Đáy Biển - Ba Khúc Gỗ Lyrics: 散落的月光穿过了云 Sànluò de yuèguāng chuānguò le yún 躲着人群 铺成大海的鳞 Duǒ zhe rénqún pū chéng dàhǎi de lín 海浪打湿白裙 试图推你回去 Hǎi làng dǎ shī bái qún shìtú tuī nǐ húiqù 往海的深处听 谁的哀鸣在指引 Wǎng hǎi de shēn chǔ tīng shúi de āimíng zài zhǐyǐn 你喜欢海风咸咸的气息 Nǐ xǐ·huan hǎifēng xían xían de qìxī 踩着湿湿的沙砾 Cǎi zhe shī shī de shālì 你说人们的骨灰应该撒进海里 Nǐ shuō rén·men de gǔhuī yīnggāi sǎ jìn hǎilǐ 你问我死后会去哪里 Nǐ wèn wǒ sǐ hòu hùi qù nǎ·li 有没有人爱你 Yǒu méi·yǒu rén ài nǐ 世界能否不再 Shìjiè néng fǒu bù zài 总爱对凉薄的人扯着笑脸 Zǒng ài dùi lìang báo de rén chě zhe xìaoliǎn 岸上人们脸上都挂着无关 Àn shàngrén men liǎn shàng dōu gùa zhe wúguān 人间毫无留恋 Rénjiān háo wú líulìan 一切散为烟 Yīqiè sàn wèi yān 散落的月光穿过了云 Sànluò de yuèguāng chuānguò le yún 躲着人群 溜进海底 Duǒ zài zhe rénqún liū jìn hǎidǐ 海浪清洗血迹 妄想温暖你 Hǎi làng qīngxǐ xuèjī wàngxiǎng wēnnuǎn nǐ 灵魂没入寂静 无人将你吵醒 Línghún méi rù jìjìng wú rén jiāng nǐ chǎo xǐng 你喜欢海风咸咸的气息 Nǐ xǐ·huan hǎifēng xían xían de qìxī 踩着湿湿的沙砾 Cǎi zhe shī shī de shālì 你说人们的骨灰应该撒进海里 Nǐ shuō rén·men de gǔhuī yīnggāi sǎ jìn hǎilǐ 你问我死后会去哪里 Nǐ wèn wǒ sǐ hòu hùi qù nǎ·li 有没有人爱你 Yǒu méi·yǒu rén ài nǐ 世界已然将你抛弃 Shìjiè yǐrán jiāng nǐ pāoqì 总爱对凉薄的人扯着笑脸 Zǒng ài dùi lìang báo de rén chě zhe xìaoliǎn 岸上人们脸上都挂着无关 Àn shàngrén men liǎn shàng dōu gùa zhe wúguān 人间毫无留恋 Rénjiān háo wú líulìan 一切散为烟 Yīqiè sàn wèi yān 来不及来不及 Lái·bují lái·bují 你曾笑着哭泣 Nǐ céng xìao zhe kūqì 来不及来不及 Lái·bují lái·bují 你颤抖的手臂 Nǐ chàndǒu de shǒu bì 来不及来不及 Lái·bují lái·bují 无人将你打捞起 Wú rén jiāng nǐ dǎlāo qǐ 来不及来不及 Lái·bují lái·bují 你明明讨厌窒息 Nǐ míngmíng tǎoyàn zhìxī *Vietsub: Ánh trăng tản mát chiếu rọi bóng mây Rời xa chốn đông người, hòa vào vây cá dưới đại dương Sóng biển vỗ ướt tà váy trắng nó muốn người quay trở về Sóng biển xua tan vết máu vọng tưởng cho người hơi ấm Lắng nghe sâu trong lòng biển tiếng ai đó rên rỉ dẫn lối Linh hồn chìm vào tĩnh lặng không ai đánh thức người cả Người thích hơi thở lẫn trong gió biển Dẫm lên bờ cát ướt đẫm Người nói tro cốt vốn nên chìm vào lòng đại dương Người hỏi ta sau khi chết sẽ đi về đâu Nơi đó có ai thương người không Thế giới đó có thể đừng Đừng thích tươi cười với những kẻ bạc bẽo nữa được không? Trên bờ mọi người luôn mang khuôn mặt giả tạo Còn tiếc chi nhân gian này Hết thảy đều tan thành mây khói Ánh trăng tản mát chiếu rọi bóng mây Rời xa chốn đông người tiến vào lòng biển Sóng biển xóa tan vết máu vọng tưởng cho người hơi ấm Linh hồn chìm vào tĩnh lặng không ai đánh thức người cả Người thích hơi thở lẫn trong gió biển Dẫm lên bờ cát ướt đẫm Người nói tro cốt vốn nên chìm vào lòng đại dương Người hỏi ta sau khi chết sẽ đi về đâu Nơi đó có ai thương người không Đời này người đã bị thế gian vứt bỏ Thế gian chỉ thích tươi cười với những kẻ bạc bẽo thôi Trên bờ mọi người luôn mang khuôn mặt giả tạo Còn tiếc chi nhân gian này Hết thảy đều tan thành mây khói Không kịp, không kịp nữa rồi Người từng cười trong nước mắt Không kịp, không kịp nữa rồi Cánh tay người run rẩy Không kịp, không kịp nữa rồi Không ai cứu người lên cả Không kịp, không kịp nữa rồi Người thật sự ghét cảm giác ngộp thở