Aiii, thật sự là mình không định sẽ viết bài này ra nhưng thật sự ngồi cứ bần thần mãi đã thế còn nghe bài Sky City nữa. Bài review dưới đây do truyện dài nên mình cũng không thể nào trích đoạn được :(( (chẳng biết nó nằm ở đâu ấy. Nhưng có thời gian sẽ mò lại trích đoạn. Vì chủ yếu bài review truyện mình viết ra để về sau bản thân sẽ đọc lại hí hí. Không biết với mọi người thế nào chứ đối với mình thì bộ truyện hay là bộ truyện khi đọc 1 lần rồi mình vẫn muốn đọc lại đọc mãi không thấy chán, kiểu như để được gặp các nhân vật trong truyện hoài hoài ấy, là bộ truyện mà vừa đọc xong thì mình tràn trề hứng thú muốn đi edit một bộ tương tự thế này ngay Tâm lý mình thật là bất bình thường. Vào vấn đề chính là mình vừa đọc xong bộ Chìm trong cuộc yêu. Thật sự rất rất thích nam chính Duật Tôn. Thích cái cách anh ấy bảo vợ mình là nếu ai đánh thì phải đánh trả lại gấp đôi, cứ yên tâm vì có anh bảo vệ. Ôi trong cái tàn bạo có cái lãng mạn =)) Cho dù trước khi nhận ra mình có tình cảm với Mạch Sanh Tiêu, nam chính vừa lạnh vừa ấm áp khiến mình bồi hồi mãi, có lúc thì bảo không quan tâm, có lúc hung dữ nhưng ai dám động đến Sanh Tiêu dù chỉ một chút cũng đủ lý do để anh ra tay tàn nhẫn. Cố Tiêu Tây rơi vào thảm cảnh vừa phải ngồi tù, vừa đánh mất giấc mơ, lại khiến cho gia đình chịu khổ nhục cũng chỉ vì hắt một ly nước vào người Sanh Tiêu, rồi cũng chỉ một câu nói của Sanh Tiêu liền cứu vớt được cảnh bị phế đi đôi tay họa sĩ của Cố Tiêu Tây. Mạc Y cũng thế, cho dù trước đó anh có sủng hạnh nàng ta cỡ nào thì khi biết Mạc Y cướp tiền, phế tay của Sanh Tiêu, anh có nói rằng, cho dù anh có ly hôn với Sanh Tiêu, mãi mãi cả đời không bao giờ nhìn đến cô nữa thì cô ấy cũng không phải là người để các người động vào. Mình xin nhắc là đây là lúc anh chưa nhận ra tình cảm của mình đấy. Kiểu dở dở ương ương nóng lạnh này mà không hiểu sao lại cảm thấy rất ấm áp. Trước khi Sanh Tiêu rời đi, cô dành tình yêu rất nhiều cho Duật Tôn nhưng anh luôn phủ nhận không đáp lại, lúc ấy mình nghĩ, phần sau phải ngược anh nam chính chết đi sống lại thì mình mới hả dạ. Nhưng chỉ 2 chương ngược nam chính cũng khiến mình chịu không nổi. Duật Tôn nghĩ chắc cả đời anh cũng chẳng bao giờ được lại gần cô, ngay cả khi dẫn Sanh Tiêu đi khám thai, anh cũng chỉ dám đứng ngoài lặng lẽ chờ chứ không được cùng vợ vào ngắm nhìn con, trong lòng dâng lên tủi thân cùng cay đắng. Thiệt sự là đọc đến đây mình tức Sanh Tiêu mà ghét Đào Thần dã man. Nhưng ngẫm lại cũng đúng nếu không thế thì chắc không biết khi nào Duật Tôn mới nhận ra mình yêu Sanh Tiêu Đào Thần thì quá dịu dàng, âm thầm yêu Sanh Tiêu, anh nhủ rằng cả đời này người con gái anh yêu nhất cũng chỉ có thể là Mạch Sanh Tiêu, trong Đào Thần mình thấy được sự cao cả, bao dung, anh không có tình yêu ích kỷ chiếm hữu như Duật Tôn. Đào Thần và Sanh Tiêu không dành cho nhau. Trong Sanh Tiêu mình thấy được một cô gái ương bướng, dịu dàng, thuần khiết nhưng miệng lưỡi ác độc cũng không kém Duật Tôn là bao. Nhớ lại đoạn Dạ Thần hỏi Sanh Tiêu là có người nào đang sống sờ sờ mà bị tức chết vì miêng lưỡi của ST không =)) Mạch truyện chuyển biến gây cấn, lúc đầu mình chỉ nghĩ là Duật Tôn cũng nơi huấn luyện với Nam Dạ Tước trong bộ Ám Dục, anh cũng là xã hội đen đồng thời là doanh nhân. Nhưng bất ngờ là không phải vậy, nơi Duật Tôn được đào tạo ra vô cùng tàn khốc, những đứa trẻ bé tí bị giết đi người thân, còn bản thân thì phải dẫm lên xác của đồng bạn mà sống, cuối cùng lại phải biến thành cỗ máy giết người trong tay kẻ thù giết cha hãm hại mẹ. Trong lũ tư tưởng lũ trẻ đó dường như mất đi ý nghĩ trả thù từ rất lâu rồi, chúng không biết mình là ai, mình phải làm gì, chỉ biết nếu ngươi không chết thì ta chết, giẫm đạp tàn nhẫn lên nhau không hề còn tình người, sự tha hóa nhân cách đến đau lòng. HƠn trăm đứa trẻ bị thả xuống biển sâu nhưng chỉ có lấy 10 cái phao, chúng phải tàn sát nhau để sinh tồn. Điều Duật Tôn tính sai chính là sai quá đánh giá thấp vào tình yêu của Dạ Thần dành cho Sanh Tiêu. Dạ Thần có thể bỏ căn cứ, bỏ tánh mạng mình chỉ đổi lấy nụ cười của Sanh Tiêu, trong mắt hắn thì Sanh Tiêu chính là thiên thần, là ánh sáng soi con đường đầy tội ác của hắn. Hết lần này đến lần khác hắn dung túng cho cô, yêu thương cô, trong Dạ Thần mình thấy được một Duật Tôn khác. Cuối cùng chỉ một lời nói của Sanh Tiêu, hắn cho giải thể căn cứ, còn chịu giúp cô một mũi tiêm AIDS vào người. Nhưng trên đời này luôn luôn tồn tại luật nhân quả, cho dù đã hối hận quay đầu thì hắn cũng phải trả giá cho tội nghiệt mình phải gây ra, dính vào người căn bệnh thế kỷ và mãi mãi không tìm thấy được hạnh phúc, không có đứa con cho riêng mình. Khi Sanh Tiêu hỏi, từ trước đến nay hắn có từng yêu ai chưa, Dạ Thần đáp có lẽ cô sẽ là người đầu tiên (ngoại trừ ba mẹ). Đến lúc hoàn toàn xác nhận được căn bệnh AIDS trong người, hắn vẫn luôn tâm niệm một ngày nào đó nếu hắn có thể vượt qua, hắn sẽ tìm đến Bạch Sa, ở lại môt nơi gần Sanh Tiêu. Ôi đau lòng cho người đàn ông si tình, người con hiếu thảo này quá :(( (( Mình không muốn có kết thúc tàn nhẫn với Dạ Thần đâu huhu Lúc đọc giữa truyện mình cứ hồi hộp sợ một ngày nào đó Thư Điềm sẽ phản bội Sanh Tiêu. Nhưng đến khi gặp nạn thì mới biết Thư Điềm là một người vô cùng nghĩa khí, để cứu Sanh Tiêu mà tự mình đi cản xe để rồi phải mất đi một chân. Thư Điềm thích mặc những bộ váy ngắn, cô bảo cha mẹ sinh cho cô đôi chân đẹp, tội gì không khoe.. May mắn bên cạnh Thư Điềm còn có một Tang Viêm sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, cùng cô vượt qua mọi khó khăn. Cho đến lúc này thì thật ra mình vẫn nơm nớp, lo Thư Điềm tỉnh dậy biết mình mất một chân. Lâu ngày sẽ sanh ra oán trách nữ chính giống như Mạch Tương Tư đã từng. Mọi người khi đọc truyện này có thời gian hãy nghe bản hòa tấu Sky CIty hoặc bản piano không ấy, nghe buồn thê lương, mình cảm nhận được nỗi đau của Duật Tôn khi đàn lên bản này. Một người đàn ông mang trong mình chất chứa nỗi sầu, đánh lên khúc Sky City, người vợ chất chứa ưu tư cùng khốn khổ chỉ dám ngồi trên bậc thang phía trên lặng lẽ nghe. Bản nhạc kết thúc, cô cũng lại lặng lẽ bước về phòng, không ai nói với ai câu nào nhưng mình thấy được nỗi đau của cả hai người, trong tình yêu của họ luôn có một rào cản, cũng có thể nói đó là Đào Thần nhưng cũng có thể nói đó là một Mạc Y (con mụ này thì mình không quan tâm vì Duật Tôn chưa từng say mê ả =)) ôi hả hê Continued.. Trích đoạn yêu thích của mình: "Chiếc giường, có vẻ như đã đổi. Cô không biết rằng đàn ông có niềm đam mê như thế, không thích hoan ái với những người đàn bà khác nhau trên cùng một chiếc giường." "Y chỉ lo hưởng thụ của y, cương cứng uốn cong thân thể, trông đẹp mắt cực kỳ, Duật Tôn có mấy vết sẹo rất sâu, nhìn kỹ thì rõ ràng đó là những vết sẹo đã cũ, rất cũ in tạc lên cơ thể. Có vẻ y đang dần si mê cái cảm giác này, trong lúc lơ đãng chẳng may liếc thấy Mạch Sanh Tiêu đang mở to mắt trông theo y. Trên giường của y, chưa từng có người nào dám nhìn y trừng trừng như thế." Em không biết ngượng à?" "Không biết," Mạch Sanh Tiêu vẫn giương cặp mắt lưu ly trong veo không một vẩn đục nhìn, nơi đó phản chiếu cơ thể trần truồng khêu gợi của Duật Tôn, "Tôi không thích, nhắm mắt lại." "Mạch Sanh Tiêu, tính cô quá cứng nhắc, tôi không thích, như vậy đi, cô nói cho tất cả những người ở đó biết, lần đầu tiên của cô, lần đầu tiên cô rên rỉ dưới thân tôi ra sao, tôi sẽ cứu cô." Trong lúc này, y đang nhàn nhã nằm trên ghế sô pha thượng hạng, y vừa về, cũng đã thay quần áo rồi, nhưng vẫn không nhanh không chậm, tư thái hết sức thoải mái, hai chân đặt lên bàn trà. Còn ở đầu bên kia, tiếng Mạch Sanh Tiêu nghẹn ngào thống khổ, rất nhỏ nhưng yvẫn nghe thấy. "Anh đùa giỡn tôi thấy vui lắm phải không?" Mạch Sanh Tiêu nói đứt quãng, cô kiên cường, nhưng dù sao cũng chỉ là cô gái 20 tuổi, cô đã làm sai cái gì chứ? Thấy bên kia không nói gì, cô liền ngoan ngoãn gật đầu, như một con thú nhỏ đáng thương giãy dụa trong phút cuối, giọng nói thê lương "Được, tôi nói, tôi sẽ nói." Trong lòng Duật Tôn nhói lên một cái, hình như là có thứ gì đó mãnh liệt đang ập đến, không khỏi thấy bực bội, y nhướng lông mày, quát lên "Loại chuyện đáng xấu hổ này mà cô cũng nói ra ngoài được sao? Câm miệng cho tôi, nói xem cô đang ở đâu?" "Em không phải sợ tôi, ở bên cạnh tôi, chỉ cần biết nghe lời, làm tôi vui thì mọi chuyện sẽ đều tốt đẹp." Duật Tôn nhấc chăn lên, dù căn phòng có bật hệ thống sưởi nhưng đột nhiên Sanh Tiêu cảm thấy lạnh quá, y gối lên đùi cô, nhắm mắt dưỡng thần, "Người làm em bị thương, tôi sẽ không tha cho một tên nào." Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, Sanh Tiêu nghiêng đầu, vài sợi tóc dài rủ xuống phím đàn. Duật Tôn hơi có cảm giác mất mát, đôi mắt đẹp dài lướt qua Tương Tư, y đến ngồi cạnh Sanh Tiêu, ngón tay thon dài đặt lên phím đàn "Chúng ta cùng chơi". Cô chơi tay trái kết hợp nhuần nhuyễn với tay phải của y, cùng hợp tấu một bản nhạc. Dì Hà tựa vào mép bàn ăn, khuôn mặt phúc hậu lộ ra tươi cười, Mạch Sanh Tiêu thuần khiết mà điềm đạm lại đáng yêu, rất xứng với Duật Tôn, trông bọn họ đẹp đôi quá. Tiếng đàn khoan thai, róc rách như nước suối chảy, nốt nhạc cuối cùng vừa dứt lại khiến cho người ta cảm giác vẫn chưa thỏa mãn. Mạch Sanh Tiêu chưa bao giờ hợp tấu với bất kỳ ai mà trôi chảy và hay đến vậy, dù sao tay kia cũng không phải àn tay mình, Duật Tôn đưa hai cánh tay lên phím đàn, khóe môi mỏng nâng lên, nhìn thẳng vào Sanh Tiêu "Nếu có một ngày, em chỉ có thể chơi đàn bằng một tay, anh nhất định sẽ làm cánh tay còn lại của em." Khuôn mặt nhỏ của cô khẽ nghếch lên, hai má bị bám đầy những vết bùn khô nâu vàng, thật sự rất nhếch nhác, đùi phải có thể khẽ cử động được, may mà mui xe không biến dạng quá lớn, nếu không đôi chân của y chắc sẽ chẳng giữ lại được. Y đẩy túi khí ra, thấy Sanh Tiêu đang dùng hai tay cố sức đẩy mui xe lên, "Không phải em quý trọng nhất là đôi tay này hay sao?" Mạch Sanh Tiêu vờ như không nghe thấy, khuôn mặt dần đỏ hồng. Một tay cô lôi chân trái của Duật Tôn, mạch máu trên mu bàn tay bị kéo căng đến xanh đen, y trông thấy, càng cố sức, cúi người dùng lực rút được cả hai chân ra ngoài. "Anh nhìn thấy được em, có phải không?" Mạch Sanh Tiêu rất đau đầu, vừa rồi không cảm thấy nhưng bây giờ càng lúc càng đau dữ dội, "Em mù rồi? Em không muốn, em không muốn." Sanh Tiêu nằm trong lòng y bất an giãy dụa, cô lo lắng không thôi, hai mắt mông lung đong đầy sợ sệt, y ôm Sanh Tiêu càng chặt thêm, một bàn tay che lên mắt cô «Đừng lo, chờ khi mở mắt ra lần nữa, em sẽ lại nhìn thấy." "Em không tin." Mạch Sanh Tiêu khóc thành tiếng, nước mắt bỏng rát chảy qua kẽ tay y, "Anh bỏ tay ra đi." "Em không tin cũng phải tin." Giọng nói Duật Tôn trở nên cứng cỏi, "Anh đã nói em có thể nhìn thấy thì em nhất định sẽ thấy." "Rõ ràng là em đã mù." Mạch Sanh Tiêu dùng hết sức bình sinh nắm lấy mu bàn tay y, sức cô rất lớn, chỉ cần kéo tay Duật Tôn ra thôi, Sanh Tiêu rất muốn mở mắt ra, nhưng rồi mí mắt lại cụp xuống, Duật Tôn cúi người, hôn lên đôi mắt cô. Cô nhíu mày, không mở nổi mắt. Nụ hôn của y đầy ngang ngược, hôn lên khóe mắt cô, hôn mãi, hai tay Sanh Tiêu vòng lên sau lưng Duật Tôn, "Có thật không? Em mở mắt ra sẽ lại nhìn thấy sao?" "Người khác nói em có thể không tin, nhưng anh nói em phải tin." Duật Tôn nhè nhẹ hôn lên đôi mắt đang nhắm lại của cô, "Anh nói muốn em, không phải em cũng ngoan ngoãn lên giường anh còn gì?" Mạch Sanh Tiêu muốn cãi lại, nhưng Duật Tôn đã đem cô vây trong ngực mình "Đây là giường của anh, người khác không thể trèo lên, nếu có người đàn bà khác ngủ trên này, anh chắc chắn sẽ đạp cô ta xuống." Sanh Tiêu nghe mà bật cười, Duật Tôn thấy khóe miệng cô cong lên, y dán mặt vào cổ cô, từng nụ hôn nhẹ lướt qua xương quai xanh, trên hai gò má, từng chút từng chút dùng sức, bế Sanh Tiêu đặt lên chiếc giường mềm mại. "Cô không thích hợp chơi đàn". Lời nói của y vô cùng lạnh lùng, trong mắt có vẻ không vui, Mạch Tương Tư nhìn qua không kìm lại được, nửa câu sau chưa kịp thoát khỏi miệng y, vừa nâng ánh mắt đã thấy Sanh Tiêu đứng ở bậc cầu thang. Y quan sát cô chăm chú, đem câu nói đó nuốt trở lại. Thật ra y muốn nói, cô không thích hợp chơi đàn, thứ thích hợp với cô nhất chính là ngồi trên xe lăn đừng làm loạn. Mạch Sanh Tiêu nghĩ dì Hà đi mua thức ăn, chị ở tầng dưới một mình nên cô rất lo lắng, cho nên mới quyết định đi xuống. "Vậy tôi thích hợp với điều gì?" Mạch Tương Tư còn đang chú ý đến lời cuối cùng y chưa nói ra kia. Đang có mặt Sanh Tiêu ở đây, Duật Tôn nhất định không nói những gì mình nghĩ, khóe miệng y khẽ cong lên mê hồn "Tính tình cô yên tĩnh, thích hợp với vẽ tranh nhất". Cố Tiêu Tây cầm lấy cốc nước đá trên bàn, cô thậm chí không nghĩ ngợi, liền đem toàn bộ nước bên trong hất lên mặt Sanh Tiêu. Mạch Sanh Tiêu lúc trước bởi vì trời nóng nực mà khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vậy mà trong nháy mắt trở nên lạnh buốt, nước đá kích thích từng tế bào quanh thân cô, hơn nửa lượng nước từ khuôn mặt cô chảy xuống, mà ngay vạt áo trước đều đã ướt sũng. Cô thật không ngờ, Cố Tiêu Tây nhìn có vẻ là một cô gái hiền lành như vậy cũng có thể làm loại chuyện này. Duật Tôn đứng ở bên cạnh, chứng kiến Cố Tiêu Tây cầm lấy cốc nước, nhưng cũng không hề ngăn cản. Chỉ là bàn tay y nắm chặt, ngón tay thon dài cuộn lên, trên mu bàn tay, mỗi một đường gân xanh đều hiện lên rõ ràng. Mạch Sanh Tiêu bị lạnh khiến hàm răng run rẩy, cô nhớ tới Duật Tôn lúc trước đã từng nói, nếu ai dám đánh cô, cô liền có thể đánh lại, đã có y là chỗ dựa cho cô. Nhưng hôm nay, cô đã thành người cũ rồi, e rằng những lời này y đều quên Thật ra tính tình Cố Tiêu Tây rất ôn hòa, chưa bao giờ tranh giành với ai thứ gì, chỉ có điều cô nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu, lại không khỏi không nhớ tới Nghiêm Trạm Thanh, nhớ tới Nghiêm Trạm Thanh đối với cô chẳng hề để ý, "Nhưng em thích sợi dây chuyền này." Nghiêm Trạm Thanh để cho cô đau đớn, cô cũng phải khiến Mạch Sanh Tiêu nếm thử một chút mùi vị nỗi đau. Sanh Tiêu đối với việc cô ta yêu cầu như vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, người mới luôn vì được cưng chiều sinh kiêu ngạo, mà người đàn ông, vì tân sủng, đều có thể lên trời xuống đất không gì làm không được. Mạch Sanh Tiêu đưa mắt lên nhìn. "Sợi dây chuyền này không hợp với em, đưa cho cô ấy đi." Lời Duật Tôn nói là thật, sợi dây chuyền này quả thật không thích hợp với Sanh Tiêu. Tương Tư thấy không khí giương cung bạt kiếm, vội vàng kéo tay áo Mạch Sanh Tiêu một cái, "Sanh Tiêu, không có gì đâu, chúng ta lại đi chỗ khác xem một chút." "Sợi dây chuyền này tôi đã trả tiền rồi." Sanh Tiêu nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, "Ông chủ, đúng không?" "Đúng đúng, dây chuyền này cô ấy đã mua." "Tôi có thể trả gấp đôi." Cố Tiêu Tây không chút nào chịu nhượng bộ, chủ cửa hàng thấy thế, cũng chỉ xua xua tay, "Tôi đã bán ra, dây chuyền này, hiện tại tôi không làm chủ được." Mạch Sanh Tiêu đẩy Tương Tư, định đi. "Duật thiếu, hôm nay nếu không mua được sợi dây chuyền này, em sẽ ngủ không yên." Duật Tôn đứng chắn ở chỗ cửa ra vào chật chội, Sanh Tiêu không ra được, trong mắt của y không còn kiên nhẫn, "Mạch Sanh Tiêu." Y mở miệng, đơn giản là để cho cô nhường lại. "Ha, một sợi dây chuyền cũng đáng giá để tranh đoạt như vậy sao." Sanh Tiêu thả tay ra, giẫm lên sợi dây chuyền đi ra ngoài, Duật Tôn tránh người sang bên cạnh, Mạch Sanh Tiêu đẩy xe lăn đi qua dưới mí mắt y. Cố Tiêu Tây nhìn dây chuyền trên đất, lúc này đã dính bẩn, thẳng tắp nằm đó. Mạch Sanh Tiêu đẩy Tương Tư rời khỏi đó không xa, lại đúng lúc gặp phải Tô Nhu, cô ả nhìn thấy Sanh Tiêu đang vừa khom đẩy xe vừa lưng trò chuyện cùng Tương Tư, dáng vẻ rất thân mật. Cố Tiêu Tây bước chân định đi, Duật Tôn thấy thế, liền nói, "Nhặt lên." Cô ngẩn ra, dường như không nghe rõ, "Gì cơ?" "Không phải em thích sao? Nhặt lên." "Nhưng nó đã bị cô ấy làm bẩn." Duật Tôn đứng đưa lưng về phía ánh mặt trời, gương mặt tuấn tú đắm chìm trong âm u độc ác, "Cố Tiêu Tây, đừng cho là tôi cưng chiều em là có thể muốn làm gì thì làm, cái gì đã đoạt được đến trong tay đều phải quý trọng, nhặt lên." Y đi tới bên người cô, đem cái hộp nhung trong túi quần móc ra đưa cho cô. "Gì vậy?" "Mở ra xem một chút." Mạch Sanh Tiêu nhận lấy cái hộp, vừa mở ra, thấy bên trong là một chiếc dây chuyền kiểu dáng giống hệt chiếc ban ngày, có điều chỉ cần nhìn hộp bên ngoài cũng biết, tuyệt đối không phải là món trang sức bạc chỉ đáng giá một hai trăm. "Không phải em thích sao?" Duật Tôn lấy dây chuyền ra cầm ở trong tay, "Tôi đeo lên cho em." Mạch Sanh Tiêu ngăn động tác của y lại, cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói, "Duật Tôn, tôi thật sự không hiểu nổi anh." Nếu y bắt cô nhường, y bất chấp tất cả ưu tiên đầu tiên là Cố Tiêu Tây, cần gì phải quay trở về, còn phải làm loại chuyện có ý đền bù này, Mạch Sanh Tiêu không phải người ăn mày, không cần bố thí. Cô muốn trả dây chuyền lại cho Duật Tôn, ngẩng đầu lên, lại đối mặt với hy vọng tràn ngập trong mắt Tương Tư, cô biết chị thích, ban ngày không mua được, trong lòng chị ấy vẫn luôn buồn buồn không vui. Mạch Sanh Tiêu cầm dây chuyền đứng dậy, đi về phía Tương Tư, "Chị, em đeo lên cho chị." Duật Tôn nghe vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Y vòng đi vòng lại mấy cửa hàng mới tìm được món đồ kiểu dáng giống y như đúc, lại ngay lập tức trong đêm mang về, nhưng không ngờ rằng, cô lại ở ngay trước mặt y đưa cho người khác? "Thật ra thì, cô cũng chỉ là một con cờ chúng tôi thay phiên chơi trong tay, tôi vốn cũng không muốn làm tới cùng như thế này, chỉ tại cô không biết chừng biết mực, ngay từ lúc cô hắt cốc nước vào mặt Mạch Sanh Tiêu, cũng đã bắt đầu vượt quá giới hạn rồi." Cố Tiêu Tây suy nghĩ mất hồn, cô ngẩng khuôn mặt cứng đờ lên, "Chẳng lẽ tôi phải rơi vào tình cảnh như bây giờ, chỉ bởi vì tôi đã hắt cho Mạch Sanh Tiêu một cốc nước sao?" "Có thể nói là như vậy." Cố Tiêu Tây mở to miệng, nặn ra một nụ cười nhợt nhạt còn khổ sở hơn so với khóc, "Thì ra là như vậy, như vậy, anh yêu cô ta sao?" Đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp của Duậ Tôn khẽ chuyển, tựa hồ là suy nghĩ một chút, không trả lời ngay lập tức, "Chỉ cần dựa vào cô ấy là người phụ nữ tôi cưng chiều bây giờ, như vậy cũng đủ rồi." Thần sắc cô sợ hãi, Duật Tôn chỉ cảm thấy đáy mắt đau xót, giống như ngàn kim châm, y biết rõ y ở đây càng lâu thì đối với Mạch Sanh Tiêu mà nói càng là vô ích. Y nhắm mắt, một hồi dùng sức rời khỏi cánh tay Sanh Tiêu. "Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi muốn toàn bộ cục cảnh sát các anh, kể cả người nhà của các anh, toàn bộ chôn cùng!" Duật Tôn bỏ lại những lời này, liền đi nhanh đi ra cửa, có mấy gã cảnh sát trẻ tuổi tràn trề sinh lực, vén tay áo lên muốn bắt y, có người bên cạnh vội vàng ngăn bọn họ lại, "Cũng không nhìn xem hắn là ai." "Hắn là ai?" "Có thấy chiếc xe phía dưới kia không? Một chiếc xe thôi cũng đủ mua cả tính mạng của chúng ta rồi, đừng để đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết." Khi người ta có tuổi đã muốn được an toàn đến về hưu, không dám động vào những người như vậy. Review bởi Lam Đình.