Những Bài Viết Hay Về Tháng 10, Tản Mạn Tháng 10

Thảo luận trong 'Văn Thơ' bắt đầu bởi Thuỳ Chi, 2 Tháng mười một 2019.

  1. Thuỳ Chi

    Thuỳ Chi Well-Known Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    387
    Hòa với không khí tháng 10 thanh tĩnh, những câu nói hay về tháng 10 sẽ thêm chút lãng mạng cho tiết trời sang thu. Tháng 10 đến là bất chợt những cơn mưa, bất chợt những cảm xúc buồn khó nói.

    Mưa chợt đến rồi chợt đi rất nhanh mang cho đất trời và lòng người bao cảm xúc, xao xuyến đến lạ lùng. Mưa thu gợi nhớ, gợi nhắc kỷ niệm để hoài niệm về một miền đã xa, một thời đã xa. Tháng 10 đến cây cối như hóa vàng, hòa vào bản tình ca buồn của những người đang hoài niệm.

    Tháng 10 đến, những bản nhạc về mùa thu, tháng 10 lại được vang lên ở đâu đó làm cho tâm hồn ta nhẹ nhàng, nhiều cảm xúc hơn. Tháng 10 đến giúp tâm hồn của ta như được trẻ lại nhưng cũng có lúc ta thấy tâm hồn lại già thêm, nhiều lo lắng, nhiều suy tư lại ập đến làm ta mệt mỏi. Tuy nhiên, tháng 10 tới lại mang chút gì đó hi vọng về một tương lai, hi vọng cuộc sống được bình an, gặp nhiều may mắn, được yêu thương nhiều hơn.. để rồi sẵn sàng thực hiện những ước mơ, sở thích còn đang dở mà các tháng trước chưa thực hiện được.

    Thay vì mãi đắm chìm trong những tiếc nuối, nỗi buồn không tên khi tháng 9 đi qua thì hãy đón nhận tháng 10 - tháng mới lại đến và những mầm non của niềm vui, hạnh phúc trong tương lai đang chờ đón. Hãy cùng chia sẻ những bài viết hay về tháng 10 để cùng nhau cảm nhận yêu thương đong đầy và sống thật ý nghĩa để khi thời gian trôi đi, bạn không còn hối tiếc nhé.

    [​IMG]

    Tháng 10 Của Tôi

    Tháng 10 là tháng đẹp nhất của Hà Nội, lúc đó có cốm và rươi và làn không khí mát dịu. Cái nắng của mùa hè cũng đã dịu đi, nó trở lên hanh vàng như bao thi sĩ đã kể thành thơ.

    Vào tháng 10 mẹ tôi sẽ làm món cốm xào. Thứ cốm ngày ấy không bị nhuộm màu và cây lúa trồng chưa bị những loại phân bón thuốc tăng trưởng. Hạt cốm mỏng dẹt cảm tưởng chỉ dầy hơn cái lá me, chúng có màu xanh pha chút vàng. Mẹ tôi mua cốm của các cô có đôi quang gánh ngồi ở phố Hàng Bè, chỗ giao cắt với phố Gia Ngư, thêm một chút dừa nạo ở giữa chợ Gia Ngư.

    Giờ thì mẹ tôi ở một mình. Dạo này bà hay nhớ tôi, bà khóc.

    Món cốm xào làm đơn giản, chỉ cho nước vào cái chảo gang, rồi đổ đường vào hòa tan đặt lên bếp, nước đường sôi thì bỏ cốm vào đun đến khi cạn nước và cốm dẻo quánh thì đơm ra đĩa, rắc ít dừa nạo mỏng manh như sợi tăm lên trên.

    Những đĩa cốm ấy được đặt lên ban thờ, còn tôi thì ngồi hì hục vét chỗ còn dính lại trong chảo, có khi là một chỗ cốm bén chảo hơi cháy xém. Đến hôm sau hoặc hôm sau nữa, những đĩa cốm trên ban thờ được hạ xuống để gia đình thụ lộc các cụ, cốm xào để hôm sau ăn mới ngon, nó dẻo quánh và ngọt, thơm. Cốm xào có thể để vài hôm, nhưng nếu có rắc dừa lên trên, dừa hay bị thiu sớm. Cho nên khi làm nhiều đĩa quá, chỉ rắc dừa những đĩa định ăn hôm sau. Còn những đĩa để hôm sau nữa chớ nên rắc dừa.

    Tháng 10 còn có món rươi, những con rươi nhìn phát ghê, chúng như những con sâu mềm nhũn có nhiều chân, chúng xanh, vàng, đỏ, tím đủ kiểu. Màu chính của chúng là vàng thì phải. Vào mùa rươi những gánh hàng rươi đi dọc các con phố Hà Nội, người bán rươi vừa đi vừa rao:

    - Ai mua rươi ra mua.

    Tiếng rao vọng vào mọi nhà, mẹ vẫn thản nhiên, phải đợi thêm dăm ngày nữa khi vào giữa vụ rươi, giá rươi rẻ mẹ mới mua. Rươi chỉ nổi lên khỏi vùng nước lợ mạn Hải Dương trong một thời gian ngắn, chúng không để được lâu, mà ngày ấy chiếc tủ lạnh nhỏ tí có một ngăn để vừa hai ngăn đá, còn ngăn kia để rau, củ làm gì mà bảo quản được rươi như các tủ lạnh hiện đại bây giờ có cả ngăn đá rộng mênh mông.

    Mẹ sẽ mua rươi, nhưng không phải lúc này. Tôi nghĩ đến món chả rươi thơm phức chấm nước mắm hạt tiêu, thêm vài cọng rau mùi mà ứa nước miếng cầu mong từng ngày qua nhanh để đến giữa vụ.

    Món chả rươi phải có thìa là, rau mùi, thịt nạc vai băm nhỏ, trứng, rươi và vỏ quýt hôi. Quýt hôi là loại quýt vỏ xanh pha vàng như vỏ quả chanh, phải là quýt ấy vỏ nó mới có mùi hăng, vỏ nó mỏng tang bám chắc vào múi quýt, không phải thứ quýt vỏ dầy bóc khẽ là rời ra khỏi múi.

    Đầu tiên đánh trứng với thịt nạc vai băm cho tan đều, sau đó cho rươi đã rửa sạch vào đánh tiếp lên. Rươi lúc rửa phải nhẹ tay, khoắng khe khẽ không những con rươi sẽ tan thành bột hết. Cho rươi vào trứng thịt thêm ít vỏ quýt thái nhỏ li ti và thìa là. Cho mỡ vào chảo nóng già, đổ vào như tráng trứng, để lửa nhỏ cho chín thấu bên trong đã rồi hẵng bật to lửa để già mặt chả và ráo mỡ. Gắp miếng chả rươi lên đĩa, rắc ít rau mùi lên. Pha nước mắm Phú Quốc, hạt tiêu, vắt tí chanh và thêm tí ớt. Chấm miếng chả rươi vào nước mắm, đưa lên miệng rồi, ngắt thêm cọng rau mùi bỏ kèm vào miệng nhai. Miếng rươi bùi, ngậy, thơm tan trong miệng để lại sâu trong cuống họng đến miệng một hương vị tuyệt vời mãi không thôi.

    Nhà tôi có đông anh chị em, chẳng biết bây giờ vào mùa rươi và mùa cốm. Có ai trong số chục con người cả dâu và rể nữa làm món rươi và chả cốm giúp mẹ tôi không? Có lẽ mẹ tôi đã 84 tuổi rồi, bà không muốn ăn hoặc ăn chả bao nhiêu. Nhưng nếu tôi ở nhà, tôi sẽ làm những món mà hồi tôi còn bé mẹ tôi hay thích làm. Tôi sẽ mua đồ về, làm trước mặt mẹ, chắc chắn mẹ tôi vui lắm. Bà sẽ nhắc tôi một chút khi tôi đang làm, phải thêm cái này, phải thế kia..

    Dạo này bà hay nhớ tôi, bà khóc.

    Bà giờ ở một mình, trong một căn hộ bên Gia Lâm, căn hộ cũng khá ổn. Bà không ở lâu được với các anh chị tôi, chẳng biết vì sao nữa, chuyện cũng buồn. Tôi bảo mẹ nếu cần, mẹ cứ thuê người giúp việc, một người không được thì hai người. Mẹ tôi bảo bà vẫn tự nấu cơm được, làm được mọi thứ thuê giúp việc về để họ ngồi chơi sao. Tôi bảo mẹ cứ thuê về họ ngồi chơi cũng được, có người nói chuyện với mẹ cho vui. Hết bao tiền tôi trả. Nhưng mẹ tôi không nghe.

    Mẹ tôi có 6 người con, cộng cả dâu rể thì mẹ có 12 người con.

    Giờ thì mẹ tôi ở một mình.

    Mấy tháng trước mẹ tôi nhờ người gọi điện cho tôi, mẹ muốn xin tiền tôi để đi vào trại dưỡng lão ở. Mẹ cứ nói trại dưỡng lão tư bây giờ họ làm tốt lắm, vào đó có người già cùng cảnh ngộ nói chuyện, ở đó họ chăm sóc cẩn thận vì họ là tư nhân nên phải làm tốt mới có khách.

    Tôi bảo mẹ tôi như thế mẹ về căn hộ hay nhà nào đó yên tĩnh ở, tôi sẽ mua nhà và thuê người chăm, có khác gì vào trại dưỡng lão đâu. Mẹ tôi thấy tôi không đồng ý việc vào trại, bà cũng không nhắc nữa.

    Giờ mẹ tôi ở một mình như vậy đấy.

    Bây giờ đang là mùa rươi và mùa cốm, tôi ở bên này không có cốm tươi, rươi lại càng không. Mẹ tôi ở một mình trong khu đô thị mới ở Việt Hưng. Mẹ chắc chả sang được bên chợ Hàng Bè mua rươi hay cốm để làm món cốm xào hay chả rươi được.

    Tác Giả: Bùi Thanh Hiếu

    [​IMG]


    Tháng 10 Về Rồi Đấy, Hạnh Phúc Nhé!

    Tháng 10 như đang chắt chiu lại từng kỉ niệm của sự bao dung và tha thứ, để rồi những đêm gió mùa về, lại có thể cùng ai đó nắm tay nhau bên trong chiếc áo khoác ấm áp mà thủ thỉ tâm sự.

    Tháng 10 với một chút gió thoảng làm những chiếc lá vàng bay phất phơ. Người ta thường nói rằng mỗi lần nhìn thấy lá vàng rơi lại cảm thấy lòng mình thật buồn. Nhưng với riêng tôi, mỗi lần nhìn thấy những chiếc lá vàng rơi đầy khoảng sân trước nhà, tôi lại cảm thấy chúng thật hạnh phúc biết bao, bởi lẽ nó đã hoàn thành sứ mệnh vĩnh hằng của mình, và hôm nay nó trở về với đất mẹ để tiếp tục vun đắp cho những mần xanh tươi mới.

    Thật hạnh phúc cho những ai sinh vào tháng 10! Những ngày không nhiều nắng như tháng 6 tháng 7, cũng không nhiều gió hay những trận mưa tuôn xối xả như tháng 11, 12. Tháng 10 dịu dàng, hiền hòa với một chút se se lạnh khiến cho con người ta dường như xích lại gần nhau hơn, yêu thương và chia sẻ với nhau nhiều hơn.

    Và cảm xúc về tháng 10 trong tôi cũng nhẹ nhàng và ấm áp như thế.

    Tháng 10 là tháng hiếm hoi trong năm mà tôi lựa chọn dậy sớm, mong cho ngày dài thêm ra. Bởi lẽ con người ta thường không thích cái gam màu trầm buồn, một khoảng trống kéo loang loảng màu xám khó coi trong cái tiết trời gió đuổi mỗi buổi chiều muộn của cái tháng này. Vì thế nên mới dậy sớm, mới mong ngày dài để vĩnh viễn giữ lại những hạt nắng hiếm hoi của buổi ngày. Dường như ánh nắng tháng 10 là một thứ gì đó hiếm hoi, là món quà được ban tặng cho nhân gian trước khi kéo mùa sang những ngày đông tháng giá thiếu vắng ánh ban mai.

    Tháng 10 là tháng giữa mùa thu, đất trời cũng như chững lại, không gian mênh mông, gió hát dịu dàng, và hạt mưa lất phất bay..

    Tháng 10 buồn nhưng không tàn úa, mong manh nhưng không hề yếu đuối.

    Tháng 10 như đang chắt chiu lại từng kỉ niệm của sự bao dung và tha thứ, để rồi những đêm gió mùa về, lại có thể cùng ai đó nắm tay nhau bên trong chiếc áo khoác ấm áp mà thủ thỉ tâm sự.

    Vài người tưởng là yêu thương nhưng lại vội vàng rời xa chẳng có cơ hội nhìn lại.

    Vài người là người lạ lại bỗng nhiên trở nên gắn bó với nhau trong cuộc đời.

    Tác Giả: Hồ Thanh Mẫn

    [​IMG]


    Vị nắng cuối tháng

    Chẳng hiểu sao, tôi lại thích cái vị thanh thanh của nắng tháng 10 tan nhẹ vào không khí vào mỗi bình minh. Mùi cỏ non, mùi của đất ẩm và mùi của những ngày giao mùa cuối năm quyện vào nhau, thanh thoát, tươi mới và nhẹ nhàng. Khiến tôi cảm thấy trái tim lại nhẹ bẫng và run những nhịp thật bồi hồi.

    Cái nắng oi ả và mùa hè Sài Gòn có thể nhấn chìm bạn trong biển mồ hôi và căng thẳng, tôi cũng thế.

    Vậy cơ mà, vị nắng cuối tháng 10 lại làm trái tim tôi rung rinh, tan chảy.

    Ngọt ngào như cái chạm tay thật khẽ của những rung động đầu đời.

    Mịn màng như bàn tay lướt thật êm trên bờ ai mềm của ai đó.

    Tôi cảm thấy mình lại yêu và được yêu chỉ bởi khoảng sân ngập trong ánh nắng thanh tao đó. Bồi hồi chạm vào tim, nụ cười hiện lên đôi mắt.

    Nhìn hai chú chó cưng vờn nhau ngã lăn kềnh ra đó, rồi tận hưởng khoảnh khắc ánh nắng kia vuốt ve và ấp ủ cơ thể chúng cũng khiến tôi khẽ bật cười.

    Một ngày cuối tháng 10, trái tim tôi được vỗ về trong an yên và e ấp.

    Rồi có lẽ và một ngày cuối tháng 10 nào đó sắp tới kia, tôi sẽ ấp lấy bàn tay ai đó trong bàn tay mình, phải không?

    Vị của nắng tháng 10

    Vị của những rung động trong tôi?

    [​IMG]

    Tháng 10 Em Sẽ Giấu Mình Vào Nỗi Nhớ Của Anh

    Tháng Mười, nghĩa là bao nông nổi tháng chín đã đi qua. Em không còn khép cửa trong những đêm thất vọng. Em không còn nhìn trăng trung thu vằng vặc mà thấy nó hệt như một hạnh phúc xa xôi và lạnh lùng.

    Tháng Mười đầy gió và có những cơn mưa về đêm ướt đẫm. Tháng Mười có những buổi sáng ẩm ướt chào ta bằng loạt nước mưa đọng trên lá rớt xuống vai, bằng vài vũng nước trên đường bắn nhẹ vào chân mình. Tháng Mười, em không thấy lá bay như người ta nói, hình như lá chỉ kín đáo rơi từ lúc nào, rồi thấm ướt nước mưa, nhẹ trôi trong mương đầy nghe lòng rất đỗi an nhàn. Có lẽ em cũng không còn đủ sức xanh để mà âu lo mãi nữa.

    Mùa thu ở đây, anh hẳn biết đẹp tới mức nào. Em đã kể anh nghe về những con đường ở nơi này, về những nơi bình thường ngày nào em cũng đi qua nhưng thu đến bỗng dưng rất đẹp. Những nơi như vậy anh không đến được, nên em kể để anh hình dung ra. Em cũng đã kể câu chuyện về chiếc lá em đã kịp có trên bàn học mình để ngày nào cũng ngắm, vì em cứ sợ lúc đông đến, màu vàng sẫm lại rồi sẽ vỡ ra. Em đã kể anh nghe về những cơn gió đùa nghịch trong đêm còn em thì ngồi hát mãi không muốn dừng bài hát "Giấc mơ mùa thu". Và còn câu chuyện về màu xám của những hôm trời hanh, màu bạc long lanh của những sáng sau mưa. Bao chuyện.. nhưng em còn muốn kể nữa, kể thật nhiều, để ở nơi không có mùa thu, anh cảm nhận được trong tim em, cả một trời thu nồng đượm em đã dành cho anh.

    Ở đâu đó người ta nói: "Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi". Em đang bước trong mùa, đôi lúc cũng thấy như vậy. Thu cứ lặng lẽ đi cùng với mình, nhưng thu chẳng bao giờ nói gì nhiều cả. Mọi thứ cứ nhẹ nhàng, vừa phải, hài hòa. Ngay cả cơn mưa đêm cũng không làm em tỉnh giấc như những cơn mưa rào phấp phỏng hồi hè. Nắng không rực rỡ, mưa chẳng chứa chan. Thu ấp trong lòng nhiều điều chẳng nói. Tại sao lại như vậy?

    Em nhớ anh. Gần đây, câu chuyện giữa chúng mình chìm xuống sau những lời bình thường. Sự bình thường đó, anh bảo, em làm sao chịu nổi.

    Em làm sao chịu đựng được cái chật chội của cuộc sống quanh ta? Sao ta không nói với nhau tất cả những lời nồng nhiệt muốn nói? Sao khi lòng anh nhớ mong, anh không biết dành cho em những lời nhớ mong? Sao anh bảo anh là người không biết nói những lời như thế? Tại sao chúng ta đã quá thận trọng, khôn ngoan, để đến nỗi quá yếu ớt và rụt rè như vậy?

    Thu chẳng nói, nhưng thu buồn lắm đấy, ai cũng bảo thu buồn. Nếu anh không nói, người bên anh sẽ không hiểu lòng anh sẽ phải ưu tư. Thu quá khéo giấu mình trong làn áo dịu dàng riêng, cho nên người ngắm thu, người yêu mùa thu, lòng bao giờ cũng mênh mang một phiền muộn.

    Anh đừng để đến lúc không còn kịp nữa, đành phải mượn cái se sắt của mùa đông để nói lời tàn nhẫn với em.

    Tác Giả: Ngọc Hà Phạm

    [​IMG]


    Tháng 10 rồi, mình đừng xa nhau anh nhé!

    Thu về, nắng đã dịu hẳn thi nhau lọt qua từng khe lá rót xuống mặt phố từng giọt vàng ươm. Gió cũng theo đó mà hanh hao len lỏi khắp ngóc ngách, lùa cả vào mái tóc buông dài của em trên phố, tràn qua cả bàn tay nhỏ hôm nay không có anh nắm chặt. Em thấy lòng vương nặng nỗi nhớ anh. Em thấy lòng bị nỗi sợ hãi bủa vây mà chẳng hiểu sao lại thế khi rõ là anh đang ở đây, bên cạnh em. Có quá chăng khi là do em tự nghĩ rồi tự sầu.

    Tháng 10 về, trời vẫn xanh màu xanh ấy nhưng có khi lại chuyển mình xám xịt như chuyện mình buồn vui đan xen lẫn lộn suốt thời gian qua vậy. Tháng 10 rồi, Thu đã đi qua quá nửa và đông ngoài cửa ngõ rồi anh biết không?

    Tháng 10 rồi, mình đừng xa nhau anh nhé, để tay em được lồng trong tay anh ủ ấm. Để vai em không run lên khi lạnh vì sẽ có anh kéo vào lòng cho em cái ôm ấm áp nhất thế gian. Để em vẫn hồn nhiên bên anh mà chẳng ngại gió lạnh ngoài kia hay ngày không nắng mặt trời của đông sắp tới.

    Tháng 10 rồi, mình đừng xa nhau anh nhé, để nỗi sợ chia cắt trong em không còn giăng mắc trong đầu mỗi khi mình giận hờn. Để yêu thương vẫn chan hòa như nắng sớm mai của trời Thu. Để trái tim vẫn loạn nhịp khi mình nhìn vào mắt nhau và để em được yêu anh hết thu này, đến đông kia rồi lại xuân hạ tới, anh nhé!

    Em và anh cũng qua rồi những ngày mới yêu trẻ con, những ngày tưởng như xa nhau 1 phút thôi cũng không thể. Chúng ta đều đã lớn, mình sẽ thôi những hờn dỗi trẻ con, sẽ thôi những trách móc vì lí do không đâu, sẽ thôi cả những đêm khóc lặng vì nhau. Anh này, thay vì đẩy nhau xa dần sao mình không buộc lòng nhau lại bởi dây yêu thương.

    Và em sẽ không chơi trò đuổi bắt hay trốn tìm để anh phải bận lòng nữa. Càng không vì giận anh mà bất chợt say nắng thu để lạc vào con đường khác, em sẽ dừng lại để đợi anh, đợi anh đến bên dắt tay em qua hết phố này phố kia. Rồi chúng mình sẽ cùng đi ăn, cùng xem phim, cùng chơi trò cả hai đều thích, anh nhé!

    Anh biết không, mọi thứ sẽ trôi đi nhanh lắm nếu chúng ta không biết nắm giữ và em cũng đọc được ở đâu đó có ai nói rằng "Nghĩ cho cùng, mọi thứ phù du rồi cũng tan biến. Có nắm tay nhau đi hết con đường không mới là quan trọng".

    Đã từng nghĩ cuộc sống này, em có rất nhiều lựa chọn cũng có rất nhiều chuyến đi nhưng hôm nay em bỗng nhận ra: Phải chăng trở thành đích đến của ai đó mới là chuyến đi lớn nhất trong đời.

    Anh à, tháng 10 rồi, vẫn cứ nắm chặt tay em được không anh?

    Tác giả: Nhoc Meokem

    [​IMG]


    Tháng 10, đành lỗi hẹn với mùa thu!

    Tháng 10 gà gật như người thiếu ngủ. Tháng 10 gập ghềnh như tàu hỏa. Tháng 10 hơi xỉn màu như trời thu phải gió. Tháng 10 nghiêng ngả chơi vơi một nỗi xao lòng.

    Tháng 10 ra đường rất dễ tủi thân. Khi mà thời tiết đủ để người ta thấy mình cô đơn vì quên mặc thêm áo. Khi mà giao mùa chỉ mỗi một mình lãng đãng bước đi trong lúc xung quanh người ta ai cũng có một người bên cạnh. Thì thôi, đành tự ủi an một tí chút chạnh lòng..

    Và cũng nén buồn, đành lỗi hẹn với mùa thu!

    Khi tháng 10 qua đi mà chưa kịp hít hà thỏa thê hương hoa sữa dịu dàng tan trong gió. Khi mà chưa kịp đi hết những con phố nhỏ để giang tay ôm lấy cái se lạnh chớm đến vào lòng. Khi mà nắng đã bớt giòn, cơn mưa cũng đa thôi ngột ngạt, thì ta vẫn ngồi đây, trơ trọi giữa góc ban công quen, xoay ly cafe nguội dần để nhớ về những điều đã thôi còn xao xuyến.

    Khi mà có người cứ thế bước đi chẳng thèm buông một câu xin lỗi. Khi mà ta biết, từ nay sẽ phải đi qua những mùa thu kia một mình..

    Khi mà mùa thu đang chậm rãi sắp bỏ đi, thì người vẫn dùng dằng không nỡ quên những chiều buồn đáng ra nên khép lại. Có lẽ tháng 10 là thế, đủ ấm để người ta tạm hài lòng với yêu thương, nhưng cũng đủ heo may để người ta nặng lòng với vấn vương của một thời đem trái tim mình đi yêu một người lạ..

    Có lẽ tháng Mười là thế, đủ âu sầu để dặn lòng mình mạnh mẽ bước vào cái hun hút lạnh của mùa đông, nhưng cũng đủ dịu dàng để người ta phải ôm luyến tiếc những mùa yêu đã về trên phố. Tháng Mười, cũng đã vừa đủ một nỗi cô đơn..

    Tháng 10, đành lỗi hẹn với mùa thu!

    Nhủ lòng sẽ chỉ lỗi hẹn với mùa thu một lần này thôi, để rồi một sáng tỉnh dậy sẽ thấy mình đủ can đảm để lãng quên những điều không cần phải gồng mình để từng đêm thao thức. Rồi một sáng vươn mình trên ban công sẽ thấy ngày hôm qua thôi không còn day dứt, lòng nhẹ bẫng buông lơi mà không phải tự trách mình.

    Rồi sẽ thấy yêu mình như chưa bao giờ được yêu, sẽ thấy yêu những ngày tháng Mười dẫu thơ thẩn một mình nhưng không thành người cô độc. Sẽ trân quý hơn nữa trái tim để được bình yên, những yêu thương ủ gió mùa thu sẽ không còn buồn nữa. Những thứ qua đi, sẽ chỉ là những thứ qua đi..

    Tháng Mười khép lại, dẫu vẫn nhớ một người không dám chắc có nghĩ tới mình nữa không, dẫu vẫn thấy chênh chao một nỗi buồn xám xịt giữa ngày tháng ủ ê vơ vẩn. Dẫu vẫn chưa thanh thản, vẫn chưa dũng cảm để không còn nắm những thứ nên để nó rơi đi..

    Nhưng mùa thu từ nay xin không cần trễ hẹn, bởi lòng người rồi cũng sẽ hóa thu, rồi cũng sẽ nồng nàn mà da diết, để rồi lại yêu!

    Tác giả: Lạc Hi

    [​IMG]


    Tháng 10 Bình Yên

    Qua từng cơn gió lạnh đầu mùa. Em co ro đi ngoài đường trong manh áo cộc cảm nhận thật rõ những dự vị đầu tiền của một mùa lạnh mới.

    Tháng 10 những con phố như thênh thang hơn và lòng em thì ngân hoài câu hát: Nhớ mùa thu Hà Nội.

    20 tuổi vẫn cười toe khi thấy mẹ mua cho chiếc áo thu đông thật xinh. Đội một chiếc mũ nơ to, trông em vẫn thật tinh khôi như một sáng mùa hạ vừa qua.

    Khi cái nóng đi rồi, người ta ngỡ ngàng nhận ra cái lạnh đang ùa về mỗi sớm. Một cái lạnh dịu dàng nhưng đủ để em co ro khi đi ngoài trời vào buổi ban mai.

    Hình như càng ngày em càng yêu Hà nội.

    Yêu những con ngách nhỏ tình cờ em lại phát hiện thêm ra.

    Yêu những bờ hồ trong công viên có em lang thang một mình tai đeo headphone, tóc tung bay trong chiều gió lộng dù rằng có biết bao lần nghe người khác than phiền hay chính bản thân mình vẫn cứ bảo Hà Nội xô bồ, bon chen, Hà Nội quá ư là bụi bặm, đông đúc và chật hẹp..

    Nhưng thật ra trong lòng em hiểu hơn ai hết Hà Nội hình như vẫn luôn dịu êm và bình yên lắm, mỗi lần như vậy lại thấy những xúc cảm nhỏ bé nhưng tinh tế vô cùng. Hồ Gươm không còn xanh nhưng cái cổ kính dường như vẫn còn nguyên vẹn, với bóng cầu Thê Húc trong đêm, lung linh huyền diệu.

    36 phố phường tấp nập, những con hẻm nhỏ, cửa hàng, phố chợ.. có chen lấn, ồn ào nhưng khi đêm về vẫn nằm đó với vẻ riêng rất riêng của nó.

    Mùa thu Hà nội dù có không còn như trong trang thơ ngày nào thì mùi hoa sữa vẫn chẳng phai đi. Em vẫn đi dọc trục đường Nguyễn Chí Thanh dưới những bóng cây sữa căng đầy cái hương thoang thoảng đầu mùa nhưng đến khi hoa nở rộ thì cũng ám ảnh đến không nguôi.

    Em vẫn thích Hà nội về đêm hơn. Nhìn những tòa nhà cao tầng sừng sững với những ánh đèn hắt ra qua từng ô cửa thấy lung linh sắc màu. Vẫn cái ồn ào ấy, vẫn dòng người qua lại đều đều ấy nhưng về đêm, dường như Hà nội đã phủ 1 lớp áo mỏng đủ để tôn lên vẻ kiều diễm mà không mất đi cái riêng vốn có của mình.

    Mùa đông sắp về rồi.

    Mùa thu có lẽ sẽ qua ngay đây thôi.

    Những chiếc lá cuối cùng đã vàng khô trên cành lá mỏng manh đến mức để chỉ một cơn gió đi qua cũng gọi mùa về trên vai em.

    Tháng 10 đang đến, tháng 10 yêu thương dịu hiền có lẽ là tháng bình yên nhất trong năm để lòng người tĩnh lại. Nhớ về những gì đã qua và viết lên ước mơ dự định cá nhân mình cho bao tháng ngày sắp tới.

    Em đã giữ đủ ấm trái tim chưa? Để sẵn sang đón một mùa lạnh đang về?

    Tác Giả: Mưa An

    [​IMG]



    Tháng 10 Nhẹ Nhàng Bước Đến, Này Em Có Phải Giấc Mơ?

    Tháng 10 ơi! Tôi đón em cũng trong lặng lẽ, dẫu chưa biết tháng này xúc cảm của tôi sẽ đi theo chiều hướng nào. Sẽ lại là tình yêu với chiếc máy tính? Với bốn bức tường? Cới nàng đêm huyền hoặc? Cới những trang sách triết học còn bỏ dở? Hay sẽ lại là một tháng 8 xa xăm hay sẽ lại là một tháng 11 của cùng kỳ năm ngoái?

    Chào em! Tháng 10 ơi..

    Tháng của dây dưa.

    Tháng của vương vấn.

    Tháng của chuyển tiếp.

    Tháng của tương giao.

    Tháng của những gì kết thúc và bắt đầu.

    Tháng của những luyến tiếc cho những gì sắp qua và tháng của những gì ngỡ ngàng sắp đến.

    Tôi chia tay tháng 9 trong lặng lẽ, trong những xúc cảm khô hạn hanh hao và nhẹ nhàng. Một tháng của tình yêu với chiếc máy tính, với bốn bức tường của căn phòng, với đêm đen và những trang sách dày cộm. Tháng của những gì không tên. Lánh xa những mối quan hệ và khép mình trong mộng tưởng phiêu du không cất lên thành lời, không gọi lên thành tiếng, không viết lên thành câu và không rung rinh những chiều thơ thẩn.

    Tháng 10 ơi! Tôi đón em cũng trong lặng lẽ, dẫu chưa biết tháng này xúc cảm của tôi sẽ đi theo chiều hướng nào. Sẽ lại là tình yêu với chiếc máy tính? Với bốn bức tường? Cới nàng đêm huyền hoặc? Cới những trang sách triết học còn bỏ dở? Hay sẽ lại là một tháng 8 xa xăm hay sẽ lại là một tháng 11 của cùng kỳ năm ngoái?

    Ôi! Tôi không nhớ tưởng quá khứ và không muốn dự báo tương lai!

    Tháng 9 lạnh lùng tiễn biệt, này em có thấy buồn không? Liệu có một khoảng trời nào đủ rộng cho những yêu thương đã sớm phôi pha tận cùng trong đôi mắt ấy? Nơi tôi ở, và cũng là nơi em ở, chiều nay đón tháng mười sang..

    Tháng 10 sang, trong những cơn gió chớm mùa hoang lạnh ấy, có bao giờ em thấy nhớ một cử chỉ thân quen, một nụ cười quen thuộc? Có bao giờ vô tình mở ra một bản nhạc xưa rồi bất chợt bâng khuâng, nhung nhớ một ngày?

    Tháng 10 nhẹ nhàng bước đến, này em có phải giấc mơ? Liệu giữa một biển yêu thương phủ đầy mái tóc biếc xanh của tuổi mươi hơn lần tan vỡ, nơi ấy, liệu có cánh buồm nào chở những dư vị tình xưa ghé đến đây không? Nơi tôi ở, và cũng là nơi em ở, chiều nay khóc tháng mười sang..

    [​IMG]

    Tản văn tháng 10

    Thu chẳng nói, nhưng thu buồn lắm đấy, ai cũng bảo thu buồn. Nếu anh không nói, người bên anh sẽ không hiểu lòng anh sẽ phải ưu tư. Thu quá khéo giấu mình trong làn áo dịu dàng riêng, cho nên người ngắm thu, người yêu mùa thu, lòng bao giờ cũng mênh mang một phiền muộn.

    Tháng 10, đã chuẩn bị vào đầu đông, gió trời se lạnh cũng khiến lòng em cô đơn đến lạ, nhớ lại những ngày có vòng tay của anh bước cùng nhau bước qua những ngày lạnh giá. Nhưng cuộc tình tan vỡ biết trách ai đây hả anh, chỉ biết ru mình vào những kỉ niệm ngày đó, ngày tháng 10 có anh, có em..

    Tháng mười! Tháng thật đặc biệt tháng của khởi đầu những con gió se lạnh, và khép lại những tia nắng ấm áp màu thu, tháng mười tháng của cô đơn với những người chia ly nhưng lại gắn kết những trái tim kề nhau dưới bầu trời se lạnh.. Liệu tháng 10 của em gắn kết hay chia ly?

    Hạnh Phúc với em chỉ là đi dưới con đường phất phơ thoảng mùi thơm của hàng hoa sữa, tự khoác cho mình chiếc áo len ấm áp dưới những cơn gió se lạnh và ngắm nhìn thành phố tấp nập những cặp tình nhân qua lại.. Chỉ vậy thôi lòng bình yên tới lạ thường..

    Để khi qua tháng 10 những gì e hi vọng và cố gắng sẽ không thất vọng.. để đến khi qua tháng 10 sau này đi chăng nữa sẽ là nụ cười hạnh phúc chứ không phải là nước mắt rơi khi lọt vào vòng của ký ức xưa ấy..

    Chỉ cần không có gắn kết sẽ không có chia ly.. Nên tháng 10 với em chỉ cần bình yên, chỉ cần em tự độc bước, chỉ cần tự em đi mà không cần dựa vào ai cả.. để trong lòng em chỉ mình em mà thôi.. để những nhớ thương đó cất trong hộp mang tên tháng 10..

    Tháng 10 về, trời vẫn xanh màu xanh ấy nhưng có khi lại chuyển mình xám xịt như chuyện mình buồn vui đan xen lẫn lộn suốt thời gian qua vậy. Tháng 10 rồi, Thu đã đi qua quá nửa và đông ngoài cửa ngõ rồi anh biết không?

    Thu về, nắng đã dịu hẳn thi nhau lọt qua từng khe lá rót xuống mặt phố từng giọt vàng ươm. Gió cũng theo đó mà hanh hao len lỏi khắp ngóc ngách, lùa cả vào mái tóc buông dài của em trên phố, tràn qua cả bàn tay nhỏ hôm nay không có anh nắm chặt. Em thấy lòng vương nặng nỗi nhớ anh.

    Tháng 10 rồi, mình đừng xa nhau anh nhé, để nỗi sợ chia cắt trong em không còn giăng mắc trong đầu mỗi khi mình giận hờn. Để yêu thương vẫn chan hòa như nắng sớm mai của trời Thu.

    Tháng 10 rồi, mình đừng xa nhau anh nhé, để tay em được lồng trong tay anh ủ ấm. Để vai em không run lên khi lạnh vì sẽ có anh kéo vào lòng cho em cái ôm ấm áp nhất thế gian. Để em vẫn hồn nhiên bên anh mà chẳng ngại gió lạnh ngoài kia hay ngày không nắng mặt trời của đông sắp tới.

    Tháng 10 se lạnh. Và tôi chỉ đợi chờ ngày bão tan chứ không cố tìm "tâm bão" - nơi mà người ta thường nói bình yên nhất. Bởi khi bước ra khỏi tâm bão là một đống hoang tàn đổ nát, lại cô đơn, lại vất vả vả kiếm tìm, lại tuyệt vọng và lại cô đơn, chạy theo vòng luẩn quẩn đó thì thật là xuẩn ngốc.

    Những ngày tháng 10 không ảm đạm, không xô bồ tấp nập mà nhẹ nhàng, kiều diễm. Cựa mình thật khẽ thật êm để trao mùa cho chàng đông lạnh giá. Tháng Mười khẽ khàng ôm vào lòng mùi hoa sữa thơm, lần hồi cuốn lá vàng khô cùng mảnh thu cuối vào sâu trong miền hư vô.

    Tháng mười như một cánh cửa thời gian mở ra để đón thu vào miền vô thức và kéo mùa đông chập chững bước qua thềm hữu thực.

    Có lạ không khi tháng 10 ngập màu nắng, màu của yêu thương.. Em không thích nắng tháng 10, nó như thể đang trêu ngươi cái tâm trạng u ám của em lúc này.

    Em à! Tháng 10. Tháng của em, của cậu bạn, của anh bạn, của những người yêu thương.. Tháng của cái se se lạnh đầu mùa chớm về thoang thoảng mùa hoa sữa..

    Mùa này, gió thu bay nhè nhẹ. Tháng Mười, thời tiết thất thường nắng – mưa như cô gái đang yêu, cứ ẩm ương, yểu điệu. Mùa này, em nhớ anh theo cách dịu dàng nhất, mặc dù đã dặn lòng sẽ chẳng còn ngày nào để lòng nghĩ về anh. Đường về nhà anh ngập tràn nắng, gió. Đường về nơi em tấp nập và lạnh sương.

    Có một ngày tháng mười như thế, em rất nhớ anh. Nhớ sao hơi ấm mình trao nhau những ngày đầu gió lạnh, nhớ sao tiếng cười vang mỗi lúc trêu trọc em, nhớ sao nét mặt bí xị như trẻ con không được ăn kẹo, nhớ sao những con đường mình từng bước qua. Gần cũng nhớ mà xa lại càng nhớ hơn, ừ thì đông về có thiếu rét bao giờ..

    [​IMG]

    Viết về tháng 10

    Có một ngày tháng mười như thế, em từng biết anh, biết đến sự hiện diện của anh. Có lẽ anh đã đến lâu rồi, như trời cuối thu đôi khi vẫn trở lạnh sau mỗi cơn mưa đêm vậy, chỉ có em thờ ơ chẳng buồn khoác thêm áo mỏng thôi. Anh ngấm vào lòng em như tiết trời dịu mát, như làn mưa mỏng chỉ kịp thấm ướt áo quần, như cơn gió đầu đông bồi hồi không ngớt. Giản dị như vậy, dịu dàng như vậy, anh đã đến rồi sao?

    Có một ngày tháng mười như thế, em rất mong anh. Mong chờ một câu chào buổi sáng, một câu hỏi trưa ăn gì hay nụ cười thật tươi trên môi mỗi tối hò hẹn. Mong chờ để kể anh nghe những câu chuyện trong ngày, những niềm vui nhỏ nhặt cứ khiến anh cười mãi vì em ngố ghê..

    Tháng Mười về, người em thương vẫn ở đó. Vẫn là anh, nhưng quay lưng lại đã là một khoảng cách xa lạ đến nao lòng.. Em đã thôi những ngọt ngào, mơ mộng về một miền đất – nơi có anh, có em; nơi em có thể làm mọi thứ vì anh – người em thương!

    Tháng Mười, nghĩa là bao nông nổi tháng chín đã đi qua. Em không còn khép cửa trong những đêm thất vọng. Em không còn nhìn trăng trung thu vằng vặc mà thấy nó hệt như một hạnh phúc xa xôi và lạnh lùng.

    Tháng 10 về, trời vẫn xanh màu xanh ấy nhưng có khi lại chuyển mình xám xịt như chuyện mình buồn vui đan xen lẫn lộn suốt thời gian qua vậy. Tháng 10 rồi, Thu đã đi qua quá nửa và đông ngoài cửa ngõ rồi anh biết không?

    [​IMG]

    Tháng 10 Hà Nội

    Tháng ngày chầm chậm trôi. Trải qua những ngày mùa hè rạo rực, cỏ cây, đất trời lại bắt đầu cuộc chuyển mình sang Thu. Sự thay đổi rõ rệt hơn khi bước vào tháng Mười, khi gió mùa tràn về những ngõ ngách bé nhỏ của Hà thành, khi buổi sớm mai bắt đầu lành lạnh..

    Thời tiết êm dịu hơn, không còn những ngày nắng gay gắt đốt cháy da thịt, không còn những cơn bão tố mãnh liệt nhấn chìm đường phố trong sự hoang tàn thê thảm, cũng chưa đến những ngày lạnh lẽo đến mức thở ra khói trắng. Hà Nội những ngày này đẹp lắm.

    Đẹp vì nắng. Hạt nắng trong vắt, xuyên qua những tán cây mùa thu vàng lá, phản chiếu xuống mắt đất thứ ánh sáng long lanh đến mê hoặc. Nắng hong khô những chiếc lá vừa lìa cành, khiến chúng giòn rụm, vỡ tí tách dưới chân người qua lại. Âm thanh không quá đặc biệt nhưng vô cùng thú vị.

    Đẹp vì mây. Mây của buổi sớm có chút âm u vì sự tích tụ của hơi lạnh nhưng nhanh chóng nhường chỗ cho màu xanh như ngọc khi nắng đến. Mây nhún nhường, mềm mại, mỏng và xốp, lại như trắng hơn trên nền xanh thăm thẳm. Nếu phải ví mây với một thứ nào đó khác thì có lẽ hình ảnh ấy phù hợp với những nữ sinh tuổi mười tám, đôi mươi trong sáng, e ấp và tràn đầy sức sống.

    Hà Nội của tháng Mười, còn đẹp bởi những cung đường thơm mùi hoa sữa. Thứ hương thơm nồng nàn ấy đã vô tình níu chân bao nhiêu người vội vã bước qua mùa thu thêm một lần nhớ, yêu thương và quyến luyến mảnh đất này. Trong gió heo may, vị của hoa sữa (hay vị của mùa thu) rất ngọt. Đến độ, những gã trai lãng tử thường mượn hương vị da diết này để bày tỏ lòng yêu mến với những bóng hồng xinh đẹp trong lòng.

    Nhưng đâu chỉ có đẹp. Hà Nội lúc này, phảng phất cả những nỗi ưu tư nho nhỏ. Ta đi hoài trên những phố dài không tuổi, để ánh mắt vô tư lạc theo bóng hình của lá mùa thu. Rồi như một phép biến hình, ta sẽ tự khắc thấy một dáng hình người xưa – thưở ta trăng tròn mười tám, thưở ta yêu đương bằng tình cảm học trò – hiện về trong nỗi nhớ rất sâu. Ta lạc bước qua một sân trường nhỏ, nghe tiếng trống giục giã mà thương về những kí ức tươi đẹp đã bao lâu ngủ quên trong tim mềm. Ta nhấm nháp một chút heo may rồi thấy lắng mình trong sự hội tụ của thời gian. Quá khứ bỗng chốc lấp đầy trong tâm khảm, lấp đầy trong kí ức của những ngày tháng Mười Hà Nội..

    Hà Nội, tháng Mười, những ngày thong dong một mình, xinh đẹp và yêu thương..

    Tác giả: Petit Prince

    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng mười một 2019
Từ Khóa:

Chia sẻ trang này

Đang tải...