Tháng 10 đến với những yêu thương và hạnh phúc. Nhưng có khi tháng 10 đến mang cho ta chút vui của những ngày chưa tới, cho ta những mong chờ phía trước của tương lai. Tháng 10 vun vén yêu thương, cho gia đình mình thêm gắn kết, cho những đôi tình nhân thêm mật ngọt, cho cô bạn thêm sắc xinh tươi, và cho cả những lời chúc yêu thương tháng mười. Bước đi dưới những con phố trong tiết trời tháng 10 này, chúng ta nhẹ nắm tay nhau, những ngón tay siết chặt vào nhau, cho ta thấy tình yêu thương và cả sự quan tâm. Lúc đó ta biết rằng tháng 10 chính là tháng của những yêu thương. Cũng có khi ta bước một mình trên góc phố, lá vàng rụng như tấm thảm xin tươi, ta có thời gian lắng đọng về những thứ đã qua, suy ngẫm về điều gì đó thật quá thân quen. Đôi khi ta sẽ cảm thấy một nỗi buồn man mác, len lỏi vào tâm trí nhưng rồi ta nhận ra rằng một mùa yêu thương mới lại đến, nó sẽ làm ta thêm yêu cuộc sống này, yêu những phút giây ta ở cạnh người thân thương. Đừng mãi chìm đắm trong những nỗi buồn không rõ tên, mọi thứ lại bắt đầu, đừng giữ những nỗi buồn và đóng kín nó mà hãy để nó bay đi theo ngọn gió mùa thu, đón lấy những mầm non của hi vọng và niềm vui. Đừng ngồi mãi một góc để ngắm trời mùa thu, cũng đừng thu mình rồi quan sát qua cánh cửa sổ, bạn sẽ không bao giờ biết mùa thu sẽ mang lại điều tuyệt vời gì đâu. Hãy nhẹ nhàng mặc một chiếc áo khoác nhẹ, đi bộ qua một góc phố, lặng lẽ dạo bược qua những tán cây và hít thở và lắng nghe âm thanh của tháng 10. Bước vào một quán cà phê, nghe một bản nhạc nhẹ nhàng hay đọc một quyển sách hay đọc câu nói hay tháng 10 bạn sẽ nhận ra rằng: Vì sao tháng 10 lại đẹp đến thế và vì sao tâm hồn ta lại nhẹ nhàng đến vậy. Vì tháng 10 này tâm hồn ta như trẻ lại, có một lúc nào đó ta cứ ngỡ dòng chảy thời gian đã làm tâm hồn ta như già thêm một tuổi, bao suy tư lo lắng của cuộc sống như làm ta thêm mệt mỏi, nhưng tháng 10 đến mang theo chút gió, chút hi vong, chút yêu thương và thanh bình đã mang lại cho tâm hồn nguồn sống mới, để sẵn sàng thực hiện những điều mới mẻ phía trước. Thơ dành cho tháng 10 Tháng Mười đến liền nhẹ nhàng gõ cửa Kéo về đây biết bao đợt mưa chiều Thu phố vắng cô đơn buồn mấy độ? Để ân tình cũng hóa vết phong rêu Khói thuốc mờ sao lạnh lùng im vắng Phố bây giờ không một bóng mây bay Bởi đất trời khoác tấm khăn choàng xám Lá thu vàng khẽ rụng báo đông sang.. Em có về Hà Nội tháng mười không? Em có về Hà Nội tháng mười không? Để cùng tôi đón mùa đông trở lại? Đón cơn gió thổi rát chiều hoang hoải Ngắm phố cổ trầm buồn, hát mãi điệu ầu ơ! Em có về đan áo ấm cho thơ Giữa buổi sáng tinh mơ đầy sương lạnh? Hàng liễu thắm cong môi, cười đỏng đảnh Áng mây hồng vỡ từng mảnh trên cao! Em có về nghe lá rụng lao xao Cho nỗi nhớ nôn nao trong lồng ngực? Khóm cúc trắng vừa nở hoa thơm phức Như khẽ khàng đánh thức những yêu thương! Em có về nhặt nhạnh chút dư hương Còn phảng phất, vấn vương nơi quán vắng? Ly cà phê ngất ngây từng giọt đắng Phía cuối trời, con nắng ngủ thật say! Em có về nghe tình trượt qua tay? Chiều tháng 10 Khối chân tình, tôi chôn kín bấy lâu Chiều tháng 10, ôi, bỗng nhiên vụt cháy Khi tôi thấy em bên cạnh người ấy Trời ơi trời, sao lòng quá đắng cay Chiều tháng 10, ôi, tình yêu tan nát Cánh hoa tàn như nói hộ lòng tôi Khi cô đơn tràn về cùng đau khổ Tôi âm thầm, tôi tìm tới cô liêu Chiều tháng 10, tôi nghe tin sét đánh Em và nó đột ngột bỗng chia tay Em đau lòng, em nhìn tôi không nói Nói gì đây khi hai ta đã lạ Chiều tháng 10, tôi nhìn em tôi nhớ Một kỉ niệm đã hóa thành bài thơ Một mối tình như lòng tôi mong ước Chợt tan tành. Tháng 10 phai theo gió Độc Cô Cầu Tình - Trần Tấn Tài Chào anh tháng 10 của em Chào anh xa, tháng mười thân yêu nhé Anh có về tiễn tháng chín đi không Gió heo may đang ngơ ngẩn bên song Ve vuốt mãi cánh hồng nhung khoe sắc! Cúc họa mi nhí nhảnh cười lí lắc Tháp Rùa nghiêng trầm mặc nét thời gian Sen Hồ Tây mưa nắng chẳng bẽ bàng Mãi dịu dàng tỏa hương thơm diệu vợi! Dáng kiêu sa áng mây xanh hờn dỗi Nắng thu buồn cứ vồi vội qua mau Khoảng trời riêng bao kỉ niệm không màu Niềm hoài cảm từ lâu em gìn giữ! Vần thơ say vẫn trào dâng tình tứ Trao nồng nàn không phép thử đâu anh Tháng mười ơi, đừng nhé lắm mong manh Hẹn bên nhau cùng đan nhành hạnh phúc! Giọt nắng tháng 10 Tháng mười về rồi, anh có biết không? Giọt nắng cuối thu, màu vàng óng ả Tỏa hương thơm, vương mái tóc em cài Cuối chân trời kia, có ai chờ đợi Tháng mười về rồi, anh có biết không? Nắng cuối thu, trải đều lên tán lá Em chờ anh, nắng cũng đã nhạt màu Hoa cúc vàng buồn, cánh tàn tơi tả Tháng mười về rồi, anh có biết không? Em bâng khuâng, giấc mơ thu hoang hoải Giọt nắng cuối chiều, đồng lõa hoàng hôn Thu đủng đỉnh.. Đón đông sang thật vội.. Hà Nội tháng 10 Hà Nội tháng 10 đẹp lắm phải không anh? Em nhắm mắt thấy mình đang đi lạc Giữa khung trời thân thương xanh bát ngát Sắc thu về biêng biếc màu thiên thanh Hà Nội tháng 10 đẹp lắm phải không anh? Giọt nắng vàng hoe đùa vui từng hạt Theo chân em như vừa đi vừa hát Sắc thu về trong chiều nắng vàng hanh Hà Nội tháng 10 đẹp lắm phải không anh? Em nghe thấy mùi hương thơm ngào ngạt Hoa Sữa tinh khôi khiến tim em man mác Sắc thu về trong từng tán lá xanh Hà Nội tháng 10 đẹp lắm phải không anh? Em nghe thấy se se làn gió mát Luồn kẽ tóc mơn man như khao khát Sắc thu về trong hơi thở heo may Sắc thu về trong khóe mắt cay cay Bước chân em líu ríu về ngõ nhỏ Góc phố thân quen nơi nhà em ở đó Hà Nội tháng 10 thổn thức đắm say Hò hẹn tháng 10 Có phải tháng mười gõ cửa yêu thương Chiếc lá chao nghiêng rơi trong chiều vàng nắng Lá nhắn nhủ rằng cuộc đời này ngắn lắm Còn chờ đợi gì mà chưa nắm tay nhau! Có phải tháng mười dành cho những bắt đầu Bắt đầu nhớ mong, bắt đầu chờ đợi Má ai ửng hồng, rồi quay đi thật vội Khi mắt ai vô tình chạm phải ánh mắt ai! Có phải tháng mười dành cho những chàng trai? Mang bao yêu thương cho những người con gái Có phải tháng mười là tình đầu khờ dại Của những cô nàng buông mái tóc ngây thơ Có phải tháng mười lòng ai hết bơ vơ? Tay nắm bàn tay tựa đầu vào mái ấm Có phải tháng mười sẽ trôi qua thật chậm Cho những nỗi lòng muốn gửi gắm yêu thương! Tùy Phan Nỗi nhớ tháng 10 Khói không vương mà khóe mắt em cay Rượu chẳng uống mà lòng say chất ngất Những dấu yêu cũng theo mùa đi mất Nỗi nhớ người, em biết cất vào đâu? Áo rách rồi thì đem chỉ ra khâu Con tim vỡ, mất bao lâu để vá? Gió lồng lộng, giật tung từng đám lá Phố ngậm ngùi, sỏi đá khóc rưng rưng.. Hai chúng mình giờ đã hóa người dưng Cứ lẳng lặng, quay lưng mà cất bước Bôi xóa hết câu hẹn thề thuở trước Thả trôi theo dòng nước khối tình si.. Tháng mười về, ngân mãi khúc biệt ly Dẫu nuối tiếc, cũng còn chi để tiếc! Nụ hôn tháng 10 Bạn đừng mời ly cà phê tháng mười Làm hoa loa kèn mất ngủ Câu hò xưa chất đầy thuyền nan cũ Điệu nhặt khoan còn vọng nơi đây Đêm năm xưa Trót nhấp môi người thiếu nữ đắm say Có đâu ngờ Vọng mãi trong tim tuy hai mươi năm xa biệt Nhỏ xuống tháng mười giọt tình yêu ngào ngạt Thời gian hai mươi năm xa biền biệt Ký ức chông chênh khi tháng mười về Loa kèn không nói gì, mà tím biếc bước chân đi. Tạm biệt tháng 10 Tạm xa nhé tháng mười thương nhớ Chút nao lòng của lạnh chớm đông Ráng chiều miên man sắc nắng hồng Cúc họa mi nở bung sườn núi Tháng mười ơi cho lòng ai bối rối Thương thương hoài ánh mắt chờ trông Ngoài khơi xa sóng biển mênh mông Nỗi chờ mong khát khao cháy bỏng Tháng mười xa chở vào khát vọng Hạnh phúc về ước mộng đẹp tươi Xa nhé tháng mười ơi.. Thương nhớ Xa để rồi lại mãi mãi bên nhau Tháng 10 Chẳng phải mong tháng mười Đã hiện hữu nơi đây Đủ cho lúa chín vàng Chiều thơm nồng hương rạ Tháng mười tưởng xa lắm Nhưng đến thật bất ngờ Bởi giây phút làm ngơ Rồi tháng mười qua vội Nắm tay em bối rối Tháng mười về hả anh Khi làn gió ngọt lành Khi đêm trăng thanh vắng Tháng mười tháng mười đấy Em còn hẹn nữa không Xe hoa anh chờ đó Đón em với hoa hồng Tháng 10 về Tháng mười về sao buồn đến thế? Tạm biệt Thu, rơi lệ đón Đông Mình tôi lưu luyến trong lòng Heo may xe lạnh chờ mong gót hồng Mùa đông về sương rơi lạnh cóng Đêm mưa buồn, tình ngóng duyên chờ Để tôi thắp sáng ước mơ Vườn hồng ấm áp tình thơ thắm nồng Tháng mười đến, tôi mong duyên mới Ươm mộng mơ đón đợi gió Đông Cùng em xe chỉ tơ hồng Tìm chung nhịp đập một lòng nên đôi Trăng đêm Đông, trăng soi khắp ngả In bóng hình rạng rỡ đôi ta Đường tình tươi đẹp muôn hoa Chúng mình nguyện ước.. Chung nhà nên duyên. Tháng 10 Yêu Thương Tháng mười tới vẹn tròn bao đôi lứa Gửi hương yêu thắp lửa mộng lòng xinh Theo gió thu quyện thắm dạ ân tình Ly rượu chúc đôi hình chung một bóng Tháng mười đến thu tàn trêu gió lộng Gọi lòng say thả mộng mãi yêu thương Tô điểm trang má thắm đượm môi hường Cho hoa nở duyên hồng bao cô gái Tháng mười đó hàn sương nhè nhẹ trải Gợi đường mơ thắm mãi chữ tình ân Pháo vu quy nô nức bến xa gần Cho hạnh phúc ấm dần quanh ngõ xóm Thơ tháng mười Nhẹ nhàng Tháng Mười đậu xuống Dâng đời tinh khiết Mùa Thu Tháng Mười diễm tình về muộn Ngăn sao cơn nhớ giăng mù? Tháng Mười tinh tươi con gió Xạc xào bên tai như vờ Ta quên đi mùa nắng vỡ Đan tình dang dở còn mơ Tháng Mười say sưa làn nắng Nhuộm chín hàng cây ven đường Nhắn nàng đừng sang phố vắng Si tình nắng ướm môi hôn Lồng lộng Tháng Mười yêu thương Trong đêm xoè tay trước mặt Ta nghe tình yêu xanh ngắt Thanh xuân còn đó ùa về.. Đỗ Hương Tháng mười đến Tháng Mười đến thu trôi đi chầm chậm Để lòng ta gặm nhấm kỷ niệm xưa Thạch thảo hoa tim tím nở cuối mùa Hình bóng ấy ùa về trong tâm tưởng Tháng Mười đến lạnh đầu mùa buổi sớm Em tôi choàng chiếc khăn ấm mùa đông Đứng ngất ngây hương hoa sữa thơm nồng Sương giăng mắc chất chồng bao nỗi nhớ Tháng Mười đến heo may về đầu ngõ Lá bàng rơi ta cứ ngỡ đông sang Nhớ nụ hôn đầu trống ngực rộn ràng Ta và nàng hai trái tim run rẩy. Tháng Mười đến lúa chín vàng hạt mẩy Nhớ buổi trưa cùng đẩy lúa về sân Bầu trời xanh mắt em biếc trong ngần Như muốn nói ngàn lần yêu anh vậy Tháng Mười ơi! Yêu tháng mười biết mấy Hà nội đang đưa đẩy giữa Thu - Đông. Hồ Viết Bình Tháng mười yêu thương Tháng Mười ngang trời bằng vạt nắng Vắt mênh mông lên đôi mắt biết cười Vui nhiều nhé cho những ngày chưa đến Đẹp hơn nhiều những thứ đã phai phôi! Tháng mười đến, sen cũng đã rụng rơi Cái rét mới gọi đất trời chớm lạnh Em rục rịch khoác lên mình súng sính Chiếc áo mầu len hồng tím yêu thương! Tháng mười về, thu còn chút vấn vương Hoa cúc nở muộn màng e ấp Trăng cũng buồn, hình như mầu bàng bạc Nhường cho Hồng thắm cả bờ môi Tháng mười đã về đó em ơi Mùa hạnh phúc cho đàn chim xây tổ Mùa chắp lối cho tình yêu còn giang dở Vắt mênh mông lên đôi mắt biếc cười! Thu tháng 10 Cuối thu rồi nắng cũng dịu dàng hơn Em nồng nàn ru tháng mười nỗi nhớ Bến yêu thương những ân tình anh chở Vẫn còn đây chẳng nỡ sẽ xa rời Sáng tinh mơ bình minh dậy muôn nơi Ta yêu thương mặn mòi hương hoa sữa Bài thơ tình em viết còn dang dở Thu cuối mùa nhiều bỡ ngỡ anh ơi Gió hanh hao se lạnh táp bờ môi Nhặt thu vàng dệt nụ cười êm ái Chẳng còn thấy mình yêu thương là dại Tim lại nồng trong mê mải xuyến xao Tháng mười khen chùm hoa sữa ngọt ngào Hà Nội ơi em cồn cào mong hẹn Ngày cuối tuần mắt môi cười bẽn lẽn Anh nói gì xao xuyến ngả tình em Thu cuối mùa nhặt hoa sữa rơi thềm Những ngày yêu êm đềm da diết.. nhớ. Tình em tháng 10 Con đò cõng nắng qua sông Tháng mười hanh gió cải ngồng vườn em Thương ai cứ mãi đi tìm Một lần yêu khắc trong tim dại khờ Đông về nắng cũng bơ vơ Thương bàn tay lạnh.. đang chờ bàn tay Thơ ai.. nỗi nhớ đọa đầy Xát lòng ai mãi, chiều nay xát lòng.. Hỡi người xa có biết không? Bâng khuâng em chạm.. tình trong tháng mười. Tác giả: Lê Hương Tự tình tháng 10 Tháng mười đến nhẹ nhàng gõ cửa Kéo về đây những đợt mưa chiều Thu phố vắng cô đơn mấy độ? Để ân tình hóa vết phong rêu Khói thuốc trắng lạnh lùng im vắng Phố bây chừ không bóng mây bay Bởi trời đất khoác khăn choàng xám Đông tạ tàn mới rụng chiều nay Tháng mười đến, không lời mừng gọi Bản nhạc nào khuấy động hoang vu? Những loài chim bay đi tìm nắng Ta đứng đây nuốt cả sa mù Đông nơi này rét gầy vai áo Phố ước ao lọn gió nhu mì Người thương hỡi nhớ nhung mấy độ? Để bây chừ lạc khúc tình si Mai thức dậy, trời xanh nắng đổ Chắc tim ta vẫn nặng u hoài Ai đem cả mùa đông xuống phố? Chia cho đời chút lạnh tàn phai! Huỳnh Minh Nhật