CHIẾC BẬT LỬA VÀ VÁY CÔNG CHÚA Tác giả: Twentine Tình trạng: Đã hoàn Thể loại: Hiện đại, thanh xuân, HE Reviewer: Thục Quyên + Hà Bảo Ngọc Chiếc bật lửa và váy công chúa Review by Thục Quyên Đọc ngôn tình gần 7 năm, có thể gọi là thân kinh bách chiến, trừ bách hợp và đam mỹ ra thì thể loại gì tôi cũng đã đọc qua, hình mẫu nhân vật nào cũng đã từng gặp, nhưng đến khi đọc Chiếc bật lửa và váy công chúa, tôi không thể không thốt lên rằng "Đây sẽ là một trong những bộ mà mình yêu thích nhất!" Mãi mãi không đổi. Trong phần mở đầu, tác giả viết: Quốc vương của tôi! Là bề tôi trung thành của anh, tôi nguyện vì anh phất cờ cổ vũ, cũng nguyện vì anh tử chiến sa trường. Câu nói ấy đã tóm tắt hết tinh thần của bộ truyện. Xuyên suốt bộ truyện, tác giả khắc họa nữ chính Chu Vận như một người kỵ sĩ, cô sẽ vì nam chính Lý Tuân mà đương đầu với phong ba bão táp, sẽ vì anh mà xông lên tiền tuyến mở đường, vì anh mà dốc lòng văn ôn võ luyện, những mong được sánh bước bên anh đi đến cuối con đường. Không có Lý Tuân ở bên, cô chỉ là một người con gái bình thường, yếu mềm, ngoan ngoãn, nhưng chỉ cần anh ở đó, cô sẽ mạnh mẽ hơn bất kỳ ai, để bảo vệ anh, bảo vệ tình yêu của họ. Tôi khâm phục Chu Vận, vì theo lời nam phụ Điền Tu Trúc, "Trên đời này có rất nhiều phụ nữ si tình, nhưng phụ nữ có thể gánh vác được tình cảm, lý tưởng, sự nghiệp và vận mệnh cùng lúc thì thực sự rất ít." Trong rất nhiều bộ tôi từng đọc, nữ chính không cần làm gì nhiều, nam chính luôn là người cho đi nhiều hơn, hi sinh nhiều hơn, đóng vai trò bảo vệ. Tất nhiên có những bộ khác biệt, và Bật lửa là một trong số đó. Trong lòng Chu Vận, Lý Tuân thực sự, thực sự rất quan trọng. Lý tưởng của anh, cô hỗ trợ anh đạt được; tâm nguyện của anh, cô giúp anh hoàn thành; sức khỏe của anh, cô thay anh để ý; tương lai của anh, cô đặt lên trên hết. Làm sao tôi có thể không khâm phục một người con gái như vậy? Tôi cũng thích Lý Tuân. Tình yêu của anh tưởng như đầy gai, nhưng thực ra rất dịu dàng. Chu Vận muốn làm điều gì, anh sẽ làm vì cô, không hỏi nguyên do, không quan tâm ánh mắt người đời, chỉ muốn cô được vui vẻ. Nếu Chu Vận là kỵ sĩ thì Lý Tuân là nhà vua, một vị vua đầy kiêu hãnh, chỉ muốn san bằng mọi chướng ngại để giành lấy ngai vàng, để được tự do làm điều mình thích. Anh không dễ mở lòng với ai, nhưng một khi đã đặt ai vào lòng mình thì sẽ dốc lòng đối đãi. Anh không phải vị quân vương chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, nhưng cũng sẽ không vì giang sơn mà hi sinh mỹ nhân. Sự kiêu ngạo và tự tin đến ngang tàng của Lý Tuân buộc anh quyết tâm đạt được cả hai. Và may mắn thay, người anh gặp được là Chu Vận, vị mỹ nhân này không cam chịu sống trong thâm cung hậu viện, mà sẽ mài đao cùng anh xông pha chiến trường, giành lấy giang sơn gấm vóc. Nếu có điều gì khiến tôi tiếc nuối, thì đó là tình bạn của họ với Cao Kiến Hồng, là tuổi thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết đã một đi không trở lại, là những năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp của Tuân–Vận đã trôi qua trong khổ đau dằn vặt, là cái kết ngọt đắng đan xen, là những lời cuối cùng Lý Tuân nói với con trai. Tác giả không viết, tôi cũng không biết khi Lý Tuân qua đời, cảm xúc của Chu Vận như thế nào, cũng không muốn tưởng tượng. Ngoại truyện đó như một nốt trầm buồn xen vào khúc ca hạnh phúc, nhưng "Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp / Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết." Dù sao đi nữa, kết cục như vậy đã tương đối thỏa mãn rồi, tôi thực lòng mừng cho hai người họ, mừng cho Chu Vận cuối cùng cũng "tu thành chính quả với mối tình đầu của mình." Đây không phải bộ đầu tiên của Twentine tôi từng đọc, trước đó tôi ấn tượng với phong cách của Twentine, nhưng phải đến bộ này thì tôi mới liệt Twentine vào hàng tác giả yêu thích. Cô viết rất chắc tay, văn phong gãy gọn, cần ngọt có ngọt, cần ngược có ngược, có lãng mạn thơ mộng, có thực tế phũ phàng. Những yếu tố đó hòa quyện vào nhau, tạo nên một câu chuyện hấp dẫn người đọc từ đầu đến cuối. Viết dài quá đâm ra không biết kết thúc thế nào. Lâu lắm rồi tôi không còn viết cảm tưởng của mình nữa, cảm giác chữ nghĩa bay biến đâu hết cả, đọc lại một lượt vẫn chưa thấy hài lòng, vẫn chưa lột tả hết được cái hay của truyện, nhưng cũng đành thôi, lực bất tòng tâm. Chỉ muốn nói rằng sắp tới phải thắp nhang cầu nguyện cho Twentine viết thêm ngoại truyện về Tuân - Vận! Chiếc bật lửa và váy công chúa Review by Hà Bảo Ngọc Sau bao nhiêu đắn đo thì hôm nay quyết định viết review cho bộ truyện mình thích nhất của Twentine, bộ truyện mà cho đến bây giờ vẫn chưa bộ nào có thể thay thế vị trí của nó trong lòng mình. Đó là truyện: Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa ❤️ Nghe cái tên truyện có vẻ hường phấn và hơi teen. Nhưng sau khi đọc thì mình mới cảm nhận được ý nghĩa ẩn sâu bên trong cái tên truyện đầy chất teen đó! ~ Chiếc bật lửa là hình ảnh của nam chính. Bật lửa tưởng chừng như chỉ là một đồ vật nhỏ bé tầm thường. Nhưng ẩn sâu bên trong nó là ánh sáng của ngọn lửa, của hy vọng, của khát khao được bùng cháy, khát khao được tỏa sáng thể hiện bản thân mình. Một mồi lửa thôi, khi được châm lên thì có thể bùng lên thiêu rụi tất cả mọi thứ. Giống như cái cách nam chính của chúng ta bùng lên từ đống tro tàn. Từ vận mệnh tưởng như đầy tăm tối và đau khổ của anh! ~ Váy Công Chúa là hình ảnh của nữ chính, cô là sự mềm mại êm ái xuất hiện trong cuộc đời khô cằn của nam chính. Cô là nàng công chúa trong sáng với chiếc váy bồng bềnh - chiếc váy mà bất cứ cô công chúa cao quý nào cũng đều mặc. Và cô công chúa đó mãi luôn khắc sâu bên trong trái tim ấm nóng của anh.. Nam chính Lý Tuân là một nam chính khiến mình yêu thích đến không thể kìm nén ngay từ giây phút đầu tiên anh xuất hiện! ~Một vẻ ngoài ngông nghênh, một mái tóc vàng rực lửa - giống như một đồng cỏ cháy mà chỉ cần châm lửa sẽ bùng lên thiêu rụi vạn vật. Nói trắng ra là mình vốn thích các anh bad boy, mà Lý Tuân là một bad boy đúng chuẩn thế nên là "cứ thế yêu Tuân không lý do" Nữ chính Chu Vận thì là một bad girl ngầm bên ngoài thì đúng chuẩn con ngoan trò giỏi, còn bên trong, cô có chút tâm lý phản nghịch, phản nghịch lại sự gia giáo và nề nếp mà gia đình đã ép cô phải bước theo. Và có lẽ chính vì thế nên cô đã bị cái sự bất cần của Lý Tuân hấp dẫn. Mặc dù luôn tự nhủ là không được thích cái kẻ trăng hoa đó, nhưng lý trí lại không thắng nổi con tim. Cô cứ như vậy, từng bước một tiến lại gần Lý Tuân, cho đến một ngày lại gần đến mức không cách nào quay đầu được nữa! ~ Hai con người tưởng chừng như ở hai thế giới, nhưng lại giống như hai đầu của nam châm cứ thế hút nhau. Có thể lần đầu tiên cô thấy anh, anh cũng đã thấy cô rồi. Anh đứng phía sau nhưng ánh mắt anh đã bị hấp dẫn bởi một cô gái nhỏ nhắn với khuôn mặt đỏ bừng vì nắng, cô đang giơ cánh tay nhỏ gầy lên che ô cho bạn. Anh đi tới, thâm tâm nghĩ "cô hãy quay lại đi, quay lại nhìn tôi đi" và sau đó anh đã đạt được thỏa mãn trẻ con của mình khi thấy cô quay lại sau đó trố mắt lên khi thấy anh Đoạn này là spoil bởi vì chi tiết này đến đoạn kết truyện mới nói đến. Cũng chính vì đã biết trước nên mình mới có thể hiểu được toàn bộ hành động sau này của Tuân đối với Vận Mặc dù tưởng chừng như là anh luôn thờ ơ và chướng mắt với cô. Nhưng thực ra là anh đang cố gắng thả thính nhưng cô không chịu đớp thính [ "Con người của cô, quá giả con mẹ nó tạo"] - Thực ra ý của anh là: Thích tôi mà cứ giả vờ là sao? =)) [ "Cứ giả bộ làm gì, muốn gì thì cứ nói thẳng ra"] - Ý của anh là: Thích tôi tại sao không dám nói thẳng? Thực sự khi đọc lần thứ hai mình mới cảm nhận được ý nghĩa của những câu nói mập mờ đó. Còn như lần đầu đọc, mình đã thực sự nghĩ là Tuân ghét Vận Phải nói Lý Tuân của chúng ta là một nam chính kiêu hãnh đến mức tự phụ. Nhưng không phải kiêu căng hống hách, mà anh kiêu hãnh bởi vì anh không muốn cúi mình trước ai. Ngay cả với người con gái mình thích anh cũng vậy. Dù cho anh thích cô đến nhường nào, thì anh cũng không chủ động mà anh quyết tâm chờ đợi, chờ tới cái ngày mà cô chịu thừa nhận tình cảm với anh. Anh muốn mình là người chiến thắng trong điều này. Thật may là trước khi anh phải chờ đến mức già cỗi héo hon thì cô đã đem con tim của mình trao cho anh rồi ☺️ Lại phải nói là, mình chưa thấy nam chính nào bá đạo hơn Tuân, đáng yêu hơn Tuân Khi mà sau lời tỏ tình của cô thì bao nhiêu kìm nén của anh vỡ òa. Việc đầu tiên anh làm không phải là hạnh phúc ôm cô vào lòng. Mà đó là kéo tay cô dắt ngay vào khách sạn Mặc dù anh sướng thấy mẹ ra nhưng anh vẫn vô cùng sĩ diện "Chúng ta thành thật với nhau đi, em đã sớm chết mê chết mệt tôi rồi" Một Lý Tuân trẻ con, một Lý Tuân bá đạo không biết kiêng nể ai. Cái giây phút được Chu Vận tỏ tình, mình có cảm giác như mọi thứ đều biến thành màu hồng trong mắt anh: "Mẹ nó, cuối cùng cũng đợi được em quy hàng rồi." Phải, là "em quy hàng" chứ không phải anh Thực ra là anh đã sớm quy hàng từ lâu rồi nhưng vì bản tính ngạo mạn của mình mà anh không thừa nhận điều đó. Việc của anh là thả thính thả thính sau đó ngồi chờ Cho đến bây giờ khi đọc lại thì cảm giác của mình vẫn tuyệt vời như lần đầu. Cái tình yêu tuổi trẻ nó nồng nhiệt đến vậy, nó rực rỡ đến vậy và hạnh phúc đến vậy ☺️ Càng về sau, tình cảm tưởng như chỉ là tình yêu của tuổi trẻ nhưng nó không hề ra đi theo tuổi trẻ mà tình yêu đó vẫn luôn lớn lên theo thời gian. Vẫn lớn lên cho dù hai người phải trải qua thời gian xa cách là sáu năm. Chu Vận vẫn ở đó, cô vẫn luôn đợi đến ngày được gặp lại Lý Tuân. Cho dù cô biết sẽ có bao sóng gió chờ đợi, cho dù nhận lại sự lạnh nhạt và phũ phàng của Lý Tuân, nhưng cô vẫn luôn kiên trì. Mình cảm nhận được tình yêu thương và sự nhẫn nại to lớn của Chu Vận. Thực sự vô cùng cảm động bởi tấm chân tình tuyệt đối của cô. Cô bên anh khi anh gục ngã, từng bước ở bên cạnh vực anh đứng lên, cho anh niềm tin và khích lệ anh bằng tình yêu thương vô bờ của mình. Chu Vận - cô quả đúng là vận số và là nơi chốn yên bình trong cuộc đời của Lý Tuân ❤️ Twentine không hổ danh là cây bút số một trong lòng mình. Truyện của Twentine luôn bình dị, giản đơn. Bộ truyện này khai thác sâu vào chuyên nghành công nghệ thông tin - công việc của Tuân Vận. Nhưng trái ngược với sự khô khan của những con số và các chuỗi dữ liệu, câu truyện lại chứa đựng muôn vàn tình cảm khiến cho mình như hòa vào nhân vật. Mình có thể cảm nhận được khao khát của cậu con rơi Lý Tuân. Khao khát muốn khẳng định bản thân, muốn thoát ra khỏi sự nghèo đói và sự coi thường của anh. Mình cảm nhận được nỗi mặc cảm, nỗi đau đớn của anh - một con người vốn dĩ vô cùng kiêu hãnh - nỗi tự ti khi phải đối mặt với người con gái anh yêu khi mà anh đang ở trong hoàn cảnh vô cùng tăm tối. Cảm nhận được nỗi đau của anh khi phải đối mặt với nội tâm giằng xé, là đẩy người con gái anh yêu ra xa hay là nhào tới ôm chặt cô, khảm cô vào trong tâm can mình và không bao giờ buông ra nữa.. Mình có thể cảm nhận được lòng bao dung, sự kiên trì và bền bỉ của Chu Vận, cô vẫn vậy, vẫn luôn mềm mại nhưng đồng thời cũng vô cùng mạnh mẽ. Mình cảm nhận được nỗi trăn trở trong cô khi phải đối mặt với một bên là sự nghiệp rộng mở, là hy vọng, là tự hào của cha mẹ và một bên là người đàn ông mà cô yêu nhất trên đời! Hai con người yêu nhau hơn chính bản thân mình. Họ đã phải đấu tranh vượt qua biết bao gian nan, bao trăn trở để đến được với nhau, để cùng nắm tay nhau đi đến thành công. Và hai con người đó, họ đã kiên trì nắm tay nhau cho đến tận cuối cuộc đời. Hình ảnh trước khi nhắm mắt của Lý Tuân khiến cho mình bật khóc, người đàn ông kiêu hãnh đó, người đàn ông đã sống một đời oai hùng đó trước khi lâm chung cũng chỉ một mực lo lắng cho người vợ thân yêu: "Nếu ba đi rồi, chắc chắn bà ấy là người đau lòng nhất, mày bảo bà ấy hộ ba là phải sống đến tám mươi tuổi hãy đến gặp ba. Lúc ba còn thì bà ấy phải nghe theo ba, lúc ba không còn thì tất cả lời bà ấy nói đều đúng, nhớ không?" Không hoa mỹ, không văn vẻ, những câu nói vô cùng chân thật đã khiến cho nước mắt mình chảy ra. Sự bình thản ấy, sự quan tâm sâu nặng ngay trước khi biệt ly ấy, nào ai có thể thấu đây? Cho dù Lý Tuân đã đi trước Chu Vận một bước, không thể cùng cô nhắm mắt xuôi tay. Nhưng cho dù thế nào, cho dù ai là người ra đi trước, thì chắc chắn họ cũng sẽ gặp lại nhau. Vì họ vẫn luôn chờ đợi nhau ở nơi cuối con đường! Chẳng điều gì có thể chia cắt tình yêu của hai người họ - kể cả cái chết. Review bởi: Lãnh Đạm Cũng lâu lắm rồi, mình mới lại được đọc một truyện khiến đầu mình cứ lâng lâng, day dứt dù đã khép truyện lại lâu rồi, đến nỗi không thể không đặt tay lên bàn phím miệt mài viết review cho nó. Và tên truyện này cũng không đâu xa lạ, đó là: "Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa" Đây là truyện về Lý Tuân, một nam chính mà khiến mình muốn drop ngay từ chương đầu vì mái tóc vàng choé tưởng chừng trẻ nghé không ai bằng của ảnh. Mà như một lẽ dĩ nhiên, Lý Tuân trở thành thỏi nam châm thu hút đại đa số ánh nhìn cũng như trái tim của hàng loạt nữ sinh trong trường Đại Học của mình. Đặt ngoại hình sang một bên, Lý Tuân là một đại thiên tài trong mảng lập trình, song, cái "thiên tài" của cậu chẳng hề tự dưng mà có, nó là kết tinh của lý tưởng và sự miệt mài ròng rã suốt mười năm trời của cậu. Lý Tuân là một người vô cùng ngông cuồng, tự cao tự đại, luôn tự hoạch và đưa ra quyết định cho cuộc đời mình và cũng vì vậy, cậu tự nhốt mình trong thế giới của mình. Gai góc, nóng nảy là đặc tính của Lý Tuân, và chỉ có Chu Vận, cô gái "ngây thơ, ngốc nghếch", nhân tài trong lĩnh vực lập trình, lại vô cùng dịu dàng này có thể thực sự vén lên tấm màn ngăn cách giữa cô và Lý Tuân. Cô được anh yêu chiều gọi là "công chúa của anh", cho phép cô bước vào thế giới của anh, cho cô biết về gia đình của mình.. Câu chuyện tình yêu của Lý Tuân và Chu Vận đến cuối cùng không phải là câu chuyện êm đềm, bình dị qua ngày, mà nó tràn đầy trở ngại, biến cố xảy ra. Thật sự, sau khi đọc xong truyện này, Chu Vận đã nghiễm nhiên trở thành nhân vật nữ mình yêu thích nhất, vì Chu Vận là người dám hi sinh mình vì tình yêu, dám dũng cảm bước đến bên Lý Tuân bất kể có chuyện gì ngăn cản. Không hiểu sao, nhưng khi đọc đến những chương cuối cùng của truyện, mình lại chợt nhớ đến cuộc đời của Marie Curie và Pierre Curie. Có thể là do nét tương đồng về sự hi sinh và công sức miệt mài mà cả hai người bỏ ra, không chỉ vì tiền tài hay danh tiếng, mà còn vì cống hiến sự nghiên cứu của mình cho đất nước, cho thế giới.. Ngoài hai nhân vậy chính, truyện còn xây dựng nhiều tuyến nhân vật khác vô dùng đa dạng, mỗi người lại mang mỗi tính cách, mỗi cuộc đời, mà đem lại mỗi luồng cảm xúc khác nhau, tất cả mọi thứ khi quyện lại, đã làm nên 1 quyển truyện vừa hài hước, vừa đau thương, vừa giải trí, lại vừa lắng đọng. Vì truyện đã được viết review và cũng được biết đến khá nhiều, cho nên đây cũng không hẳn là bài review cho truyện, mà nó đơn thuần là chút gì đó mà mình muốn ghi lại, để nhớ, để giảm bớt cảm xúc day dứt không thể nguôi từ khi mình đặt quyển truyện xuống mà thôi.. Sưu tầm.