SẮC ĐẸP THAY CƠM Tác giả: Thời Nhĩ Thể loại: Hiện đại, showbiz, hài hước, nhẹ nhàng, sủng, HE. Độ dài: 50 chương Tình trạng: Hoàn Đầu tiên nếu ai hỏi mình nhận xét gì về nam chính trong truyện, mình sẽ không ngại ngần gì mà thốt ngay ra cụm từ "Cute phô mai que" bởi anh ấy thực sự rất rất đáng yêu mn ạ Đúng vậy, nam chính Giản Ngộ Châu là ảnh đế với hình tượng luôn cao ngạo lạnh lùng và cực kì điềm tĩnh nhưng lại có nội tâm rất nai tơ ngây thơ. Bạn có thấy ảnh đế nào lập nick phụ xếp ghế kê gạch đi ném đá chương trình ẩm thực của người ta chưa? Và người ta kia lại là nữ chính Lục Phồn. Tiếp tục, bạn có thấy nam chính nào khi say rượu sẽ ôm chầm gấu bông chưa? Không nhầm đâu, gấu bông đấy Anh còn sợ sâu bọ mà cố ra vẻ Anh đây ứ có sợ đâu . Ở Giản Ngộ Châu mang vẻ ngoài lạnh nhạt nhưng hành động làm ra luôn có sự ngây thơ ngấm ngầm của một xử nam 30 tuổi mới biết yêu lần đầu. Anh gần như là sự pha trộn của tất cả những thứ đáng yêu trên đời này rồi. Mà trớ trêu khi Lục Phồn lại là antifan chân chính của Giản Ngộ Châu, phải nói sao nhỉ? Đó là nghiệt duyên. Truyện đúng là minh chứng cho câu: Ghét của nào trời trao của đấy. Nữ chính Lục Phồn là người chủ trì và thực hiện chương trình ẩm thực, cô vô tình nhận làm chuyên gia dinh dưỡng cho Giản ảnh đế. Ở đây không có màn phá rối điên cuồng của antifan đâu, vì đều người lớn hết rồi, sở thích thần tượng không thể đem dính líu vào công việc được. Dần dần dù Lục Phồn chỉ làm đúng việc là chăm lo cho tình hình ăn uống của Giản Ngộ Châu thôi, cô không cố ý tình tứ chăm sóc gì đặc biệt cả nhưng Giản Ngộ Châu lại tự say, tự mê, tự đổ, tự rơi vào bể tình, bởi thiếu thốn tình thương nó vậy đó. Sau đó là quá trình Giản Ngộ Châu theo đuổi để đem Lục Phồn bỏ vào túi áo, êm xuôi và mĩ mãn. Xen lẫn trong đó là những câu chuyện dở khóc dở cười khi Lục Phồn nhận ra Giản Ngộ Châu là kẻ chuyên kê ghế xếp gạch ném đá cô mỗi tuần, hay khi Lục Phồn buột miệng kêu lên biệt danh mà antifan đã đặt cho Giản Ngộ Châu trước mặt anh. Lại Còn chuyện Giản Ngộ Châu hết ghen tuông ghen tị lại cam chịu trước việc Lục Phồn hâm mộ một tiểu soái cacluôn đối nghịch với anh lại làm cho người đọc một phen vừa hài vừa thương, nhưng hài vẫn là hơn. Bên cạnh đó, tuyến nhân vật phụ của truyện rất dễ thương, như cậu em trai của nữ chính hay người quản lý của nam chính, đều là cực phẩm cẩu độc thân để nam nữ chính ngược cẩu :V Truyện không có nhiều nút thắt gay cấn, chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng mĩ mãn, trọn vẹn từ mở đầu đến kết thúc, không có tiểu tam, nam phụ chỉ đi thoáng qua sân khấu, không làm người đọc bực dọc hay khó chịu đâu. Trích đoạn: Khi Giản ảnh đế say, không phải cố ý lợi dụng đâu ☺ Vốn cứ tưởng Giản Ngộ Châu chỉ thuận tay ôm xíu vậy thôi, được một lát sẽ thấy cảm giác này không giống như khi ôm gấu bông, sau đó sẽ buông tay ra, nhưng mà suốt cả buổi người kia cứ càng ôm càng chặt, thậm chí người còn nghiêng về phía này, nhào hết lên người Lục Phồn. Lục Phồn như đứng trong đống lửa, như ngồi giữa đống than, muốn đẩy mà lại không dám dùng sức, hai người phía trước lại cố tình cười không chịu khép miệng, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh liên hồi: Đợi lão Giản tỉnh rồi tôi phải cho cậu ta xem thử, xem lúc ngủ cậu ta đã khinh bạc con gái nhà người ta thế nào, hahaha. Lục Phồn bất đắc dĩ: Mấy anh đừng tham gia náo nhiệt nữa.. Lúc nào anh ấy mới tỉnh đây? Chân của cô tê rần cả rồi. Trước đây uống một chén thì ngủ thẳng mười hai giờ, nãy uống ba chén thì có lẽ phải xế chiều đó. Tiểu Trương bỏ đá xuống giếng: Hơn nữa nếu dám lấy gấu bông của anh ấy đi, có khi còn nổi nóng nữa kìa. Lục Phồn: "..." Cô ý thức được mình đang vướng phải thứ phiền phức gì rồi. Giản Ngộ Châu nghiêm túc nhìn cô: Em theo sau anh đi, nói không chừng trên núi có muỗi độc côn trùng. Nói xong anh bước lên trước, cầm chai thuốc đuổi côn trùng xịt quanh bốn phía. Lục Phồn nhìn anh như đại địch, ồ một tiếng thật dài: Giản Ngộ Châu, anh.. sợ sâu à? Cả người Giản Ngộ Châu cứng đờ, rất nhanh đã tỉnh táo lại ngay: Không.. anh sợ em bị đốt thôi. Lục Phồn cười thầm không ngừng. Được lắm, thích cậy mạnh thì cứ cậy đi, nếu lát nữa thấy sâu anh mà khóc, chắc chắn cô phải cười anh một trận. Vừa nghĩ đến cảnh Giản Ngộ Châu nhìn thấy sâu là sẽ sợ run chân, Lục Phồn không nhịn cười được nữa. Vẻ mặt anh có hơi mất tự nhiên, cường điệu nói: Anh không sợ thật. * * * Lục Phồn vội khoát tay. Đột nhiên cô nhìn anh chăm chú: Giản Ngộ Châu, anh đừng có động đậy. Giản Ngộ Châu: Sao thế? Lục Phồn: Trên đầu anh có một con châu chấu. Giản Ngộ Châu: "..." To lắm. "..." Anh đừng có động, nó nhảy lên mặt anh đấy. "..." Cả người anh cứng ngắc như tượng, một cọng tóc cũng không dám động đậy. Lúc cô chưa nói, anh cũng không có cảm giác gì, tự dưng nghe thấy rồi lại cảm giác như có gì đang ngọ nguậy ở trên đầu mình thật Lấy luôn cái mạng của anh đi! Lục Phồn cố gắng nín cười, nhặt một cành cây khô trên đầu anh: À, không phải châu chấu, em nhìn nhầm. Giản Ngộ Châu: "..." Trích dẫn đã được lược bớt để phù hợp bài Review Review by Hạ Dung Hoa