Review Truyện Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Còn Yêu - Lục Xu

Thảo luận trong 'Sách Truyện' bắt đầu bởi Zero, 24 Tháng bảy 2021.

  1. Zero

    Zero Active Member Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    708
    Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu - Lục Xu

    Thuộc list Sự tồn tại đặc biệt của Lục đại đại

    Số trang: 543 cả chính văn và ngoại truyện

    Thể loại: Thanh xuân vườn trường, gương vỡ lại lạnh, HE

    Nhân vật chính: Vương Y Bối, Trần Tử Hàn

    [​IMG]

    Review truyện

    Cá nhân mình rất thích cách viết của Lục Xu, đặc biệt là cách xây dựng nhân vật và tình huống truyện trong Ai hiểu được lòng em và Đừng nói. Truyện được kể theo dòng hồi tưởng của Y Bối, từ hiện tại nhớ về quá khứ rồi lại quay về thực tại một lần nữa để tiếp diễn mạch truyện. Nhan đề truyện đã gián tiếp thể hiện nội dung và cõi lòng của nữ chính:

    "Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu, đó là sự tự tôn duy nhất tôi giữ lại cho mình."

    Phải chăng chính là mong ước không chỉ của riêng Y Bối, mà còn là mong ước của những người con gái sau một mối tình đổ vỡ?

    Truyện như những trang nhật ký ghi lại mối tình của hai người họ. Tưởng chừng như tất cả đã qua, đã chấm hết, đã không còn gì nữa, nhưng liệu Y Bối có thực sự quên hẳn Tử Hàn – chàng hoàng tử năm nào của cô? Ngay từ khi vào chuyện, Lục Xu đã tiết lộ mối quan hệ của họ không chỉ dừng lại ở cụm từ "người yêu cũ".

    Y Bối gặp lại Trần Tử Hàn trong đám cưới của cô bạn cũ, để rồi cô chợt nhận ra, thì ra những gì mình tưởng tượng chưa bao giờ xảy ra.

    "Anh sống rất hạnh phúc!

    Cô không muốn thừa nhận rằng mình không cam lòng

    Mười lăm tuổi gặp nhau, bây giờ đã hai lăm

    Nếu phải đặt một cái tên cho thời thanh xuân của mình, cô nhất định sẽ gọi nó là Trần Tử Hàn."

    Anh sống hạnh phúc như thế cơ mà, có một công việc ở Hoàn Quang, ngày càng tỏa sáng.. những điều ấy một giây, một phút cô hẳn không nghĩ tới. Thừa nhận một cách thực sự, cô không cam lòng. Con người ta ích kỉ lắm, Y Bối cũng đâu ngoại lệ, cô cũng đố kị, cũng chẳng cam tâm, bởi "nếu là tôi, tôi muốn anh không vui vẻ bằng mình. Anh rời khỏi tôi sẽ bất hạnh, còn tôi rời khỏi anh sẽ hạnh phúc, cho dù điều đó chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người?".. Thà như không hay biết, thà tự lừa gạt bản thân, cô cũng chẳng muốn phá đổ đi những ý nghĩ về anh bấy lâu nay trong lòng. Nói Y Bối ích kỷ là phải, nhưng nói Y Bối thực tế cũng chẳng sai. Vì sao chia tay, anh thì không ngừng thuận lợi, hà cớ gì chỉ có cô là còn đắm chìm trong tòa thương thành ấy "Thế nhưng tôi biết một điều, chỉ có mình tôi sẵn sang sống trong tòa thành mãi mãi, chàng hoàng tử trong lòng tôi trước giờ chưa hề có ý định sẽ cùng tôi ở đó tới đầu bạc răng long. Anh đã từng lặng lẽ đi ra khỏi tòa thành ấy, còn tôi, cứ nhu nhược giả vờ như không biết..".

    Cuộc gặp gỡ bất ngờ của họ trong lễ cưới kia có lẽ chính lẽ sự việc khơi nguồn để tác giả kể về mối tình của họ. Tan rồi hợp, hợp rồi tan, mối tình của họ là như thế. Họ yêu nhau nồng nhiệt thời học trò, nhưng cũng chia tay một phần vì thế. Khi con người ta lạc vào dòng đời, phải tìm cách mưu sinh thì liệu yêu nồng nhiệt có còn phù hợp? Tử Hàn dù sao vẫn là cậu trai trẻ, anh không thể từ bỏ tương lai của mình để đi theo Y Bối theo yêu cầu của mẹ cô. Thế rồi, họ xa nhau. Sau khi lên đại học, họ có quay lại đấy, có sống chung đấy, nhưng sự trái ngược về cách nhìn đời khiến hai người bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn. Anh thực tế, cô mơ mộng, khiến cho tình yêu của họ dần đi vào ngõ cụt.

    Lúc đầu, tôi cho rằng, chỉ có 2 điều có thể chia cắt một tình yêu: Một là sinh ly tử biệt, hai là hết yêu. Nhưng thật ra, còn có một yếu tố nữa làm nên điều ấy: Sự tin tưởng. Y Bối trẻ con, nên cô giận vô lối, còn Tử Hàn, với những áp lực của công việc, của cuộc sống, anh chả thế dỗ dành, chịu đựng những cơn giận dỗi vô cớ của người yêu được nữa. Những lần xích mích, cãi nhau, tra hỏi khiến anh mệt mỏi, khiến tình yêu của họ trở nên mong manh. Khi không còn chịu đựng được nhau, anh đã lựa chọn chia tay. Lúc này, họ xa cách thực sự.

    Đến đây, Lục Xu kết thúc dòng hồi tưởng về tình yêu của họ để quay trở về thực tại. Những tưởng họ đã hết, nhưng đâu phải, họ vẫn hợp tác, vẫn đi khảo sát, vẫn gặp gỡ nhau và vẫn quay về với nhau thêm lần nữa. Thực sự yêu nhau cũng cần đúng thời điểm. Y Bối của ngày hôm nay khác, rất khác, cô biết vứt bỏ sự trẻ con, nông nổi, ích kỉ, so kém hơn thiệt, Tử Hàn thì ngày càng chin chắn, trưởng thành. Chuyện tình cảm nam nữ không phải ai cũng hiểu, nếu Y Bối cho rằng đã kết thúc, thì ngược lại, Tử Hàn chỉ coi những lần lỡ làng trước kia là điểm dừng để họ làm lại từ đầu:

    Vương Y Bối đã tới rất gần anh, nhưng vẫn không chịu dừng chân lại. Giọng nói đầy kiên định của Trần Tử Hàn vang lên:

    "Vương Y Bối, anh cho em thời gian suy nghĩ bằng một trăm bước, nếu em thật sự muốn đi, anh sẽ vĩnh viễn không đuổi theo!"

    Bước chân của cô vẫn chưa dừng lại.

    Anh quay đầu lại nhìn theo cô, bóng dáng cô mỗi lúc một xa dần..

    Y Bối bắt đầu đếm nhầm trong đầu: Một bước, hai bước, ba bước..

    Bước đầu tiên, lần đầu cô gặp anh là lúc anh đang đứng vừa ăn thịt nướng vừa nhìn đám thanh niên đánh nhau..

    Bước thứ hai, anh đứng trên bục giảng đọc tên từng bạn một vào chỗ ngồi, cô nghĩ, anh đúng là một người nghiêm túc..

    Bước thứ ba, cô trốn buổi tự học, anh đi tìm cô, và từ đó cô nhận ra anh đặc biệt hơn những người con trai khác..

    Bước thứ tư, giáo viên yêu cầu anh kèm cô học Vật lý, cô lén lút quan sát khuôn mặt anh, lần đầu tiên cảm thấy: Anh thật rất đẹp trai..

    * * *

    Từng bước, từng bước giống như cuộc sống này mãi mãi không bao giờ ngừng.

    Đến bước thứ chính mươi chín, cô đột ngột dừng lại, xoay người về phía sau, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nụ cười lấp lánh trên gương mặt cô. Cô đưa hai bàn tay lên kề bên miệng làm thành hình cái loa và bắt đầu hét lớn:

    "Em chỉ đi chín mươi chín bước!"

    Cô chỉ đi chín mươi chín bước, nên anh cũng phải đuổi theo cô chín mươi chín bước. Cô có thể chấp nhận mình mất nhiều thời gian hơn anh để đi đoạn đường này, nhưng không thể chấp nhận độ dài đoạn đường mình đi dài hơn của anh.

    Cuộc sống có lẽ cũng là một trăm bước chân, cô dùng chín mươi chín bước để chứng minh tình yêu của mình với anh, còn một bước cuối cùng, cô muốn thấy tình yêu của anh dành cho mình.

    Thứ cô muốn chỉ đơn giản như vậy, chỉ vẻn vẹn là: Cô yêu anh, anh cũng yêu cô. "

    Sau tất cả, điều Y Bối cầu giờ nó đơn giản lắm:

    " Hạnh phúc giống như những bông hoa, mỗi người thích một màu sắc khác nhau nhưng chỉ khi bông hoa ấy nở trong tim, nó mới trở thành bông hoa đẹp nhất. Em không cần thiên trường địa cửu, cũng không cần lấy lại những thứ em đã từng có.. Em chỉ mong người phụ nữ bên cạnh anh chính là em, đó là đóa hoa nở rộ trong lòng em rồi.."

    Kết:

    Họ đã yêu nhau trong những năm tháng trong sáng của tuổi học trò, đến đại học, họ dành cho nhau sự ngây ngô thời niên thiếu, sự nông nổi khi đại học, và đến cả lúc trưởng thành.. Mười năm quen nhau, yêu nhau rồi xa nhau, thanh xuân của Y Bối dường như chỉ có duy nhất Tử Hàn. Tử Hàn như đại diện cho tuổi trẻ của Y Bối, cho trái tim chưa bao giờ đổi lòng trong cô.

    Đọc hết chuyện, để rồi tự mỉm cười cho hạnh phúc, cho những gì họ đã từng bước trải qua và nhận ra: Dẫu có lạc nhau, dẫu có cách biệt, nhưng may thay.. Tử Hàn chưa bao giờ rời khỏi tòa thành của Y Bối..

    ST.
     
Từ Khóa:

Chia sẻ trang này

Đang tải...