Review Truyện Dear Doctor - Báo Cáo Bác Sỹ

Thảo luận trong 'Sách Truyện' bắt đầu bởi Bảo Long, 22 Tháng mười hai 2019.

  1. Bảo Long

    Bảo Long Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    187
    Nếu rung động đầu tiên là một hạt giống thì tình yêu của chúng tôi như cây nhãn nhỏ, tuy không có dây leo mềm mại quấn quýt vấn vương, nhưng vẫn luôn kiên trì, đâm chồi nảy lộc, qua ngày tháng sum suê cây lá.

    LÒNG TA CHÔN MỘT KHỐI TÌNH. CHỜ ĐỢI MÃI CUỐI CÙNG EM CŨNG ĐẾN.

    MÙA XUÂN NĂM 2009.

    Lần đầu tiên Lâm Chi Hiệu gặp bác sĩ Cố điều trị cho thầy Lâm nhà cô là ngày 2 tháng 3 năm 2009, khoa ngoại tiêu hóa. Bác sĩ mới phẫu thuật xong, mặt mũi bịt kín mít, trên tay cầm khay đựng khối dạ dày vừa mới cắt bỏ, kinh ngạc nhìn người nhà bệnh nhân là cô đang cúi xuống chăm chú ngửi ngửi vật thể vừa được tách ra từ bụng của thầy Lâm. Theo như lời Bác sĩ, nghiệt duyên của hai người họ, bắt đầu từ giây phút đó. (‾▿‾~)

    Ấn tượng đầu tiên về Bác sĩ trong Lâm cô nương không có gì hơn ngoài một bóng lưng dong dỏng, cao gầy. Trong suy nghĩ của Bác sĩ Cố, cô bé người nhà bệnh nhân này hình như chỉ thích ăn táo.

    Lần đầu tiên nhìn thấy Bác sĩ cười, Lâm cô nương hoảng hốt, không biết miêu tả như thế nào cho đúng, chỉ biết rằng đôi mắt ấy trong veo, rất đỗi dịu dàng. Dường như ẩn sâu trong đó là cả một thế giới mênh mông và tĩnh lặng khiến người ta chỉ tiếc không thể mãi mãi đắm chìm.

    Bác sĩ Cố. Tên của anh là Cố Ngụy. ✿◕ ‿ ◕✿

    [​IMG]

    Hai mươi ngày không gặp vẫn thấy bình thường, chỉ đến khi thấy em, anh mới nhận ra mình vui thế nào.

    Những ngày tiếp theo ở bệnh viện, mặc dù mũ nón khẩu trang bịt kín mít, Lâm cô nương đã có thể dễ dàng nhận ra một người đàn ông chỉ bằng hình dáng, bước đi. Cả khuôn mặt anh chỉ lộ mỗi đôi mắt, thế nhưng khiến cô bất giác đắm chìm, cảm giác ấy như cả não bộ đã ngừng hoạt động, lơ lửng trôi trong một khối bong bóng khổng lồ. Lâm cô nương buồn bã nhìn thầy Lâm đang nằm ngủ ngon lành:

    "Liệu người ta có thấy con vồ vập quá không ba?" (╯_╰)

    Tình hình cảm nắng ngày một nghiêm trọng không có dấu hiệu thuyên giảm, Lâm cô nương rút điện thoại gọi cho hội chị em: "Hình như tao thích anh bác sĩ phụ trách của ba mất rồi" =))

    LÒNG TA CÓ CHÀNG MÀ CHÀNG NÀO HAY

    Ngày 18 tháng 9 năm 2009

    Lâm cô nương quyết tâm tỏ tình, liều một phen đến bệnh viện. Hai người, một văn phòng, không tiếng động. Nhìn bóng lưng của Bác sĩ, Lâm cô nương nhịn cả buổi mắt đã đỏ bừng. Bác sĩ quay lại, đưa tới một quả táo, nhẹ nhàng bảo: "Ăn táo đi"

    Sau đó.. ừm, có rất nhiều chuyện xảy ra. Tóm lại, quá trình tuy thảm hại nhưng kết quả tốt đẹp đến bất ngờ.

    Lâm cô nương trở về phấn khởi gọi điện cho Tam Tam: "Tam Tam, tao có người yêu rồi!"

    CHÚNG TA KẾT HÔN ĐI, ĐÃ ĐẾN LÚC EM PHẢI BAN DANH PHẬN CHO ANH

    Tết Nguyên đán, năm Tân Mão 2011

    Mẹ Lâm: Mẹ bảo, sao nó thích mày, nó bảo, không biết, lúc nhận ra thì đã muộn..

    Mẹ lại hỏi sau này chúng mày định thế nào, nó bảo cháu vẫn coi Hiệu Hiệu như vợ tương lai. Nói như thế rồi thì tao còn biết làm gì.

    Thầy Lâm ngồi cạnh bắn tỉa: "Ba hỏi ở viện nhiều cô gái trẻ thích nó lắm phải làm sao bây giờ? Nó bảo, nếu có thì đã có rồi, trước không có thì sau cũng sẽ không"

    Đối với Lâm cô nương, Bác sĩ thật thà nói: Anh nào có nhiều tinh lực như vậy, một mình em đã đủ nhức đầu rồi =))

    Lâm cô nương: Rõ ràng chỉ đến thăm nhà bình thường, sao đã thành chiến trận cầu hôn thế này..

    Đây là một câu chuyện vô cùng vô cùng dễ thương, nhẹ nhàng len lỏi vào tim ta, bỗng nhiên cũng muốn "theo đuổi" một anh bác sĩ.

    Báo cáo Bác sĩ – từ một cuốn nhật kí mà tác giả cho rằng không đầu đuôi, không logic, đơn giản là mỗi ngày 300 chữ viết được cô vừa hồi tưởng vừa ghi chép lại, kể về tình yêu "bình thường" của chính mình, cũng là bản gốc của Bác sĩ Cố và Lâm Chi Hiệu cô nương. Nào ngờ, một ngày nào đó nghiễm nhiên đã trở thành cuốn sách gối đầu giường của Bác sĩ nhà cô, cũng dần lan tỏa mạnh mẽ trong cộng động mạng, mang đến rất nhiều những cảm xúc tích cực và đồng cảm đối với bạn đọc ngôn tình. Đã từng bi quan, cho rằng bản thân đời này không thể chờ được một "bạch mã hoàng tử" cho riêng mình, bởi vì thế giới rộng lớn đến thế mà cô lại chầm chậm đi từng bước, khó lòng theo đuổi kịp một người. Đã từng nghe lời khuyên nhủ từ người khác, an ổn tìm một người đàn ông phù hợp, bình thản tiến đến hôn nhân. Thế nhưng vận mệnh ngoài ý muốn đã cho cô gặp được một nửa của chính mình, cuộc đời thêm một lối rẽ mới, mùa xuân năm 2009 nhìn thấy người ấy, từ đó "nhất kiến chung tình". Từ gặp nhau – hiểu nhau, sau đó mến nhau – thương nhau, cuối cùng tu thành chính quả, yêu nhau và ở bên nhau.

    Cuộc sống muôn màu đầy biến động ngoài kia, thế nhưng góc nhỏ của họ mỗi ngày đều là những êm ấm, nhẹ nhàng bên nhau sẻ chia giây phút an tĩnh không nói một lời mà chẳng thấy tĩnh mịch lúng túng. Chính là không ai mở lời, ở bên cô ấy, ở bên anh ấy một lúc, suy nghĩ vẩn vơ thôi cũng cảm nhận được thâm tình. Có những chiều trải qua khung cửa, ai bận việc nấy, lặng lẽ và êm ả, như đôi vợ chồng già tương nhu dĩ mạt. Nụ cười và niềm vui đơn giản là mỗi buổi sáng người này đã thức giấc người kia còn vùi mình mè nheo ngủ nướng, là anh nhân lúc cô gọt táo uống trộm sữa bò bị cô phát hiện trả thù bằng cách cho thật nhiều tương vào trong bánh kẹp. Là mỗi bữa cơm cùng nhau đi chợ cùng nhau chuẩn bị, là những lúc cô cầm lương của anh rồi ủ rũ sầu não vì nghĩ tới lương của mình còn anh thì cười bảo cố gắng kiếm tiền để còn "nuôi gia đình" chứ.. Giữa hai người họ có một sự ăn ý tự nhiên đến mức khiến ta ghen tị, chẳng cần nói ra nhưng Bác sĩ sẽ biết Lâm cô nương thích uống thứ gì, thích ăn món gì; chẳng cần nhiều lời ngon ý ngọt Lâm cô nương sẽ dùng sự đáng yêu có chút ngốc nghếch của mình khiến Bác sĩ bật cười dù là đang hờn dỗi hay buồn bực.

    Sẽ có những lúc giữa họ nảy sinh hiểu lầm và bất đồng quan điểm, là người yêu cũ của anh trở lại níu kéo không buông, còn cô tình cờ gặp lại mối tình đơn phương thời đại học với bao kỉ niệm.. Mỗi người tạm thời cho nhau một không gian riêng để bình tĩnh đối diện với thực tế và chính lòng mình, để rồi tình yêu và sự thành thật dành cho nhau cuối cùng đã vượt lên trên mọi thứ, từ từ hóa giải hết thảy mọi khúc mắc. Vui vẻ cùng nhau, khó khăn cũng cùng nhau, không có giấu giếm hay nghi ngờ, chỉ một câu "chúng ta cần nói chuyện" đã giúp cho cả hai bộc bạch hết những suy nghĩ trong lòng, để những tổn thương không đáng có chẳng ai phải tự mình xoay xở để vượt qua. Anh tránh xa những cám dỗ, mờ ám nơi làm việc, cô nhẹ nhàng nói lời chào rồi bước đi không luyến tiếc với người đã từng khiến mình rung động trước kia. "Yêu, là mở lòng, là bao dung, nếu trái tim em đã nói có, em sẽ đặt nó với tất cả niềm tin của mình lại cho anh". Tình yêu của Bác sĩ Cố và Lâm cô nương cũng trải qua những dư vị vui buồn, giận hờn giống với bất cứ cặp đôi nào đang yêu nhau, từ thích người ấy một chút, mỗi ngày lén nhìn một lát, gom góp từng giây từng phút lớn dần trở thành tình yêu đậm sâu. Qua đi cái rụt rè e ngại thuở ban đầu là những yêu thương nồng nhiệt, là những lúc người ở cạnh bên mà ước sao thời gian trôi thật chậm, bao nhiêu điều đã nói vẫn cảm thấy không đủ cùng nhau.

    Một bản nhạc ngẫu nhiên chẳng ăn nhập nơi bệnh viện, một bát cháo khuya cùng sự ngượng ngùng từ phía cô gái và cái nắm tay thật chặt truyền đến hơi ấm quá đỗi tự nhiên của chàng trai. Hai người họ đến với nhau mà chẳng cần một lời tỏ tình "làm bạn gái anh được không" hay "làm người yêu em nhé". Ai đó đã từng nói "Tình yêu vốn không lời, tất cả đều nằm trong những lời không nói ấy." Cùng em trải qua năm tháng dài đằng đẵng. Cùng em biến nỗi cô đơn thành điều dũng cảm. Cùng em viết nên câu chuyện từ những giang giở, băn khoăn. Bầu bạn chính là lời tỏ tình dài nhất thế gian này nơi anh.

    Tam Tam: "Gái lớn tới tuổi phải gả chồng, mày thích anh ấy ở chỗ nào mà cứ khăng khăng một mực như thế."

    Lâm cô nương: "Lúc xào rau anh ấy đẹp trai lắm"

    Bác sĩ Cố sinh năm 81, mặt mũi ưa nhìn, kì thực là một chàng trai dễ ngại ngùng, đối với chuyện mình cách Lâm cô nương 6 tuổi cũng là một vấn đề đáng quan ngại. "Em không chê anh.. lớn hơn em 6 tuổi sao"

    "Em sợ anh không đủ già. Em còn mong anh lớn hơn em mười sáu tuổi, như vậy sẽ không phải cùng người khác tranh giành"

    Bác sĩ là một người đàn ông chín chắn, vô cùng đáng tin cậy, nói được là sẽ làm được.

    "Ông bà, cháu có người yêu rồi, cô ấy tốt lắm, sang năm cháu đưa cô ấy về gặp ông bà"

    Bác sĩ Cố là người kiên nhẫn nhất quả đất trong mắt Lâm cô nương. Lâm cô nương yêu thứ gì, anh đều tôn trọng tất cả, vô cùng tâm đầu ý hợp. Nàng thích ăn rau xanh, đi nhà hàng tây, Bác sĩ sẽ gọi cho nàng salad. Nàng không mê nước ngọt, đi xem phim Bác sĩ sẽ gọi sữa ngô. Nàng không hay ăn thịt, về nhà Bác sĩ sẽ trổ tài nấu nướng ngày ngày vỗ béo. Lâm cô nương ấy mà, cứ món gì Bác sĩ nấu ngon là cô đều ăn hết.

    Bác sĩ Cố thật ra là một đứa trẻ lớn xác thích tự đùa tự vui. Thích thổi lông mi, nghịch ngón tay, chọc mặt, bện tóc, tất cả đều thực hành với Lâm cô nương. Bác sĩ bảo trông cô như cái bánh bao vậy, một chiếc bánh bao thon thả.

    Bác sĩ thỉnh thoảng cũng biết dỗi biết hờn. Vừa khôn khéo nhưng cũng có lúc đơn giản, ngây thơ. Trong suy nghĩ của Lâm cô nương, người này nhìn thì nhã nhặn thư sinh, kì thực lưu manh ngầm che giấu, 3 ngày không gặp liền hôn một cái, Lâm cô nương còn chưa lấy lại tinh thần. Bác sĩ đã hỏi nhỏ: "Giữa trưa ăn cá?"

    Lâm cô nương đầu đầy vạch đen: "Đời sau em làm nam, anh làm nữ!"

    Bác sĩ nháy mắt mấy cái: "Cái kia anh tuyệt đối không phản kháng~>. <~"

    Ba Bác sĩ làm ở khoa tim mạch, mẹ là giáo viên dạy môn ma túy lâm sàng, tất nhiên cũng là một bác sĩ. Cho nên.. Lâm cô nương tương lai sẽ gả về một gia đình toàn là bác sĩ, ba người họ kết hợp lại liền có thể mổ người ta từ trên xuống dưới. Đã vậy Bác sĩ còn vui tính hù dọa: "Thế nên em phải ngoan vào biết chưa"

    Lâm cô nương là một cô gái dễ xấu hổ, luôn luôn thích trêu ghẹo Bác sĩ nhưng đứng trước nụ cười của ai kia liền tự động nghiêm túc: "Đừng nhìn thẳng vào mắt em, như thế hại tim và não lắm"

    Lâm cô nương đối với Bác sĩ điểm nào cũng rất ưng ý, chỉ trừ khiêu vũ, bởi vì bác sĩ nhà cô quá khờ, cô dạy không nổi.

    Lâm cô nương từ trước tới nay đều nhanh nhẹn hiểu chuyện, thế nhưng gặp phải Bác sĩ rồi lại lúng túng, chậm chạp, còn hay lảm nhảm lung tung: "Bác sĩ ơi, anh đẹp trai giống Thầy Lâm nhà em ngày xưa đấy"

    THẾ GIỚI NÀY RỘNG LỚN ĐẾN VẬY, GẶP ĐƯỢC NHAU RỒI THẬT MAY MẮN BIẾT BAO.

    Truyện còn có sự góp mặt của dàn cameo hội bạn bè nhà trai nhà gái, bố mẹ quan viên hai họ, vô cùng náo nhiệt, đặc biệt hài hước, tô điểm cho mối tình giữa Bác sĩ Cố và Lâm cô nương đặc sắc thêm biết bao nhiêu.

    "Ôi chao, áo sơ mi mới hả?"

    "Hiệu Hiệu mua"

    "Còn không đi ăn cơm?"

    "Lát nữa Hiệu Hiệu sẽ mang tới"

    "A! Mưa to như vậy buổi tối làm thế nào về nhà đây"

    "Ừ. Hiệu Hiệu lát nữa đến đón tôi, tiện đường cho anh quá giang trở về luôn.."

    * * *

    "Quản từ ăn đến mặc giờ còn cả đón đưa, cậu có còn là đàn ông không vậy."

    "Chờ cô ấy tới, anh có thể hỏi cô ấy xem tôi có phải là đàn ông hay không?"

    Thời điểm Lâm cô nương đến, Trần Thông đáng thương: "Hiệu Hiệu, em cũng bao nuôi anh đi!"


    Quote:


    Em nghĩ gì về nghề bác sĩ?

    Cứu người.

    Về hôn nhân?

    Thường kết hôn muộn.

    Về yêu đương?

    Rất bận.


    Nguồn: Xém Nham Nhở
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng sáu 2020
Từ Khóa:

Chia sẻ trang này

Đang tải...