Ta sinh ra - Mẹ mang nặng đẻ đau suốt 9 tháng 10 ngày.. Khi ta còn bé - Có tay Mẹ ẵm, Mẹ bồng.. Đến tuổi ăn, tuổi chơi, tuối lớn.. vẫn có Mẹ ôm, Mẹ ấp.. Qua thời gian.. Đến khi Mẹ già yếu, đôi chân không vững, chúng ta cũng chỉ có thể dìu Mẹ.. Và chỉ đến khi đôi chân Mẹ không thể tiếp tục… Chúng ta mới có thể bế Mẹ lên.. Vì thế.. Hãy yêu khi Mẹ vẫn còn biết Đừng chờ tới lúc mẹ ra đi.. Con dù lớn vẫn là con của mẹ Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con.. Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ. Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha. Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ. Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha. Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn. Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con. Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không. Khuyết Danh Tình yêu của mẹ dành cho con không giống bất kỳ điều gì khác trên thế giới, nó không biết đến luật lệ hay sự thương hại, nó thách thức tất cả và không khoan nhượng tiêu diệt tất cả những gì cản đường nó. Xem tiếp những bài thơ hay nhất dành cho mẹ ở bên dưới. Xem thêm: Tham gia diễn đàn đăng thơ kiếm tiền online Mua bitcoin đầu tư kiếm tiền chỉ từ 100.000 đồng
Núi Sẽ Thấp Dần Con đi xa ba năm rồi mẹ nhỉ? Ba mùa trăng cua ngoi ngóp lên bờ Biển giờ này có mặn mà như trước Hay biển lòng mẹ vẫn giấu âu lo Núi cao chi lắm núi ơi Núi che mặt trời.. Câu ca dao ngày xưa mẹ hát Thủa chơi diều con có hiểu chi đâu Ba năm trời con xa cách mẹ Bỗng thảng thốt giật mình Nhận thấy hết nỗi đau Biển thì rộng nước mắt nhiều vô kể Mẹ thì già giọt lệ chẳng thấm đâu Con ghẹ con còng nhọc nhằn xe cát Mẹ nhọc nhằn trong câu hát núi cao Con xa mẹ bay đón mặt trời cao Mẹ mong núi không cản đường con bước Con nhớ mẹ chẳng thể nào ngủ được Con vô tình bỏ mẹ lại lẻ loi Mai con về với biển với mẹ thôi Con không muốn làm phù du cánh mỏng Và gió hỡi hãy thổi bùng lên khát vọng Núi sẽ thấp dần, mặt trời mọc, mẹ ơi! Thanh Loan
Về Đi Con Ăn chưa con? Tiếc nuối gì những bữa cơm phải tự mình ngược đãi Mà phải ăn vội ăn vàng, Lề đường, hàng quán Bát cơm chan nước mắt Về nhà đi, mẹ nấu cơm rồi Ngủ được không con? Trong cái chỗ người ta ví von, người ta lao vào bàn tán Hay ho gì những anh hùng hảo hán Chỉ đánh máy trên bàn phím thôi Nào biết thực tế là gì Về chưa con? Tiếc nuối chi những phồn hoa đô thị Với những khôn lỏi, đớn đau và dị nghị Về đi Mẹ nuôi mà Sao con vẫn chưa về? Quê mình cũng có núi non, cũng có con người, phố phường và xe cộ Cớ chi con cứ phải tranh với người ta Rồi đi mãi Xa nhà Về đi Về nghe mẹ dạy những lễ nghi, những thói quen thường nhật Về nghe khôn, ngoan, chân, thật Về cùng mẹ nghe con Đi xa, mẹ nhớ lắm.. con.. Rei
Mẹ Ốm Mọi hôm mẹ thích vui chơi Hôm nay mẹ chẳng nói cười được đâu Lá trầu khô giữa cơi trầu Truyện Kiều gấp lại trên đầu bấy nay Cánh màn khép lỏng cả ngày Ruộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưa Nắng mưa từ những ngày xưa Lặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan Khắp người đau buốt, nóng ran Mẹ ơi! Cô bác xóm làng đến thăm Người cho trứng, người cho cam Và anh y sĩ đã mang thuốc vào Sáng nay trời đổ mưa rào Nắng trong trái chín ngọt ngào bay hương Cả đời đi gió đi sương Bây giờ mẹ lại lần giường tập đi Mẹ vui, con có quản gì Ngâm thơ kể chuyện rồi thì múa ca Rồi con diễn kịch giữa nhà Một mình con sắm cả ba vai chèo Vì con, mẹ khổ đủ điều Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn Con mong mẹ khỏe dần dần Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say Rồi ra đọc sách, cấy cày Mẹ là đất nước, tháng ngày của con. Trần Đăng Khoa
Mẹ Con sẽ không đợi một ngày kia khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ? Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ ai níu nổi thời gian? ai níu nổi? Con mỗi ngày một lớn lên Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn. Con sẽ không đợi một ngày kia có người cài cho con lên áo một bông hồng mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ? Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ Sống tự do như một cánh chim bằng Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái Có bao giờ thơ cho mẹ ta không? Những bài thơ chất ngập tâm hồn đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ giọt nước mắt già nua không ứa nổi ta mê mải trên bàn chân rong ruổi mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân mấy kẻ đi qua mấy người dừng lại? Sao mẹ già ở cách xa đến vậy trái tim âu lo đã giục giã đi tìm ta vẫn vô tình ta vẫn thản nhiên? Hôm nay... anh đã bao lần dừng lại trên phố quen ngã nón đứng chào xe tang qua phố ai mất mẹ? sao lòng anh hoảng sợ tiếng khóc kia bao lâu nữa của mình? Bài thơ này xin thắp một bình minh trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối bài thơ như một nụ hồng Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới! Đỗ Trung Quân
Lòng Mẹ Gái lớn ai không phải lấy chồng Can gì mà khóc, nín đi không! Nín đi! Mặc áo ra chào họ Rõ quí con tôi, các chị trông! Ương ương dở dở quá đi thôi! Cô có còn thương đến chúng tôi Thì đứng lên nào, lau nước mắt Mình cô làm bận mấy mươi người. Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía Này gương này lược này hoa tai Muốn gì tôi sắm cho cô đủ Nào đã thua ai đã kém ai? Ruộng tôi cày cấy, dâu tôi hái Nuôi dạy em cô tôi đảm đương Nhà cửa tôi coi, nợ tôi giả Tôi còn mạnh chán, khiến cô thương! Đưa con ra đến cửa buồng thôi Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi! Con ạ! Đêm nay mình mẹ khóc Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi. Nguyễn Bính
Mẹ Ơi, Đời Mẹ Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng Mà lòng yêu sống lạ lùng Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con. "Đắng cay ngậm quả bồ hòn, Ngậm lâu hoá ngọt!" Mẹ còn đùa vui! Sinh con mẹ đã sinh đời Sinh ra sự sống, mẹ ngồi chán sao? Quanh năm có nghỉ ngày nào! Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy. Rét đông đi cấy đi cày Nóng hè bãi cát, đường lầy đội khoai. Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa. Giận thầy, mẹ chẳng nói thưa, Vỉa câu chua chát lời thơ truyện Kiều. Cắn răng bỏ quá trăm điều Thuỷ chung vẫn một lòng yêu đời này. Mẹ là tạo hoá tháng ngày Làm ra ngày tháng sâu dày đời con. Huy Cận
Chỉ Có Thể Là Mẹ Nắng dần tắt trên con đường nhỏ Dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu Mẹ về để nấu cơm chiều Bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng Cả đời mẹ long đong vất vả Cho chồng con quên cả thân mình Một đời mẹ đã hy sinh Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu Mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng Bụi gian nan đọng lắng nếp nhăn Rụng rồi thương lắm hàm răng Lưng còng chân yếu ánh trăng cuối trời Tình của mẹ sáng ngời dương thế Lo cho con tấm bé đến già Nghĩa tình son sắt cùng cha Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi Con đi khắp chân trời góc bể Ân tình nào sánh xuể mẹ yêu Nghĩa dày độ lượng bao nhiêu Có trong lòng mẹ sớm chiều bao dung. Đặng Minh Mai
Thơ Về Mẹ Thuở cỏn con, con nằm bên mẹ Đầu rúc vào lòng, con ấm lắm mẹ ơi Con thương mẹ đêm ngày tần tảo Thức đêm dài mẹ may áo cho con Gió đồng nội trưa hè nắng nóng Mẹ ngồi khom nhổ cỏ một mình Mưa đêm lạnh mẹ ngồi lo lắng Lo cho con yên giấc cơn đau Con vui sướng khi được ôm lưng mẹ Mỗi lần mẹ về với chị em con Đem cho con muôn điều hạnh phúc Mẹ vẫn luôn nghĩ về chúng con Thuở thiếu thời con không nghe lời mẹ Để mỗi lần mẹ đánh con đau Tuổi nhỏ bồng bột chưa biết nghĩ Giờ lớn khôn con cố học hành Con sẽ bay cao bay xa mãi Tìm đến ánh sáng của tương lai Tìm ra người bạn con mong ước Giữ mãi hình mẹ ở trong con Đảm việc nhà lo toan việc nước Xây gia đình giữ hạnh phúc cho con Con muốn tìm, muốn gặp người bạn đó Người bạn như mẹ, mẹ của con Xa cha mẹ, chúng con lên thành phố Nhớ tuổi thơ mẹ nhắc con học hành Mẹ làm lụng chúng con mong giúp mẹ Nhưng mẹ chỉ cười “học đi con” Mẹ đã cho con nhiều hạnh phúc Dạy cho chúng con biết điều hay Mẹ cũng chăm con từng giấc ngủ Mỗi lần con về bên mẹ, mẹ ơi! Con muốn ở bên mẹ như thuở bé Cảm nhận tình thương mẹ dành cho con Thoải mái từng giờ trong hạnh phúc Bên mẹ, gia đình, giấc ngủ ngon. Khuyết Danh
Bầm ơi Ai về thăm mẹ quê ta Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm.. Bầm ơi có rét không bầm! Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùn Bầm ra ruộng cấy bầm run Chân lội dưới bùn, tay cấy mạ non Mạ non bầm cấy mấy đon Ruột gan bầm lại thương con mấy lần. Mưa phùn ướt áo tứ thân Mưa bao nhiêu hạt, thương bầm bấy nhiêu! Bầm ơi, sớm sớm chiều chiều Thương con, bầm chớ lo nhiều bầm nghe! Con đi trăm núi ngàn khe Chưa bằng muôn nỗi tái tê lòng bầm Con đi đánh giặc mười năm Chưa bằng khó nhọc đời bầm sáu mươi. Con ra tiền tuyến xa xôi Yêu bầm yêu nước, cả đôi mẹ hiền. Nhớ thương con bầm yên tâm nhé Bầm của con, mẹ Vệ quốc quân. Con đi xa cũng như gần Anh em đồng chí quây quần là con. Bầm yêu con, yêu luôn đồng chí Bầm quý con, bầm quý anh em. Bầm ơi, liền khúc ruột mềm Có con có mẹ, còn thêm đồng bào Con đi mỗi bước gian lao Xa bầm nhưng lại có bao nhiêu bầm! Bao bà cụ từ tâm như mẹ Yêu quý con như đẻ con ra. Cho con nào áo nào quà Cho củi con sưởi, cho nhà con ngơi. Con đi, con lớn lên rồi Chỉ thương bầm ở nhà ngồi nhớ con! Nhớ con, bầm nhé đừng buồn Giặc tan, con lại sớm hôm cùng bầm. Mẹ già tóc bạc hoa râm Chiều nay chắc cũng nghe thầm tiếng con.. Tố Hữu
Bài Thơ Xin Lỗi Mẹ Con mải miết với bao điều được mất Việc nước, việc nhà, tính toán chi tiêu Có thời gian tâm sự với người yêu Nhưng quên mất mẹ cũng cần chia sẻ Mẹ của con giờ đã không còn trẻ Dòng thời gian lấy mất tuổi thanh xuân Con bệnh, mẹ đau, con khỏe, mẹ vui mừng Con sống quá nhỏ nhen và ích kỉ Chưa bao giờ có một lần suy nghĩ Thấu hiểu lòng cha mẹ quý yêu con Thưở nhỏ ham vui bắt mẹ đợi mỏi mòn Đi khắp xóm tìm con về ăn tối Mẹ kính yêu ơi! ngàn lần con xin lỗi Con hứa không làm mẹ khóc nữa đâu Cầu nguyện phật trời cho mẹ sống lâu Con muốn nói một câu: yêu mẹ lắm! Thời gian ơi! xin hãy trôi thật chậm Để cho con có mẹ ở trên đời Mẹ là vầng trăng, là ánh sáng mặt trời Giang tay đón mỗi lần con vấp ngã Đời lắm ngọt ngào đan xen cùng dối trá Con dại khờ chưa hiểu hết đục trong Mẹ nhìn con, đã cạn tỏ nỗi lòng Con hạnh phúc sống trong tình thương của mẹ. Thanh Vân
Mẹ Tôi muốn dệt những vần thơ về mẹ Ðể đọc lên cho nước mắt trào rơi Vì có gì đẹp đẽ nhất trên đời Thiêng liêng nhất phải chăng là tình mẹ. Những kỷ niệm xa xưa còn lưu dấu Chiếc nôi êm tôi ngủ mẹ ngồi đưa Hồn ca dao phảng phất giấc ban trưa Mẹ tôi đã ru tôi vào sông núi. Những miếng khoai tôi ăn tranh phần mẹ Ðói năm nào.. khổ cực quá mẹ ơi Mẹ cho con, mẹ nhịn, mẹ vẫn vui Giờ nghĩ đến tôi buồn khôn xiết kể. Nay dâng mẹ mấy vần thơ sầu muộn Mẹ đi rồi.. kỷ niệm vẫn trong con Trên thiên đàng con biết chắc mẹ còn Theo sát bước chân con nơi trần thế. Khuyết Danh
Mẹ Như Trời Biển Bao La Mẹ ơi đêm đã khuya rồi Ở bên hiên vắng con ngồi đếm sao Nỗi niềm gửi tới trời cao Lệ cay khoé mắt lẫn vào bóng đêm Hiu hiu gió lạnh bên thềm Tâm tư trĩu nặng càng thêm vỡ oà Cuộc đời bao nỗi xót xa Phủ lên mái tóc mẹ già của con Trách mình chữ hiếu chưa tròn Tuổi già chân yếu mẹ còn chuân chuyên Hao gầy giấc ngủ chẳng yên Biết bao lo lắng muộn phiền vì con Mẹ ơi bể cạn non mòn Trong tim con mãi vẫn còn khắc ghi Dù đời ngang trái thị phi Nhưng con có mẹ chuyện gì cũng qua. Hoài Thương
Mẹ Ốm Con vẫn đến khi trời khô ráo Mẹ bình an cha vẫn như mọi ngày Chợt mưa gió bão bùng ngăn cách Mẹ bệnh đau con vẫn chưa hay Sức của cha bao ngày chịu đựng Mẹ mê man cha ướt dầm dề Việc nhà việc cửa tứ bề Mẹ nhẹ từng bước cha đưa dìu dắt Em còn dại em còn dè dặt Chỉ loanh quanh việc vặt trong nhà Chưa biết chăm mẹ lúc về già Chưa biết nói những lời êm dịu Con mải lo gia đình bận bịu Đã thành gia riêng một mái nhà Rơm rớm lệ rơi khi nghĩ tới mẹ cha Mẹ nằm võng cha lòng vòng chuồng trại Đôi lúc trộm nghĩ thân mình ăn hại Tủi thân con khóc nức dọc đường. Khuyết Danh
Bài Ca Tình Mẹ Có câu hát tên là bất diệt Là tiếng ru của mẹ hôm nào Khi nằm trên cánh võng nhẹ chao Khi mẹ vẫn còn thời xuân sắc Khi con mới từ trong bụi đất Qua mẹ cha để có hình hài Giọt mồ hôi tần tảo hôm mai Để con biết vẫy chào cuộc sống Lấy nước mắt đổi thành cơm nóng Dùng máu xương nuôi dưỡng thân hình Có tiếng hát tên là hy sinh Là ơn gọi trời dành cho mẹ Ru con ngủ để ngồi lặng lẽ Bài hát kia im bặt trong lòng Lại ngày mai quảy gánh long đong Vì cuộc sống lưng còng vai mỏi Mẹ cứ bước qua từng khoảng tối Sức mạnh nào vượt những chông gai? Sỏi đá kia rướm máu đường dài Nhưng ánh mắt tin yêu vẫn cháy Sức mạnh! Sức mạnh kia là đấy! Ngày lớn khôn con lạy trời cao Để cho con được biết ngọt ngào Mà mẹ phải quen mùi cay đắng Con hiểu rõ những điều sâu lắng Lớp học nào dạy được cho con Nhìn mẹ cha thân thể hao mòn Con thêm hiểu tình yêu thập giá Có câu hát tên là vàng đá Là tiếng ru của mẹ hôm nào Khi nằm trên cánh võng nhẹ chao Khi mẹ vẫn còn thời xuân sắc.. Phạm Thái Sơn