Lyrics: Tôi sinh ra và lớn lên ở một con phố nhỏ phía sau ga Hàng Cỏ - phố Ngô Sĩ Liên. Hồi bé, cứ mùa hè về là tôi với lũ bạn bè cùng phố rủ nhau trèo lên những cây bàng xanh rợp lá chạy dọc theo con phố để tìm những quả bàng chín vàng rồi chia nhau ăn. Ngày đó, Hà Nội vẫn còn tàu điện leng keng. Nghỉ hè là ngày nào tôi cũng đi bộ từ nhà ra cửa Nam để đi tàu điện lên Bờ Hồ (tức là Hồ Gươm) rồi lại đi ngược về chỉ vì thích đi tàu điện. Sau này mãi tới năm 18 tuổi, tôi mới bắt đầu vào học trường Nhạc viện, bắt đầu có bạn gái. Lúc đó tôi mới cảm nhận được mùi thơm của hoa sữa trên đường Nguyễn Du, mới thấy vẻ dẹp cuối thu của Hà Nội khi lá cây bàng chuyển thành màu đỏ, mới biết hết vẻ đẹp của Hồ Tây mỗi khi chiều xuống. Những điều đó luôn khắc sâu trong tim tôi và là hành trang tôi mang theo trong suốt cuộc đời này.. Em ơi, Hà Nội phố.. Ta còn em mùi hoàng lan.. Ta còn em mùi hoa sữa.. Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ.. Ai đã chờ ai, tóc xõa vai người.. Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông.. Ta còn em góc phố mồ côi mùa đông.. Mảnh trăng mồ côi mùa đông.. Mùa đông năm ấy.. Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ.. Tan lễ chùa, sao còn vọng tiếng chuông ngân.. Ta còn em, một màu xanh thời gian.. Một chiều phai tóc em bay.. Chợt nhòa, chợt hiện.. Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố.. Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường.. Ta còn em, hàng phố cũ rêu phong.. Và từng mái ngói cô liêu.. Nao nao kỉ niệm.. Chiều hồ Tây lao xao hoài con sóng.. Chợt hoàng hôn về từ bao giờ.. Em ơi, Hà Nội phố.. Ta còn em mùi hoàng lan.. Ta còn em mùi hoa sữa.. Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ.. Ai đã chờ ai, tóc xõa vai người..