Bất Lão Mộng - Tiểu Khúc Nhi Bất Lão Mộng - Tiểu Khúc Nhi 等不到鬓雪相拥 Děng bù dào bìn xuě xiāng yōng Đợi chẳng được đến khi tóc mai màu tuyết bên nhau 重饮渭水畔那一盏虔诚 Zhòng yǐn wèi shuǐ pàn nà yī zhǎn qían chéng Lại bên bờ sông Vị nâng một chén thành kính 终究是绸缪青冢 Zhōng jiū shì chóu móu qīng zhǒng Cuối cùng vẫn là vấn vương một nấm mồ xanh 替我将灞桥柳供奉 Tì wǒ jiāng bà qíao liǔ gōng fèng Thay ta đem Liễu cầu bá ra cung phụng 来世再漱月鸣筝 Lái shì zài shù yùe míng zhēng Kiếp sau lại cùng thưởng trăng gảy đàn tranh 也许还能道声久别珍重 Yě xǔ húan néng dào shēng jiǔ bíe zhēn zhòng Có lẽ ta còn có thể nói câu Cửu biệt trân trọng 天意总将人捉弄 Tiān ỳi zǒng jiāng rén zhuō nòng Thiên ý rốt cuộc đem người ra đùa cợt 怎奈何身不由己情衷 Zěn nài hé shēn bù yóu jǐ qíng zhōng Tiếc là chẳng thể làm gì được, thân bất do kỷ giữa tình yêu 于万人中万幸得以相逢 Ýu wàn rén zhōng wàn xìng dé yǐ xiāng féng Phải lấy vạn người trong vạn hạnh mới có thể tương phùng 刹那间澈净明通 Chà nà jiān chè jìng míng tōng Trong thoáng chốc đã thấu suốt mọi sự 成为我所向披靡的勇气和惶恐 Chéng wéi wǒ suǒ xìang pī mí de yǒng qì hé húang kǒng Khiến cho ta, dũng khí cùng nỗi sợ hãi chẳng ai bì nổi 裂山海 堕苍穹 Lìe shān hǎi dùo cāng qíong Sơn hải nứt tan, trời cai đổ nát 爱若执炬迎风 Ài rùo zhí jù ýing fēng Tình yêu kia nếu ta nắm giữ ngọn đuốc trước gió 炽烈而哀恸 Chì lìe ér āi tòng Mãnh liệt thật nhưng kẻ nào lại đau thương 诸般滋味皆在其中 Zhū bān zī wèi jiē zài qí zhōng Đủ cả mọi vị đều hòa trong ấy cả 韶 华宛转吟诵 Sháo húa wǎn zhuǎn ýin sòng Nét tươi đẹp cảnh xuân, dịu dàng ngâm tụng 苍凉的光荣 Cāng líang de guāng róng Sự thê lương của vinh quang 急景凋年深情难共 Jí jǐng diāo nían shēn qíng nán gòng Phong cảnh điêu tàn đã lâu, cảnh khó cùng nhau 倏忽天地琉璃灯 Shū hū tiān dì líu lí dēng Bỗng chốc đất trời, ngọn đèn ngọc lưu li 光阴过处徒留皎月几盅 Guāng yīn gùo chǔ tú líu jiǎo yùe jī zhōng Năm tháng lướt vội, chỉ giữ lại ánh trăng sáng cùng mấy chung rượu 温柔了十方春冬 Wēn róu liǎo shí fāng chūn dōng Nét ôn nhu của mười phương xuân đông 眷你眉目在我眼瞳 Jùan nǐ méi mù zài wǒ yǎn tóng Chợt nhìn lại dung mạo người phản chiếu trong đôi mắt 彼时击节讴新声 Bǐ shí jī jíe ōu xīn shēng Khi ấy cùng gõ nhịp phách hát vang bài ca 唱彻白首之约抱柱之盟 Chàng chè bái shǒu zhī yuē bào zhù zhī méng Hát cho hết lời thề hẹn cùng nhau đến bạc đầu 摩肩人步履匆匆 Mó jiān rén bù lǚ cōng cōng Vuốt nhẹ vai dáng người bước đi vội vàng 多少相遇能有始有终 Duō shǎo xiāng ỳu néng yǒu shǐ yǒu zhōng Bao nhiêu lần tương ngộ mới có thể có thủy có chung 若要忘却年少轻狂的痛 Rùo yào wàng què nían shǎo qīng kúang de tòng Nếu đã phải quên đi hết nỗi đau thời niên thiếu khinh cuồng 从此后分赴西东 Cóng cǐ hòu fēn fù xī dōng Từ nay về sau phân phó Tây Đông 不如作蜉蝣麻衣霜染淋漓死生 Bù rú zùo fú yóu má yī shuāng rǎn lín lí sǐ shēng Chẳng bằng làm mảnh áo tang trắng phất phơ nhiễm đầm đìa vị sinh tử 恣朝暮 彀长空 Zī zhāo mù gòu cháng kōng Sớm tối buông thả, giương cung lên với trời xanh 卸去人间妆红 Xìe qù rén jiān zhuāng hóng Tan đâu hết vẻ hồng trang chốn nhân gian 我终于读懂 Wǒ zhōng ýu dú dǒng Ta cuối cùng cũng thấu hiểu được 痴心熬尽才可倾城 Chī xīn āo jìn cái kě qīng chéng Cuồng dại hết sức mới có thể khuynh thành 唯有亘古寒峰 Wéi yǒu gèn gǔ hán fēng Chỉ có trường tồn mãi mũi thương lạnh lẽo 能安葬浮生 Néng ān zàng fú shēng Có thể an táng được kiếp phù sinh 至死不渝的一场梦 Zhì sǐ bù ýu de yī cháng mèng Cho đến chết vẫn không thay đổi giấc mộng này 天光落笔波折 Tiān guāng lùo bǐ bō zhē Ánh mặt trời đặt bút khắc khoải 岁月都干涸 Sùi yùe dū gān hé Năm tháng đều đã cạn khô 只剩别离来不及说 Zhī shèng bíe lí lái bù jí shuō Chỉ còn lại lời li biệt chưa kịp nói 宁愿折心沐火 Níng yùan zhē xīn mù huǒ Thà rằng chiết tâm mộc hỏa 舍不得勘破 Shè bù dé kān pò Cũng không nỡ khám phá 是你唇边夜雨清荷 Shì nǐ chún biān yè yǔ qīng hé Là làn môi người bên đêm mưa Thanh Hà