ấy cũng đang chìm trong sự mệt mỏi của chính mình?

    Bạn có từng thích một người suốt bao năm tháng tuổi xuân không? Có từng ghen tuông, tự tìm cách xa lánh, tự ti về bản thân khi bên cạnh người ấy xuất hiện một cô gái hoàn mĩ khác? Có từng vì thế mà phạm sai lầm..

    Đó là tuổi xuân của La Kì Kì, cũng là một phần tuổi xuân của tôi.

    Tôi thích La Kì Kì bởi cô không giống với các nữ chính ngôn tình khác. La Kì Kì yêu, yêu rất nhiều, tình yêu cô dành cho Trương Tuấn chân thật và sâu đậm hơn bất cứ ai. Nhưng cô cũng hiểu rõ hơn ai hết cuộc sống của mình vốn dĩ không chỉ có tình yêu. Nếu muốn thứ gì, cô phải tự mình nỗ lực không ngừng để đạt được. Biết mình không bằng người ta, cô liền liền ra sức học tập, chăm chỉ gấp đôi, trở thành một cô gái vừa thông minh lại xinh đẹp, bất khả chiến bại. Có lẽ cô đã biến tình yêu thành động lực để tiến lên. Trên con đường cô đã bước đi, có lẽ cô sẽ không nhớ rõ người chạy phía sau mình là ai, nhưng lại vĩnh viễn nhớ rõ người chạy phía trước.

    "Nhiều năm qua, tôi luôn học tập một việc, chính là không quay đầu lại, chỉ vì bản thân chưa từng làm chuyện gì phải hối hận, không hối hận những chuyện mình đã làm."

    Rất nhiều người từng lướt qua cuộc đời La Kì Kì: Cát Hiểu Phỉ, Trương Tuấn, Tiểu Ba, Quan Hà, Thẩm Viễn Triết.. Không ít người có tài năng, cũng sẵn sàng bỏ ra tài năng đó, nhưng vận mệnh không thành toàn cho họ. Đến cuối cùng tôi lại chợt nhận ra, hóa ra những người khiến ta kính trọng là những người không ngại khổ, cũng không oán hận vận mệnh, mà họ trầm mặc, cố gắng bước đi, bước tiếp con đường đời.

    Tôi học được rất nhiều, cũng buồn rất nhiều. Câu chuyện kết thúc bằng một lời hẹn bên dòng sông. Tôi không biết La Kì Kì sẽ gặp lại ai trên dòng sông ấy, là Trương Tuấn hay Tiểu Ba, hay thậm chí sẽ chẳng là ai cả.

    Thật ra trong truyện tôi còn rất lưu luyến một người. Là Cát Hiểu Phỉ, bạn thân của La Kì Kì. Câu chuyện của cô làm tôi day dứt: Có thai lúc còn đi học và rồi bỏ đi với lời hứa sẽ luôn mạnh mẽ. Tôi đã khóc rất nhiều cho Hiều Phỉ. Nhưng điều quan trọng là bài học mà tôi học được:

    "Chúng ta không có cách nào ngăn cản vận mệnh lấy đi những thứ trong tay chúng ta, tuy nhiên, chúng ta có thể lựa chọn những thứ chúng ta lấy được từ trong cuộc sống và trân trọng nó."

    [​IMG]

    Mối tình đầu - Cửu Dạ Hồi

    Thể loại: Thanh xuân vườn trường, thanh thủy văn, ngược

    Tôi đọc First Love của Cửu Dạ Hồi trong một tối thứ 7 rất thảnh thơi, khi mà đầu óc được nghỉ ngơi sau một tuần đầy căng thẳng, khi mà có đủ thời gian để pha cho mình một ly trà mật ong nóng, khi mà có thể mặc bộ quần áo rộng thùng thình đầu tóc rối bù và cuộn tròn chăn như con mèo lười. Khi đó, là thời gian tuyệt nhất để đọc sách, để ngẫm nghĩ và chìm vào hồi tưởng.

    Câu chuyện có lẽ đâu đó giống như bạn xem Reply 1997, giống như bạn xem Năm tháng vội vã.. hoặc giống như câu chuyện của chính bạn ở những năm tháng rất đẹp của đời người. Câu chuyện của tình yêu đầu tiên, những rung động đầu tiên.. Vô thức, tôi cứ nghĩ những lần đầu tiên rất đẹp, cứ giữ mãi giữ mãi để hoài niệm như Ôn Tĩnh cứ cố chấp giữ hình bóng của Đỗ Hiểu Phong trong lòng như một vết thương không liền sẹo, chỉ cần khẽ chạm là đã nhói đau.. Tình yêu đầu như Mạnh Phàm âm thầm lặng lẽ, đau xót hơn cả là đến tận cuối cùng anh vẫn không thể trực tiếp nói với cô: "Anh thích em". First love kéo tôi về những hồi ức, những dòng xúc cảm đan xen mơ hồ giữa Quá khứ và Hiện tại. Tôi nhớ dến những năm tháng xưa cũ.. Thật ra, tình yêu ấy mà, vốn không có lý lẽ riêng của nó. Tôi không thể giải thích vì sao tôi thích người này mà lại không thích người khác. Tất cả tôi chỉ nói đơn giản: Nó thuộc về cảm giác.

    Nội dung của First Love không hẳn là đặc sắc, tôi nói rồi, bạn sẽ thấy đâu đó những cái giống như, hình như.. trong đó. Nhưng nó lay động bởi ai cũng đã từng có những lần đầu tiên như thế. Ai cũng có một câu chuyện để hồi tưởng, để kể lại.. vì thế mà Cửu Dạ Hồi cứ kéo tôi đi hết chương này đến chương khác, cho đến tận cùng như những hồi ức của lần đầu tiên vẫn cứ âm ỉ trong tim mỗi người. Ah, tôi cũng từng có tình đầu, nếu như First Love thì tình đầu của tôi bắt đầu từ rất sớm. Cậu ấy ngồi cùng bàn tôi, hồi ấy, thích một người vì bạn ấy học giỏi. Chả có lý do nào khác. Ấy thế mà, tình đầu cũng theo mãi đến hết cả một quãng thời gian rất dài. Mãi đến tận bây giờ, khi tôi và cậu ấy vẫn là bạn thân, trong lần nào đó ngồi chém gió với lũ bạn, tôi mới có can đảm nói với cậu ấy: "Ôi, ngày xưa tớ thích cậu lắm đấy". Ừ, đúng là "ngày xưa".. nhiều khi vì cái ngày xưa ấy, vì những tình cảm ấy mà tôi cứ cố chấp cứ khăng khăng nghĩ rằng, chỉ có người đó mới phù hợp.

    Tình yêu của mỗi người là một câu chuyện, tôi nghĩ nếu mà ai cũng có khiếu kể chuyện, thì có lẽ sẽ có hàng ngàn hàng ngàn những tiểu thuyết tình yêu mỗi ngày. Mà tôi cược rằng, sẽ chẳng câu chuyện nào giống câu chuyện nào. Nhưng câu chuyện về tình đầu, luôn được người ta nhớ nhất, vì người ta thường cố chấp với cái gọi là "lần đầu tiên" như thế. Cố chấp đến mức không thể buông bỏ được, như cô bạn tôi, cố chấp với mối tình đầu mà nghĩ rằng sẽ chẳng ai được như tình đầu của cô, tất cả người đến sau đều được cô so sánh với tình đầu. Tôi nghĩ cô sai rồi. "Lần đầu tiên" sẽ chỉ đẹp khi bạn hồi tưởng lại mà thôi, trong những cái nuối tiếc "giá như", "ước gì".. của ngày hôm qua. Có đoạn nào đó, Ôn Tĩnh viết những câu văn tôi nghĩ là "lủng củng" vì nó cứ dẫn người ta đến những cái mơ hồ của cảm xúc, nhưng mơ hồ bởi vì nó rất thật với cảm xúc của mỗi người.

    "Không biết khi đọc xong bài viết này, bạn có nhớ đến tình yêu đầu tiên của mình không?

    Tôi đã nhớ, hoặc có thể nói là tôi chưa từng quên.

    Cái tình yêu đầu tiên này, rất tốt song cũng rất xấu.

    Tốt là vì, ta mãi mãi ghi nhớ mối tình đầu của chúng ta là ai. Xấu là vì, ta luôn luôn đánh mất nó.

    Cái tình yêu đầu tiên này, rất xấu song cũng rất tốt.

    Xấu là vì, mình không biết mình là mối tình đầu của ai. Tốt là vì, bất kể là ai thì người đó cũng mãi mãi ghi nhớ mình."

    Trích First Love – Cửu Dạ Hồi

    Khi đọc đến đó, tôi thực sự đã nghĩ về tình đầu của mình (ý tôi là mối quan hệ khi cả hai cùng "say Yes") tôi chưa từng nuối tiếc điều gì. Chỉ tiếc chính bản thân tôi chưa từng hết mình ở mối quan hệ đó. Một mối quan hệ kiểu tự-nhiên-phải-thế, cậu ấy tốt nhưng cái tốt ấy không thể phủ đầy sự mạnh mẽ, thiếu quyết đoán mà tôi mong muốn. Ở mối quan hệ đó, cậu ấy chưa từng ép buộc tôi điều gì (trừ lần duy nhất khi cậu ấy tỏ tình), nuông chiều tôi từ những điều vô lý nhất. Cậu ấy nói cậu ấy yêu tôi nên chẳng có lý do gì để từ chối cả. Nhưng cậu ấy không biết rằng, tôi đã tự mình phải quyết định quá nhiều, phải mạnh mẽ quá nhiều nên cái tôi cần là một người có thể quyết định thay tôi để tôi được yếu mềm, được khóc và được làm nũng (là làm nũng chứ không phải yêu cầu). Rồi tôi buông tay, trong nước mắt của.. cậu ấy. Vì vào một lúc nào đó, bạn sẽ biết: Tình yêu, không phải là quyền lợi hay quyền lực, cũng không phải là cảm xúc, hay một mối quan hệ chính danh, cũng không phải cố chấp là lần Đầu tiên, là Sau cuối hay là Duy nhất. Tình yêu là cảm giác thế giới này có một người sẵn sàng ở lại bên mình, cho mình tựa lưng vào, để mình đối mặt với cả thế giới.

    First Love rất hợp cho một ngày "bù xù" nào đó.. khi bạn cảm thấy những vết thương xưa cũ trở về, khi hoang mang giữa những cái "đầu tiên" và "sau cuối", khi chông chênh giữa những "buông" và "giữ". First Love lúc ấy có lẽ sẽ giống như một ly đen nóng trong đêm đông lạnh, nhấp vào miệng thì rất đắng nhưng đến tận cuối cùng hình như có vị ngọt lan tỏa mãi nơi đầu lưỡi.

    [​IMG]

    Nhẫn Đông - Twentine

    Tag: He, hiện đại, ngược nam, thanh xuân vườn trường

    Mình chỉ mới đọc truyện này xong chiều nay nên sẵn tiện nhét vào luôn.

    Truyện đọc hay, mượt mà, tác giả có dụng ý, sắp xếp ngay từ đầu, vẽ nên một câu chuyện và dẫn dắt người đọc vào. Cảm giác đọc truyện này rất 'đã', không giống như những truyện của Twentine trước đây mà mình đọc - những truyện trước đây mình luôn cảm thấy toàn overated :))

    Nếu nói về nhân quả, tội lỗi hay trách nhiệm của các nhân vật thì hẳn là một câu chuyện dài. Riêng chỉ thấy đáng thương cho nam chính. Thật ra trong cuộc sống, mình nghĩ mỗi người đều có quyền đưa ra quyết định, tự chịu trách nhiệm dù là kết quả hay hiệu quả, nhưng ở đây thì mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu em nam, cảm thấy em 'hảo' đáng thương, lại còn gặp em nữ ác nhơn như thế.

    Nhân vật nữ xây dựng quá đáng yêu, quá đáng cưng :)) Đủ tâm cơ đủ đáng sợ nhưng cũng dễ mềm lòng, cái chính em muốn đóng vai ác nhưng không đánh mất bản tâm của mình. Hừm, nhiều khi thấy ẻm hiểu rõ nam chính như nắm trong lòng bàn tay mà thấy thương cho nam chính, may mà ẻm còn mủi lòng, may nam chính còn cái mặt đẹp, may trông nam chính vặt vẹo quá không ai nỡ làm gì hết, không thì.. Đoạn đầu kiểu biết bạn nữ đang gài hàng còn bạn nam thì tưởng bở mà đọc thích chí quá lận =))

    Truyện kết đẹp, trọn vẹn, ước chi có thêm vài phân đoạn tình thú nữa thì perfect hihi: ">

    Đến với truyện này thì mình mới thật sự thích và công nhận lời khen về xây dựng nhân vật mọi người thường dành cho Twentine. Điểm thiện cảm từ 4++ nhờ Nhị gia nhà tôi giảm dần đều qua một đống truyện còn 2.5 cuối cùng cũng lên lại 4++ nhờ Hẹn Ước và Nhẫn Đông rồi.

    [​IMG]

    Gấm rách - Phỉ Ngã Tư Tồn

    " Tình yêu trên thế giới này, không có cách nào, lợi ích của bản thân và gia đình luôn phải đặt ở phải ở phía trước "

    Không biết đây là lần thứ mấy mình đọc lại Gấm rách nữa. Lần đầu đọc, mình thấy choáng ngợp. Choáng ngợp bởi sự tráng lệ của hào môn thế gia ba nhà tài phiệt Đài Bắc, bởi tất cả những người xung quanh Phó Thánh Hâm, mà kẻ đầu sỏ trong đó – Dịch Chí Duy hắn đáng sợ đến rùng mình, bởi đoạn kết quyết tuyệt, gọn ghẽ, dứt khoát lặng cả người. Lần sau đọc, khóc cạn cả nước mắt, từ trang đầu đến trang cuối, vì đã biết kết thúc đau đớn như thế, nên càng đọc những đoạn vui vẻ an yên tạm thời, càng khóc. Lần đó đọc thật là vất vả, đầu đau ong ong, mắt cũng nhức vì khóc nhiều quá, người cũng hơi ngơ ngẩn.

    Còn lần này, đã nguôi ngoai nhiều rồi, bình tĩnh nhiều rồi, chỉ không có cách nào kiềm được chua xót. Cuộn trào lên, đắng chát cả tim phổi, dường như thở cũng không thở nổi.

    Dịch Chí Duy chắc chắn là một tên khốn nạn, nhưng một tên khốn nạn cũng chẳng thể bức chết được Phó Thánh Hâm. Thánh Hâm thông minh như vậy, kiên cường như vậy, nhưng chẳng còn cách nào khác cả, là ông trời nhất định muốn cô chết.

    Phó Lương Đông, ông ấy yêu thương Phó Thánh Hâm lắm sao? Thoải mái chết đi để lại cho cô ấy gánh nặng lớn như vậy, đấy là yêu thương sao? Giá bảo ông ấy chỉ là đơn thuần cùng đường không trả được nợ, vì ông tin Hâm nhi có thể vực lại được Hoa Vũ.. nhưng rõ ràng ông ấy biết, ông ấy biết mười mươi người nhắm vào ông ấy là ai, vậy mà lại để Thánh Hâm tiếp quản Hoa Vũ. Cha cô, ông ấy không hề muốn bảo vệ cô. Ông ấy muốn bảo vệ Thánh Khi Thánh Hi Thánh Hiền và bà Phó. Còn đứa con gái cả mồ côi mẹ từ nhỏ là cô đây, ông ấy căn bản muốn cô chết, muốn cô chết nên mới đẩy Hoa Vũ vào tay cô! Đáng thương thay Phó Thánh Hâm, nếu lúc đầu cô bán Hoa Vũ, cho ai cũng được, thậm chí Giản Tử Tuấn cũng được, cầm tiền cao chạy xa bay, đến một phương trời mới, sống như một người bình thường, thì mọi chuyện đã không nên nỗi. Cô ấy sẽ gặp một người yêu thương mình, cô cũng yêu thương người đó, an ổn yên tĩnh sống.. Nhưng không, Hoa Vũ là của Phó Lương Đông, nên cô gánh, bán mình để gánh, vì cô tưởng rằng cha yêu cô nhất trên đời!

    Lúc khốn đốn đến cùng cực, phải bán cả linh hồn của mình đi, Thánh Hâm cũng không gục ngã. Vì nếu cô gục ngã, hoặc bỏ đi rồi, mẹ kế, Thánh Khi Thánh Hi Thánh Hiền phải làm thế nào. Thế rồi, lần lượt đến Thánh Khi và mẹ kế phản bội cô.

    Thánh Khi đã hận cô đến mức nào nên mới quyết chết đi cũng muốn cô chết theo, nhất quyết không vạch trần Dịch Chí Duy để cá chết lưới rách. Thánh Khi cần số tài sản đó ư, hay vì nỗi ghen tức đã làm con bé mù cả mắt, hay vì nó đã yêu Dịch Chí Duy đến mất hết lí trí rồi? Mẹ kế tưởng như cũng chết theo Thánh Khi đấy, cuối cùng cũng chỉ cần một tờ ngân phiếu, đã cười mãn nguyện rời đi. Bà ta căn bản không quan tâm Thánh Hâm, không quan tâm Hoa Vũ, bà ta chỉ cần có tiền để ăn trắng mặc trơn, số tiền đó ai cho không quan trọng.

    Ha, nhưng xét ra, bà ta cuối cùng lại chính là người" nhân đạo"với cô nhất!

    Phó Lương Đông chết rồi, Phó Thánh Khi chết rồi, con cũng chết rồi, còn lại mẹ kế Thánh Hi Thánh Hiền, có món tiền đó, có sự đảm bảo của Dịch Chí Duy, cô chẳng còn gánh nặng nào trong hồng trần bạc bẽo nữa. Nên giờ cô đã có thể toàn quyền cuộc sống của mình rồi, sống hay chết cũng không cần vì người khác nữa. Cô hoàn toàn có thể sống, nợ không trả được thì vào tù, năm năm, mười năm, Dịch Chí Duy Dịch Truyền Đông Giản Tử Tuấn có gán được thêm tội nghiệt nào nữa không? Mười lăm năm sau sẽ lại nhìn thấy bầu trời xanh, thiên hạ cũng chẳng nhớ Phó Thánh Hâm là ai nữa. Nhưng cô không làm thế. Cô đem thứ duy nhất mình còn lại để trả thù Dịch Chí Duy. Cô không cho Dịch Chí Duy cơ hội quay đầu, 4h, trời còn chưa sáng, chỉ số giá ngày mai thế nào không phải chỉ dựa vào một câu nói của Dịch Chí Duy ư? Thời gian chưa hết, nhưng cô đã không cho Chí Duy thu hồi lại quyết định đối với chỉ số hàng hóa nữa, cũng không cho hắn cơ hội cứu cô một lần nữa để cái cảnh mèo vờn chuột này không biết kéo dài đến bao giờ nữa. Cô chết. Cô kết thúc trò chơi của Dịch Chí Duy khi màn còn chưa hạ. Dịch Chí Duy mãi mãi không còn cơ hội nào nữa. Muốn một lát nữa bình tâm lại sẽ đẩy chỉ số hàng hóa tương lai, hay muốn trả nợ thay Phó Thánh Hâm, hay muốn cứu cô ra khỏi vòng lao lý, đều dễ như trở bàn tay, nhưng không thể nữa. Phó Thánh Hâm không để cho hắn cơ hội nào nữa.

    Người chết là hết.

    Thật muốn đọc Mãn bàn giai thâu, để xem Dịch Truyền Đông ra mặt như thế nào, Dịch Chí Duy còn ai bên cạnh mình! Chúc Giai Giai ư? Hay Phồn Tố? Hay cho Phồn Tố! Muốn xem Dịch Chí Duy Dịch Truyền Đông Giản Tử Tuấn lưỡng bại câu thương thế nào, muốn biết Phó Thánh Hi Phó Thánh Hiền liệu có trả thù cho chị cả, có làm phong vân biến sắc hay cứ đơn thuần sạch sẽ mà sống vậy thôi?

    Nhưng Thánh Hâm phải chết. Phải chết mới đúng là con người của cô.

    Nếu bên kia cầu Nại Hà thật sự có kiếp sau, thật muốn xem Phó Lương Đông Phó Thánh Khi dùng biểu hiện gì để đối mặt với Thánh Hâm. Muốn xem Dịch Đông Cù có thực sự hận Phó Lương Đông, hay tất cả chỉ là Dịch Chí Duy mua dây buộc mình!

    [​IMG]

    Chơi độc - Kim Bính

    Tag: He, nam chính côn đồ, hiện đại, nam sủng nữ

    Nói sao nhỉ, mình đọc truyện này với tâm trạng mong đợi nó hay hơn Con đường vấy máu hay Cuộc chiến chinh đoạt nên không biết đánh giá này có thật sự chính xác hay không.

    Truyện đọc khá, nhưng không đủ để trở thành cú hích lớn với mình. Nữ chính như con cún con, bị chị ruột gài bãy, cha mẹ ruồng rẫy vứt bỏ thậm chí là bán đi, cun cút thui thủi rồi cuối cùng được nam chính cưu mang. Truyện khá sủng, không ngược, hơi dài dòng trong đoạn mô tả bối cảnh ở đầu truyện, cơ mà cảm giác đọc truyện này cứ thấy nó lưng lửng, cảm giác khá khó chịu vì cứ thấy nó không tới, đọc đến cuối truyện mình cũng không biết mô tả tính cách nữ chính rốt cuộc là theo hình mẫu gì, tình yêu của hai người bắt đầu từ đâu, nguyên nhân hành động, nam phụ nữ phụ thế nào thế nào. Mà chuyện này không hẳn vì tác giả tả không khéo không rõ, hay do mình không hiểu dụng ý tác giả nên đọc truyện cảm giác cứ có màn sương trước mặt, không vén hết được, không clear được nên cảm giác không được thoải mái.

    Back lại, truyện có nút thắt mở, có cao trào đàng hoàng, Kim Bính viết tốt.
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng bảy 2020

Chia sẻ trang này

Đang tải...