Kể một câu chuyện về lòng khiêm tốn Một học giả sau khi đi chu du nhiều năm cho rằng mình đã học được tất cả kiến thức trên đời, ông lên đường trở về quê hương. Về đến đầu làng, trông thấy 1 người nông dân đang nhặt củi dưới chân núi, lão ta nghĩ ngay tới việc khoe khoang vốn kiến thức của mình. Lão ta đi đến gần, vỗ vai người nông dân và nói: - Chào bác nông dân khốn khổ, ta là người đã nhiều năm đi chu du thiên hạ và đã học được tất cả các kiến thức trên đời. Hôm nay ta về thăm lại quê hương xem nơi này có gì đổi mới. - Ra vậy! Người nông dân chỉ đáp 1 câu rồi lại tiếp tục công việc. Lão học giả lại nói: - Hay thế này đi, nếu bác hỏi tôi 1 câu nếu tôi ko trả lời được tôi mất bác 10 đồng, tôi cũng hỏi bác 1 câu, nếu không trả lời được bác mất tôi 1 đồng. Khi đó người nông dân mới ngẩng đầu lên, suy nghĩ 1 lát rồi bác ta trả lời: - Vậy cũng được. - Bác hãy ra câu hỏi trước đi. Lão học giả nói. Bác nông dân chỉ tay lên dãy núi và ra câu hỏi: - Con gì khi lên núi thì bằng 4 chân nhưng khi xuống núi chỉ bằng 2 chân? Lão học giả suy nghĩ hồi lâu mà không trả lời được đành phải móc ra 10 đồng trong túi đưa cho bác nông dân. - Vậy đó là con gì vây? Lão hỏi. Bác nông dân cầm lấy 9 đồng tiền, trả lại cho lão học giả 1 đồng tiền và nói: - Rất tiếc, tôi cũng không biết. Lão học giả lúc này đã hiểu ra mọi điều, lão xấu hổ cầm lấy đồng tiền, chào tạm biệt người nông dân, rồi quay đầu lại đi một mạch ra khỏi làng. Sau này nhờ biết khiêm tốn và chịu khó học hỏi, vị học giả đó đã trở thành 1 giáo sư nổi tiếng. Nhưng trong lòng ông vẫn nhớ mãi bài học của người nông dân nơi quê hương mình. Bài học rút ra: Kiến thức trên đời này không ai có thể biết được hết tất cả. Chúng ta vẫn còn rất nhỏ bé và có những thứ chúng ta không thể biết và cũng không thể trả lời được. Hãy khiêm tốn. Khiêm tốn bao nhiêu còn chưa đủ, tự kiêu một chút cũng là thừa!
Ông giám đốc Nhật và bài học về sự khiêm nhường Đến Nhật vào mùa thu, bên cạnh mùa lá đỏ và tuyết rơi trắng xóa tại miền Bắc, chúng tôi còn ấn tượng về lối sống và cách hành xử của người dân nơi đây. Trong chuyến đi Nhật vừa qua, những thành viên trong đoàn chúng tôi thật sự ấn tượng về cách hành xử của vị giám đốc công ty du lịch thành phố Asahikawa, tỉnh Hokkaido mà chúng tôi có dịp tiếp xúc. Tuyết rơi dày ở vùng núi Asahidake, tỉnh Hokkaido, Nhật Bản. Đoàn chúng tôi được mời tham quan thành phố miền trung Nagoya và tỉnh Hokkaido, miền bắc nước Nhật. Ngày thứ hai trong chuyến tham quan Hokkaido, một thành viên trong đoàn mê khám phá nên anh ấy tự tách đoàn để đi xuống thăm một ngôi làng cổ đầy hấp dẫn ở Hokkaido. Khi quay lại, đoàn đã đến một điểm khác cách đó không xa và anh này phải xoay xở một chút để tìm đường đến nhập đoàn. Phát hiện ra việc này, ông Yusuke Kikuno, một thành viên công ty du lịch đi cùng đoàn liên tục cúi đầu xin lỗi anh bạn đi lạc vì đã để anh tự tìm đường về một mình mặc dù thực sự ông ấy không có lỗi trong việc này. Đoàn đến tham quan Asahidake - ngọn núi cao nhất ở Hokkaido với độ cao 2.291 m, nhiệt độ ngoài trời âm 16 độ C. Xe vừa dừng, ông Yusuke Kikuno lập tức xuống trước mở cốp xe lấy một chồng áo ấm phát cho mỗi người một chiếc và hướng dẫn mọi người mặc vào để chống sốc lạnh. Buổi tối, cả đoàn thấm mệt khi về tới khách sạn, vừa bước xuống xe, chúng tôi đã nhìn thấy ông Kikuno đứng đợi phía dưới chờ đón hành lý giúp chúng tôi đưa vào khách sạn. Trong suốt chuyến đi, ông luôn "chăm sóc" và hướng dẫn chúng tôi rất nhiệt tình như những người phục vụ tận tuỵ và chu đáo. Sự tận tuỵ của ông Yusuke Kikuno khiến chúng tôi nghĩ ông là nhân viên công ty du lịch tháp tùng phục vụ đoàn. Cho đến khi nghe cô phiên dịch giới thiệu kỹ rằng ông ấy chính là giám đốc công ty du lịch của thành phố Asahikawa, tỉnh Hokkaido, cả đoàn khá bất ngờ vì sự khiêm nhường và tận tụy đến ngạc nhiên của ông. Một thành viên trong đoàn hỏi ông rằng cô ấy ấn tượng với thái độ tận tuỵ, hết lòng phục vụ khách của ông. Là người đứng đầu một công ty lớn, tại sao ông không cử nhân viên của ông đi mà đích thân ông phải theo phục vụ đoàn như thế. Ông ấy chỉ cười và trả lời rằng mỗi lần đi là một khám phá, trải nghiệm và học hỏi nên thỉnh thoảng ông cũng thích đi như vậy. Câu trả lời có phần đơn giản và khiêm tốn nhưng tất cả đều hiểu rằng ông ấy làm quá tốt vai trò của một "chủ nhà" với thái độ khiêm nhường, tận tụy hiếm có của người đứng đầu một công ty lớn. Người Nhật nổi tiếng là sự chịu khó, tính kỷ luật cao và trọng danh dự, thế nhưng qua cách hành xử tưởng như bình thường của vị giám đốc này, chúng tôi cảm nhận thêm một điều thú vị trong văn hóa ứng xử của người dân nơi đây. Nguồn: Zing.vn
Câu truyện hay về lòng khiêm tốn: Lion là một chàng trai có tài kể chuyện rất thu hút, những câu chuyện anh ta kể thường được thêm bớt các tình tiết một cách tài tình nên trở thành rất thú vị, chính vì thế mà mọi người trong làng rất thích được nghe Lion kể chuyện để thư giãn sau giờ làm việc. Nhưng vì được yêu thích nên Lion ngày càng trở nên kiêu ngạo và hợm hĩnh, càng ngày anh ta càng bịa chuyện nhiều hơn, trở nên coi thường người khác và mang người khác ra làm trò cười. Lion nghĩ mình là thiên tài, không chịu làm việc, chỉ ăn chơi lêu lổng với đám bạn vô công rồi nghề rồi nghĩ các trò xấu. Một ngày kia khi đang chơi với đám bạn, Lion thấy có một người đàn ông ăn mặc chỉn chu tay xách ca táp bước xuống từ chiếc xe buýt. Biết ngay người đàn ông này không phải dân ở đây, trông lại có vẻ giàu có, Lion nghĩ ngay ra ý định lừa người lạ để kiếm tiền. Lion đến trước mặt người đàn ông lạ với giọng xấc xược hỏi ông đi đâu, từ đâu đến và có biết anh ta nổi tiếng cả vùng vì có tài kể chuyện khiến cho "con kiến trong lỗ cũng bò ra nghe" không. Rồi anh ta gạ người đàn ông so tài kể chuyện với mình, nếu ai thua phải làm nô lệ cho người thắng, sai gì cũng phải làm, người đàn ông nghĩ một lát rồi cũng đồng ý. Lion còn mời ông trưởng làng đến làm chứng, Lion ranh ma cười thầm sung sướng khi có người mắc mưu mình. Lion đắc ý kể trước: "Tôi đã được đi khắp nơi trên thế giới và đến một vùng nọ, phụ nữ ở đó toàn là những người xinh đẹp như những nàng tiên, nhưng điều đặc biệt nhất ở chỗ họ cũng mang thai nhưng lại không sinh ra những đứa trẻ mà lại sinh ra những viên ngọc sáng lấp lánh". Người đàn ông nghe xong phá lên cười: "Điều này có gì lạ chứ, tất cả phụ nữ trên thế giới này đều đẹp và khi họ sinh ra những đứa trẻ thì chúng đều là quý giá, thuần khiết, trong sáng như những viên ngọc vậy". Vị trưởng làng gật gù: "Đúng vậy, rất đúng", khiến cho tỏ ra Lion hậm hực. Người đàn ông kể: "Tôi có trang trại trồng bông, năm ngoái có một cây bông nở ra một chàng trai cao lớn, khỏe mạnh, vì cậu ta nở ra trên trang trại của tôi nên đương nhiên cậu ta là nô lệ của tôi. Tôi nuôi cậu ta để làm việc nhưng cậu ta lười biếng toàn nằm dài và trốn việc, một tối nọ cậu ta lấy trộm tiền bạc và những đồ quý giá của tôi rồi trốn mất. Tôi đi tìm tên nô lệ bỏ trốn của mình khắp nơi và hôm nay thật may mắn, tôi đã tìm thấy, đó chính là cậu Lion này. Hãy theo ta quay về trang trại và làm lụng chăm chỉ, ta sẽ giảm nhẹ hình phạt cho" Lion sững người nghĩ: "Thôi chết rồi, nếu ta công nhận câu chuyện này thì mình phải theo ông ta về làm nô lệ, còn không công nhận thì mình cũng vẫn bị làm nô lệ cho ông ta vì mình đã thua cuộc. Có trưởng làng ở đây làm chứng ta làm sao chối cãi được đây" Cả vị trưởng làng cùng mọi người nghe xong đều phá lên cười, Lion lúng búng còn người đàn ông thì nghiêm mặt bảo: "Ta cũng chả muốn có người nô lệ như cậu đâu. Ta chỉ muốn dạy cho cậu một bài học về sự khiêm tốn và biết cách sử dụng sự thông minh, lanh trí của mình vào những việc có ích thôi. Vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn, cậu hãy nhớ lấy"
Câu chuyện chứng minh vì sao khiêm tốn mới là khôn ngoan Những người có bản lĩnh thật sự, luôn luôn bảo trì một trạng thái bình tĩnh ôn hòa, giống như ông lão và “con chó già” của ông, chỉ là điềm đạm ung dung mà tồn tại. Có một anh chàng dắt theo một con chó ngao Tây Tạng trị giá cả bạc triệu ra ngoài đi dạo. Anh ta hễ gặp ai cũng đều đem con chó ra khoe, lại còn huyênh hoang mà nói rằng: “Người nếu là không có bốn năm trăm cân sức lực thì kéo cũng không kéo nổi chú chó của tôi”. Lúc này, anh chàng nhìn thấy một ông già bị hói đầu bên đường cùng với một con chó gần như đã rụng hết lông đang ngồi bên cạnh. Con chó ngao Tây Tạng của anh ta hướng về phía con chó đó kêu sủa ầm ĩ, nhưng con chó già kia không thèm để ý đến nó. Chàng trai cảm thấy không vui. Nói rằng: “Ông lão này! Con chó của ông lớn thế kia, là giống chó gì vậy? Hãy để hai con chó của chúng ta đấu với nhau thử xem? Nếu chó của ông thua hãy đưa cho tôi 500 đồng, còn nếu chó ngao Tây Tạng của tôi thua thì tôi sẽ đưa cho ông 2000 đồng”. Ông lão nói: “Tôi đang lo lắng về thức ăn tháng sau của anh bạn già này đây! Nếu được thì hãy đánh cược lớn hơn một chút? Nếu chó của tôi thua, tôi sẽ đưa cho anh 5 vạn, còn nếu chó của anh thua thì anh hãy đưa cho tôi 3 vạn”. Anh chàng cười lớn: “Con chó này của tôi là giống chó ngao Tây Tạng thuần chủng. Sau này, ông đừng có nói là tôi đã không nói cho ông biết trước. Được thôi!” Hai con chó giao tranh chưa được hai phút, chó ngao Tây Tạng kia đã bại trận, cũng không còn dám kêu sủa gì nữa. Anh chàng thua mất 3 vạn đồng, vô cùng sầu não: “Ông này, con chó đó của ông là chó gì thế? Sao lại dũng mãnh thế kia?” Ông lão vừa đếm tiền vừa nói: “Đến bây giờ tôi cũng không biết nó là chó gì nữa, trước khi chưa rụng lông thì gọi là sư tử!” Anh chàng nghe xong thì cười không được mà khóc cũng không xong!!! Bất cứ lúc nào thì cũng đừng có khoe khoang, hãy giữ khiêm tốn! Khiêm tốn! Khiêm tốn hơn nữa! Bạn khoe khoang cái gì, có nghĩa là bạn đang thiếu cái đó. Những người có bản lĩnh thật sự, luôn luôn bảo trì một trạng thái bình tĩnh ôn hòa, giống như ông lão đó và “con chó già” của ông, chỉ là điềm đạm ung dung mà tồn tại. Bạn đã là sư tử rồi, thì đâu cần phải chứng minh làm gì nữa? Đâu cần phải khoe khoang làm gì nữa? Con người sống ở trên đời, không phải là để so đo với người khác. Bản thân hãy sống sao cho có ý nghĩa nhất, và làm ra những cống hiến vĩ đại nhất.