Review Bên Nhau Trọn Đời - Cố Mạn

Thảo luận trong 'Sách Truyện' bắt đầu bởi Zero, 12 Tháng năm 2019.

  1. Zero

    Zero Active Member Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    708
    "Chờ đợi không đáng sợ, cái đáng sợ nhất là không biết phải chờ đến bao giờ.."

    Tôi rất thích "Bên nhau trọn đời" bởi cảm giác ấm áp mà cuốn sách mang lại cho tôi. Trong đó, không có những xung đột dữ dội; không quá nhiều biến cố, thăng trầm; chỉ có những cung bậc cảm xúc hết sức tự nhiên và giản dị: Yêu, hận, ghen, dằn vặt, nuối tiếc.. nhưng hơn hết vẫn là niềm hạnh phúc ngọt ngào trên từng trang sách – một câu chuyện vừa lãng mạn vừa chân thực: "Có bao nhiêu chuyện tình trong cuộc đời, nhưng hạnh phúc nhất vẫn là được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long"

    Nam chính trong truyện – Hà Dĩ Thâm là một luật sư trẻ tuổi thành đạt. Sự ra đi của cha mẹ đã khiến Dĩ Thâm luôn già dặn, chín chắn hơn so với tuổi của mình. Khi còn là sinh viên, anh lạnh lùng trong mọi việc – thậm chí cả trong tình yêu với Triệu Mặc Sênh.

    Mặc Sênh đã rất tủi thân khi Dĩ Thâm nhất định không cho cô số điện thoại gia đình anh: "Làm gì có cô gái nào đến số điện thoại của gia đình người yêu cũng không biết chứ?"

    Khi bạn cùng phòng của Dĩ Thâm là Hướng Hằng đùa với mọi người rằng: "Tìm đâu ra một Triệu Mặc Sênh kiên cường, bất khuất để lôi kéo tớbây giờ", Dĩ Thâm đã nói: "Nếu cậu cần, tớ nhường đấy, để tớ được yên", Mặc Sênh tội nghiệp chỉ biết ngồi im, không dám lên tiếng.

    Chính sự lạnh lùng đó của Dĩ Thâm khiến cho tất cả mọi người, bao gồm cả Mặc Sênh cũng không tin được vào tình yêu của mình: "Cô đã không còn sức chạy theo một trái tim xa vời, không muốn chạy theo một tình cảm luôn có nguy cơ tiêu tan.."

    Và đỉnh điểm của tất cả chính là khi Dĩ Thâm nói với Mặc Sênh những lời tàn nhẫn: "Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô!", "Triệu Mặc Sênh, tôi ước mình chưa bao giờ quen cô!" . Dù phần nào hiểu được tâm trạng phẫn nộ, đau đớn của Dĩ Thâm khi biết được cha Mặc Sênh chính là người gián tiếp gây ra cái chết cho cha mẹ mình, tôi vẫn không khỏi xót xa cho Mặc Sênh lúc đó – đang hoang mang và lo sợ mà lại phải"chịu đựng cái âm thanh khiến cả thế giới sụp đổ dưới chân" . Chính bản thân Dĩ Thâm cũng cảm thấy hối hận sau khi nói ra những lời đó. Nhưng đã quá muộn, Mặc Sênh đã sang Mỹ.

    7 năm sau, Mặc Sênh trở về, Dĩ Thâm nói với cô như với một người xa lạ: "Cô Triệu, tôi khuyên cô không nên tranh luận vấn đề quyền sở hữu với một luật sư" . Mà quyền sở hữu Dĩ Thâm nhắc đến lại là bức ảnh chụp cô – anh luôn mang theo bên mình suốt 7 năm xa cách đó.

    Ở Dĩ Thâm luôn tồn tại hai thái cực: Vừa lạnh lùng, lãnh đạm vừa dịu dàng, ấm áp. Giữa anh và Mặc Sênh đã có bao kỉ niệm ngọt ngào: Cứ thứ Tư hàng tuần, Dĩ Thâm lại xếp hàng mua sườn chua ngọt cho cô; dù không học cùng khoa nhưng họ cùng nhau lên lớp để tranh thủ thời gian bên nhau; nụ hôn đầu của hai người đã khiến Dĩ Thâm vui đến mức sẵn sàng giặt quần áo cho cả phòng.. Thế nhưng, số phận không ai định trước được, họ vẫn phải xa nhau!

    Khi biết tin Mặc Sênh đi Mỹ, Dĩ Thâm "có cái vẻ của một người bị rơi xuống vực, mặt tối sầm lại, tuyệt vọng", thậm chí trong một thời gian dài, anh đã dựa vào rượu và thuốc lá để làm tê liệt bản thân: ".. cảm thấy đây đúng là một liều thuốc rất tốt, nó khiến người ta còn có việc để mà làm trên thế giới này!"

    Đọc "Bên nhau trọn đời", đôi lúc tôi có cảm giác thật day dứt.

    Đó là khi nghe cô em gái Dĩ Văn kể chuyện bạn cùng lớp – vừa ra trường là tổ chức đám cưới, Dĩ Thâm đã thảng thốt nói: "Thực ra, anh cũng định sau khi tốt nghiệp sẽ làm đám cưới.."

    Đó còn là khi Dĩ Thâm cố ý dến đón một đối tác nữ ở gần tòa soạn của Mặc Sênh, nhìn thấy anh đứng chờ, Mặc Sênh đã chua xót nghĩ: "Trước đây anh chưa bao giờ đợi cô" . Lúc ấy, Mặc Sênh còn chưa biết được, suốt 7 năm cô ở Mỹ, Dĩ Thâm chưa bao giờ ngừng chờ đợi cô trở về: "Còn bảy năm nay, anh đã đếm bao nhiêu lần chín trăm chín chín? Không phải không nghĩđến bỏ cuộc, chỉ là không có cách nào đếm đến một nghìn.."

    Tình yêu của Dĩ Thâm dành cho Mặc Sênh quả thật là sâu đậm. Nhưng bắt nguồn của tình cảm đó lại vô cùng tự nhiên. Đó là khi giọng nói ríu rít của Mặc Sênh đã lấp đầy tâm trí anh, đến mức cứ bắt đầu nhắm mắt là anh nghe thấy tiếng cô, nhưng mở mắt ra lại là một khoảng trống! Một sự mất mát to lớn, nỗi đau mà Dĩ Thâm cảm nhận được là"cảm giác trống vắng hãi hùng khi nửa đêm tỉnh giấc không còn nhìn thấy nụ cười của em, là sự thất thần vô cớmỗi khi làm bất cứ việc gì, là nỗi cô đơn trống trải sau niềm vui của mỗi lần thành công".

    Và thật hụt hẫng khi Dĩ Thâm nhận ra rằng: "Giờ đây, cuối cùng, tôi đã biết yêu, tiếc rằng em đã rời xa, đã mất hút trong biển người mênh mông.."

    Ngay từ lần đầu tiên đọc "Bên nhau trọn đời", tôi đã bị ám ảnh bởi câu nói: "Chờ đợi không đáng sợ, cái đáng sợ nhất là không biết phải chờđến bao giờ.."!

    Dĩ Thâm chờ Mặc Sênh với một tâm trạng bình thản đến mức Dĩ Văn cũng cảm thấy xa lạ. Đằng sau sự bình tĩnh đó là biết bao tâm sự, bao nỗi dằn vặt, ân hận, là thứ cảm xúc như "sóng ở đáy sông" . Có lần say rượu, tưởng nhầm Dĩ Văn là Mặc Sênh, Dĩ Thâm đã ôm chầm lấy cô mà hỏi dồn dập: "Tại sao em không trở về? Anh đã sắp từ bỏ tất cả rồi, tại sao em vẫn không chịu trở về?"

    Thật khó để tưởng tượng sự chờ đợi trong hoang mang, vô định của Dĩ Thâm lúc ấy. Cái sức mạnh của sự chờ đợi đó lớn đến mức Dĩ Văn – đã từng tự nhủ với lòng mình: "Cô ấy đã đi rồi" – mà cuối cùng lại phải khẳng định: "Chị ấy sẽ trở về.. Làm sao cô ấy có thể không trở lại? Dĩ Thâm vẫn đang chờ kia mà!"

    Cố Mạn đã từng viết: "Thời gian đúng là thứ tàn khốc nhất, nhưng cũng là kì diệu nhất thế gian" . 7 năm xa cách đã khiến cho Dĩ Thâm hiểu được, Mặc Sênh dối với anh quan trọng biết nhường nào. Anh rất lo sợ sẽ mất cô lần nữa, vì vậy, biết Mặc Sênh là người hay suy nghĩ, Dĩ Thâm quyết định giữ kín chuyện cha mẹ anh ngày trước. Khi mẹ Mặc Sênh đến tìm Dĩ Thâm vì cho rằng anh đến với Mặc Sênh để trả thù, anh đã nói với bà: "Họ cho tôi mười năm nhưng tôi cần Mặc Sênh cả đời" . Tôi không chắc lắm về khái niệm"mười năm" mà Dĩ Thâm nhắc đến, có thể nó liên quan đến vụ án tham nhũng của cha Triệu Mặc Sênh, nhưng Cố Mạn không dụng bút nói rõ nên cũng không quan trọng.

    Tôi chỉ nghĩ thế này, một đời người liệu có mấy lần 7 năm để chờ đợi nhau? Có mấy lần 10 năm để tạo ra một cái giới hạn? Chắc chắn chỉ có một lần "cả đời". Dĩ Thâm đã nói vậy thì đó chính là lời đảm bảo bền vững nhất cho tình yêu của họ!

    Có vẻ như, mỗi khi nhắc đến "Bên nhau trọn đời" là người ta nghĩ ngay đến Hà Dĩ Thâm – một người đàn ông lý tưởng đến mức hoàn hảo. Vậy còn Triệu Mặc Sênh? Một người phụ nữ phải thế nào để Dĩ Thâm kiên quyết chờ đợi suốt 7 năm? Câu trả lời nằm ngay trong chính tâm hồn của Mặc Sênh!

    Cô chấp nhận các món mì ăn liền khó nuốt để gửi tiền quyên góp ẩn danh cho Đại sứ quán.

    Cô không có nhiều tiền nhưng sẵn sàng gửi năm trăm đô la cho một người đồng hương không quen biết chỉ qua một lời cần giúp đỡ đăng trên báo.

    Cô chấp nhận kết hôn trên danh nghĩa với một người đàn ông để giúp đỡ một đứa trẻ hàng xóm khỏi bị gửi vào cô nhi viện.

    Nói như Ưng Quân thì cô"lương thiện đến ngốc nghếch"!

    Cách cô lý giải mọi việc mình làm cũng vô cùng đơn giản.

    Cô gửi tiền cho Đại sứ quán vì cho rằng đó là tiền cha cô tham nhũng, những đồng tiền được đánh đổi bằng mạng sống của cha cô.

    Cô gửi tiền cho Ưng Quân vì "Lúc đó, tôi vừa có món tiền trong tay..".

    Cô giúp đỡ mẹ con nhà hàng xóm vì "Có lần tôi ốm nặng, ngất xỉu trong nhà không ai biết, chị ấy phát hiện và đưa tôi đi viện".

    Mặc Sênh là người như thế, không hề vòng vo, phức tạp. Tất cả những gì cô làm đều xuất phát từ trái tim!

    Thỉnh thoảng, tôi hay băn khoăn, liệu Mặc Sênh có biết tình cảm của Ưng Quân dành cho cô hay không?

    Khi nghe Mặc Sênh kể chuyện cô gửi mail cho Ưng Quân khuyên anh tìm gặp lại bạn gái cũ, Dĩ Thâm đã nói với Mặc Sênh: "Quả nhiên ngốc thật", sau đó còn bổ sung thêm: "Cũng may là em ngốc" .

    "Cũng may là em ngốc nên em không nhận ra tình cảm của Ưng Quân và đã trở về bên anh", đó chắc hẳn là suy nghĩ của Dĩ Thâm. Nhưng tôi lại không nghĩ Mặc Sênh ngốc. Cố Mạn đã khéo léo gài vào "Bên nhau trọn đời" những câu chuyện nhỏ về cách Mặc Sênh ứng xử với đồng nghiệp xung quanh, cách cô phản bác lại ông chủ người Tây khi ông ta coi thường người Trung Quốc, thậm chí là cách cô dọa Dĩ Thâm sẽ cầm ảnh chụp trộm được của anh đi hỏi khắp cả trường khi anh không cho cô biết tên. Rõ ràng rằng Mặc Sênh cũng khá thông minh! Chỉ là khi đứng cạnh một Dĩ Thâm quá tài giỏi thì Mặc Sênh đôi khi bị nhạt đi mà thôi!

    Và trên thực tế sau cái đêm mà Ưng Quân uống say và muốn tiến thêm một bước trong quan hệ với Mặc Sênh thì dù chưa xảy ra chuyện gì, cô cũng không thể vô tư sống cùng Ưng Quân được nữa!

    Những năm tháng cô đơn trên đất nước Mỹ, Ưng Quân là chỗ dựa lớn nhất cho Mặc Sênh dù cô chưa bao giờ nhận sự giúp đỡ về kinh tế của anh. Ưng Quân cũng là một người đàn ông rất lý tưởng: Đẹp trai, thành đạt.. không thua kém gì Dĩ Thâm, thậm chí Ưng Quân đối xử với Mặc Sênh còn dịu dàng hơn Dĩ Thâm 7 năm về trước. Mặc Sênh chắc hẳn phải lờ mờ nhận ra tình cảm của Ưng Quân nhưng cô không bao giờ chấp nhận nó, vì cũng giống như Dĩ Thâm đã từng nói: "Nếu cô ấy đã từng xuất hiện trên thế gian này thì những người khác chỉ là tạm bợ.."

    Trong cuộc sống, ta dễ dàng nghe được những lời khuyên như kiểu: "Cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh của khác mở ra", con người phải biết buông tay.. Dĩ Văn đã buông tay và có được hạnh phúc của riêng minh. Còn Mặc Sênh và Dĩ Thâm – hai con người cố chấp – nhất quyết không chịu buông!

    Rời xa Dĩ Thâm được 7 năm, Mặc Sênh vẫn bật khóc khi nhìn thấy tên anh trên công cụ tìm kiếm, vẫn có thể nói: "Bạn trai trước đây của em rất tuyệt vời", vẫn muốn quay trở lại thành phó A làm việc để được nhìn thấy Dĩ Thâm dù cho rằng anh không còn thuộc về mình!

    Tôi có thể khẳng định chắc chắn, Mặc Sênh là một người phụ nữ thật tuyệt vời!

    Có một đoạn trong "Bên nhau trọn đời" làm tôi rất xúc động. Đó là khi Mặc Sênh đứng ở sân trường đại học cũ nói với Dĩ Thâm qua điện thoại: "Em rất nhớ anh" . Dường như ấy là tiếng nói của một người khác trong cô, của một Triệu Mặc Sênh tha hương nơi đất khách quê người: "Em đã từng đứng một mình trên con phố xa lạ ở một đất nước xa lạ, những con người với màu da khác biệt lướt qua trước mắt, nhưng ngay cả một dáng người giống anh, em cũng không nhìn thấy, cuối cùng, em đã có thể nói với anh, em rất nhớ anh.."

    Tôi chợt nhận ra rằng, nếu như trong 7 năm đằng đẵng, Dĩ Thâm luôn chờ Mặc Sênh trở về thì ở nước Mỹ xa xôi kia, Mặc Sênh cũng ngày ngày mong ngóng một bóng hình của anh. Thời gian vô tình nhưng con người thì không. Họ chưa bao giờ ngừng hướng về nhau. Và có lẽ, vì Trái Đất này tròn nên những người yêu nhau nhất định sẽ trở về bên nhau!

    Câu chuyện khép lại nhưng những cảm xúc ngọt ngào mà cuốn sach mang đến vẫn thật nồng ấm! Tôi thiết nghĩ, giữa dòng đời tất tả ngược xuôi, để tìm được một Triệu Mặc Sênh ngốc nghếch đến đáng yêu và đáng trân trọng như vậy thật là không đơn giản, để gặp được một Hà Dĩ Thâm toàn diện đến thế lại càng là điều khó khăn. Nhưng nếu để tìm một người yêu bạn thật lòng thì có lẽ không quá phức tạp. Chỉ cần có niềm tin kiên định vào tình yêu, có một trái tim ấp áp rộng mở và cả chút may mắn nữa, thì biết đâu, vào một buổi chiều ánh nắng rực rỡ, trên con đường râm mát, thoang thoảng mùi hương cây cỏ, giống như Mặc Sênh và Dĩ Thâm đã tìm thấy nhau, bạn cũng sẽ tìm thấy một nửa hoàn hảo của mình!

    Chúc bạn sớm tìm được một người để nắm tay đến đầu bạc răng long, để có thểbên nhau trọn đời !
     

Chia sẻ trang này

Đang tải...