Bài hát: Home - Passenger Lời bài hát They say home is where the heart is but my heart is wild and free So am I homeless Or just heartless? Did I start this? Did it start me? They say fear is for the brave For cowards never stare it in the eye So am I fearless to be fearful? Does it take courage to learn how to cry? So many winding roads So many miles to go and oh.. Oh they say love is for the loving Without love maybe nothing is real So am I loveless or do I just love less? Oh since love left I have nothing left to fear So many winding roads So many miles to go When I start feeling sick of it all It helps to remember I’m a brick in a wall who runs down from the hillside to the sea when I start feeling that it’s gone too far I lie on my back and stare up at the stars I wonder if they’re staring back at me oh when I start feeling sick of it all It helps to remember I’m a brick in a wall who runs down from the hillside to the sea when I start feeling that it’s gone too far I lie on my back and stare up at the stars I wonder if they’re staring back at me Lời dịch Người đời nói nhà là nơi chốn ở trong tim Nhưng trái tim tôi mang là ngang tàng là tự do Vậy rằng tôi vô gia cư Hay chỉ là kẻ vô cảm? Tôi là khởi đầu? Hay đó là khởi đầu của tôi? Người đời nói nỗi sợ hãi được dành cho những kẻ can trường Cho cả ai, người hèn nhát luôn lẩn tránh những ánh nhìn Vậy rằng tôi, có phải đang can đảm để thấy mình yếu hèn? Liệu rằng lòng dũng cảm là cái giá phải trả cho những giọt nước mắt? Còn quá nhiều cung đường mấp mô quanh co Còn quá nhiều dặm trường phải dấn bước Và ôi… Người đời nói ái tình dành cho kẻ biết yêu thương Không yêu thương mọi lẽ hóa hư ảo Vậy rằng tôi vô tình hay chỉ là một gã thiếu tình? Từ khoảnh khắc bị yêu thương bỏ lại Tôi đã không còn gì để phải sợ hãi Vẫn còn quá nhiều cung đường mấp mô quanh co Vẫn còn quá nhiều dặm trường phải dấn bước Khi bắt đầu cảm thấy chán ghét cả thế gian Tôi lại nhớ chính mình như hòn gạch trên tường xây Là kẻ du hành từ sườn đồi cao ra đại dương sâu Khi bắt đầu cảm thấy mọi sự đã đi quá xa Trở mình tôi nằm ngửa và đắm ánh nhìn lên tinh vân Tự hỏi liệu rằng ở trên ấy có chăng ai đang trông lại hay không Khi bắt đầu cảm thấy chán ghét cả thế gian Tôi lại nhớ chính mình như hòn gạch trên tường xây Là kẻ du hành từ sườn đồi cao ra đại dương sâu Khi bắt đầu cảm thấy mọi sự đã đi quá xa Trở mình tôi nằm ngửa và đắm ánh nhìn lên tinh vân Tự hỏi liệu rằng ở trên ấy có chăng ai đang trông lại hay không