Cầu khỉ là một loại cầu được làm rất đơn sơ bằng đủ loại chất liệu thường thì bằng cây tre, cây dừa, cây phi lao... bắc qua kênh rạch để cho người qua lại. Những cây cầu này có hoặc không có tay vịn, rất khó đi và nguy hiểm đối với những người không quen sử dụng. Những người quen dùng thì có thể gánh/khoác/đội một khối lượng cỡ 20–50 kg để đi qua cầu, tất nhiên phải tự ước lượng sức chịu tải của cầu kẻo gãy cầu. Người ta hình dung chỉ có những con khỉ hay leo trèo mới có thể đi được, nên đặt tên là cầu khỉ. Một ý kiến khác cho rằng chính dáng người đi lom khom như con khỉ của khách bộ hành đã khiến chiếc cầu mang cái tên này. Ngoài ra, nó còn được gọi là cầu dừa nếu được làm bằng cây dừa hay cầu tre nếu được làm bằng tre. Có từ lâu trên mảnh đất cù lao, cầu khỉ dần trở thành 1 nét đẹp trong văn hóa của người vùng sông nước. Vùng đất miền Tây Nam bộ với sông ngòi, kênh rạch chằng chịt, vùng đất trù phú đã hình thành nên một nền văn hóa miệt vườn sông nước với những chiếc "cầu khỉ" bắc qua sông rạch kênh mương. Cầu khỉ gắn liền với đời sống sông nước miệt vườn và trở thành hình ảnh thân quen và rất đỗi thân thương của người dân miền Tây Nam bộ. Dưới đây là một số bài thơ về cây cầu khỉ. Lần đầu qua cầu khỉ Em qua cầu khỉ khỏng kheo Chân run run, tay lần theo "thành cầu" Hình như tim đập rất mau Bóng em ở dưới chân cầu.. nhìn em Hàng dừa vẫy cánh tay mềm Động viên em, hãy cố lên bạn nào! Khi em đã bước qua cầu Nhủ lòng mình: Gắng lần sau.. vững vàng.. Tác giả: Nguyễn Lãm Thắng Qua cầu khỉ Chiếc cầu nho nhỏ xinh xinh Đừng đi mạnh quá đôi mình xuống sông Ngày em xuất giá theo chồng Qua dòng kênh nhỏ nhà nông gập ghềnh Chiếc cầu sao lại bập bênh Eo ôi sợ quá bồng bềnh nước trôi Hai bên nơi lở nơi bồi Chiếc cầu nhỏ xíu tim tôi rụng rời Ai mà về đến đây chơi Đi ngang cầu khỉ thấy đời thảm thương Thành đô thẳng tắp con đường Lấy chồng miệt thứ buồn vương vấn lòng Chiếc cầu nó cứ cong cong Lắt la lắt lẻo lòng vòng khó đi Hai tay luôn phải níu ghì Nhớ ngày em bước vu quy hãi hùng Lỡ rồi đành phải đi chung Tình yêu đủ lớn mình cùng bên nhau. Tác giả: Dương Hoàng Cầu khỉ Cầu dừa mấy nhịp bắc sông Đu đưa cầu khỉ, chênh chông tìm về. Ngày đi anh hẹn anh thề. Trở thành ông tú, anh về rước em. Cầu dừa lắt lẻo, chẳng êm. Mỗi khi nhịp bước, anh thêm tay chèo Tóc cua ba giá anh tèo. Tắm sông đùa nghịch, chuột mèo vờn nhau Nhà chòi anh cất bên cau. Nhảy dây nghịch ngợm, mo cau kéo bè Thiếu thời hai đứa nghỉ hè Vui say đùa cợt, kết bè thả sông Ngày về vắng lặng cầu bông Cầu khỉ chẳng thấy, lông nhông tìm nhà Then cài cửa đóng chặt xà Mo cau lăn lóc, góc nhà đóng rêu Bồi hồi xao xuyến phiêu diêu Thương em lạc lõng bao nhiêu tháng ngày Anh đi anh hẹn về ngay Chớ trêu ngày hẹn chẳng tày thấy em Chú thích ông tú đỗ tú tài Tác giả: Trần Quang Phước Cây cầu và dòng sông Trên quê hương của anh Mỗi buổi sáng từ nhà đển sở, tôi đi qua một cây cầu Một cây cầu không bắc qua một giòng sông, mà chỉ bắc qua một giòng xe cộ Trên quê hương tôi tất cả những cây cầu đều bắc qua sông Từ chiếc cầu xây cho đến cây cầu khỉ Nếu anh chưa đến quê tôi thì anh chưa biết thế nào là một cây cầu khỉ Đó là một cây cầu có cánh tay vịn khẳng khiu trông giống như cánh tay khẳng khiu của người chồng Việt Nam, đưa cho vợ nắm để sang ngang giòng đời Anh cứ đến quê tôi anh sẽ thấy Mỗi cây cầu, mỗi giòng sông là một niềm bí mật Mỗi buổi sáng trời trong xanh, dưới chân cầu anh bắt gặp Xác mẹ già với chiếc quần thâm vá nhiều mảnh vụn Xác em thơ bụng lớn hơn mình Họ bình thản gối lên đám lục bình, ngủ không bao giờ thức dậy Trên quê hương của anh Mỗi sáng từ nhà đến sở Tôi đều đứng lại giữa cầu cúi nhìn giòng xe cộ Tôi cố tưởng tượng ra Nước sông đang lên Hoa lục bình đang nở Để thấy nước mắt tôi nhỏ xuống thành cầu Trên quê hương của anh Mỗi buổi chiều từ sở trở về nhà Tôi đều dừng lại giữa cầu cúi nhìn giòng xe cộ Tôi cố tưởng tượng ra Nước sông đang cạn Những đứa bé da vàng đang lội bì bõm hai bên bờ Những đứa bé không hề có tuổi thơ Chúng đang đi tìm sự sống Sự sống trên những xác thú chết đã trương phình Và chẳng cần tưởng tượng tôi cũng thấy mũi tôi đang ngửi được mùi bùn Mùi bùn của giòng sông quê hương tôi Không giống mùi bùn của bất cứ một giòng sông nào trên thế giới Mùi bùn của giòng sông quê hương tôi có pha lẫn mùi máu, nước mắt, mồ hôi Có pha lẫn mùi xác thú, xác người Tôi quả quyết tôi không hề nói dối Anh cứ đến quê tôi anh sẽ thấy Mỗi buổi sáng từ giòng sông, tiếng hát cô lái đò với khoang thuyền đầy rau trái. Nàng đang quang gánh lên bờ cho kịp buổi chợ mai Những đứa bé dắt nhau qua cầu đến trường làng trong tú còn nóng một củ khoai Mắt thơ dại còn đong đầy hạnh phúc Nhưng cũng trong buổi chiều cùng ngày hôm ấy Xin anh cũng đừng ngạc nhiên khi thấy Cô lái đò ban sáng Đang gục khóc trên xác người tình dưới chân cầu đổ nát Tóc nàng, nước mắt nàng, hòa với nước sông thành một giòng Ôi một giòng tan tác Những đứa bé trên đường từ trường trở về nhà Trở về chân tay mỗi nơi một mảnh Những đứa bé chết trước khi biết đánh vần thế nào là hai chữ Thanh Bình Hôm nay tôi đang sống Trên quê hương của anh Trên quê hương thanh bình có những cây cầu rất đẹp Trên quê hương có cây cầu nạm vàng * Nhưng suốt đời tôi làm thế nào tôi quên được Những cây cầu trên đất nước Việt Nam Những cây cầu bắc qua giòng tan tác Giòng máu, mồ hôi, và nước mắt da vàng Tác giả: Trần Mộng Tú Xem thêm: Đăng bài kiếm tiền tại nhà Cách kiếm tiền từ giao dịch bitcoin