Giang Hoài của năm 20 tuổi là một thiên tài âm nhạc, một nhạc sĩ tài ba, đẹp trai giàu sang được người người ngưỡng mộ. Giang Hoài của 14 năm tiếp theo là một thân thể tàn tật phải ngồi xe lăn, tất cả mọi sinh hoạt cá nhân phải dựa vào dụng cụ và sự hỗ trợ của người khác, phải chịu đựng những sự kỳ thị, dè bỉu và thương hại của những người xung quanh. Bị liệt từ ngực trở xuống, chỉ có tay phải là cử động được một chút, bị hành hạ bởi những cơn co rút đau đớn, và đặc biệt là anh rất khó khống chế khả năng bài tiết của bản thân. Chàng trai năm ấy từng là niềm mơ ước của bao người mà nay phải mang tã trong suốt 14 năm, ăn uống tắm rửa vệ sinh phải có người giúp, nhưng đồng thời phải chèo chống kinh tế gia đình và làm trụ cột tinh thần cho người mẹ bị tai biến. Giang Hoài tốt, tốt đến mức khiến người khác đau lòng. Ý thức được bản thân là gánh nặng nên không muốn làm phiền đến bất kỳ ai, không dám uống nhiều nước vì sợ sẽ bài tiết nhiều, ngay cả nuôi một con chó chuyên giúp đỡ người tàn tật cũng không vì anh sợ nó vất vả; không dám yêu ai vì sợ gieo họa cho người đó. Tài hoa và nhân phẩm của Giang Hoài khiến Thư Tiếu khâm phục đau xót vì anh. Cô từng bước xóa bỏ những tự ti mặc cảm trong anh, cô che chở chăm sóc, tiếp thêm sức mạnh và lòng tin cho anh. "Em yêu anh, không phải vì anh hoàn mỹ, cũng không phải vì anh không hoàn mỹ, mà bởi vì có một số chuyện chỉ có anh mới có thể làm được cho em, cũng có một số cảm giác chỉ khi ở bên anh em mới cảm thấy tốt đẹp. Đừng hoài nghi sức hấp dẫn của bản thân, nó không vì phía dưới anh nhiều hơn người khác hai bánh xe mà giảm bớt đâu." Đọc những đoạn Giang Hoài luống cuống che giấu không cho Thư Tiếu biết anh "bậy" ra quần, hay vì không thể kìm chế mà tè trên giường của cô; hay những lúc cô xoa bụng, xoa xoa tiểu Hoài để giúp anh đi vệ sinh dễ hơn, mua tã cho anh làm mình vừa buồn cười vừa xót xa cho hai người họ. Có những tình tiết khiến mình xúc động như khi Giang Hoài rơi nước mắt vì Thư Tiếu hôn anh, khi anh muốn hôn cô mà không đủ sức, muốn ôm cô mà tay không đủ lực, khi anh dùng hết sức lực để bảo vệ cô. Và khi anh kiên cường đối mặt với sự phản đối nhục mạ của mẹ cô trước đám đông để có thể được ở bên cô. Mình thích truyện này vì nó miêu tả rất tinh tế tỉ mỉ đời sống tinh thần của người tàn tật và sự vô tâm tàn nhẫn của những người "lành lặn". Khi bị Body shaming, người bình thường còn tổn thương thì huống gì là người tàn tật? Tàn tật không phải là cái tội, tại sao họ phải hứng chịu sự sỉ nhục đả kích của người khác? Truyện nhẹ nhàng hàm chứa thông điệp rất ý nghĩa và nhân văn. Nếu bạn thích những câu chuyện giản dị và đậm tình người thì hãy nhảy hố.