Vong Xuyên - Tiểu Khúc Nhi 绿了芭蕉 红了樱桃 流光转眼化蝶 抛人于海岛 Lá chuối xanh rồi Hoa đào hồng rồi Thời gian trong chớp mắt đã hóa bươm bướm Vứt bỏ con người nơi đảo hoang 褪了暗潮 离散的候鸟啊 可还记得年少的歌谣 Sóng ngầm hạ rồi Những chú chim di cư ly tán rồi Liệu có còn nhớ câu ca dao thời niên thiếu ấy 醉了喧嚣 哭不完索性笑 人恨我痴儿何足道哉 Say trong huyên náo Không khóc hết được chỉ đành mỉm cười Người đời hận ta mê muội, cần phải nói hết sao 风月关边照 是我不肯明了 我已白头而你 在何处到老 Ải phong nguyệt vẫn chiếu rọi Là ta không chịu hiểu mà thôi Ta đã bạc đầu, còn nàng Đang già đi ở nơi đâu? 痴人一梦横过万里黄沙 无牵挂 痴人一世流浪去那忘川 我一觉醒转 你一定就在我左岸 牵着手 等一树桃花 Một giấc mộng si vượt qua nghìn dặm cát vàng, không vương vấn Một đời mê dại lưu lạc tới bên bờ Vong xuyên Ta bỗng cảm thấy khi vừa tỉnh dậy Nàng nhất định sẽ đứng bên kia bờ Tay nắm tay, chờ hoa đào nở rộ 生了枝桠 灭了烟花 羌笛一曲吹罢 路过了谁家 Nhánh cây đâm chồi rồi Pháo hoa tàn rồi Ngừng thổi một khúc sáo Khương Bỗng bước qua nhà ai 散了烟霞 雨水终于落下 可还记得当年的浪花 Ráng chiều tan rồi Mưa cuối cùng cũng rơi Liệu có còn nhớ bụi nước năm ấy chăng 一曲嘲哳 唱得好坏也罢 人恨我痴儿便恨吧 Một khúc ngân nga Xướng tốt hay tệ cũng có sao Người đời hận ta si mê thì cứ hận đi 星夜沉天涯 是我不肯留下 我生华发而你 永远正年华 Màn đêm phủ xuống chân trời Là do ta không chịu dừng lại thôi Tóc ta đã bạc dần còn nàng Vĩnh viễn vẫn là thời thanh xuân ấy 痴人一梦横过万里黄沙 无牵挂 痴人一世流浪去那忘川 我一觉醒转 你一定就在 彼岸沏一壶茶 等一树桃花 Một giấc mộng si vượt qua nghìn dặm cát vàng, không vương vấn Một đời mê dại lưu lạc tới bên bờ Vong xuyên Ta bỗng cảm thấy khi vừa tỉnh dậy Nàng nhất định sẽ đứng bên kia bờ Ngâm một ấm trà, chờ hoa đào nở rộ 痴人一梦转过三千佛塔 参不化 痴人一路泛舟去那故乡 我一觉醒转 你一定就在 河畔作一幅画 等着我抵达 Một giấc mộng si chuyển dời ba nghìn Phật tháp, vẫn chưa hề thay đổi Một đường mê dại thuyền trôi tới tận cố hương Ta cảm thấy như vừa tỉnh dậy, nàng nhất định ở ngay bên sông Vẽ thành một bức tranh, chỉ chờ ta tới 在彼岸牽著手 等一樹桃花 我看見 那一樹桃花 Nắm tay đứng bên kia bờ, chờ hoa đào nở rộ Ta đã thấy cây hoa đào ấy rồi