THUẬT ĐỌC TÂM Tác giả: Thanh Nhàn Nha Đầu Thể loại: Hiện đại, nhẹ nhàng, nam chính tàn tật Tình trạng: Edit hoàn Review bởi: Jessiele * * * Nếu các bạn thích truyện về nam chính bị tật nhưng lại chuộng thể loại vừa dịu dàng vừa ấm áp, thì đây đúng là hố các bạn nên nhảy rồi. Thuật đọc tâm nghe tên giống như một cuốn tiểu thuyết siêu nhiên, kể về một người có thể đọc được tâm trí người khác. Nhưng không phải đâu, đây chỉ là một câu chuyện rất đỗi bình thường của nữ chính Tô Đường và nam chính bị khiếm khuyết về thính giác Thẩm Dịch. Tô Đường vừa đặt chân xuống máy bay thì bồi hồi nhận ra mình được một người lạ đẹp trai đến đón, tuy người đẹp này hơi gầy gò ốm yếu một chút nhưng không sao, mặt đẹp còn có thể có cơm ăn mà. Cô bối rối nhận ra Thẩm Dịch là người bị khiếm khuyết về thích giác, hay nói trắng ra là người bị điếc. Tuy nhiên đối với Tô Đường, cô chưa thấy người nào hoàn hảo về mọi mặt như anh. Cuộc sống của Thẩm Dịch vốn là một mảng yên tĩnh vô tận, nhưng Tô Đường lại mang đến những âm thanh vô hình gõ nhẹ nhàng vào trái tim anh. Có lẽ Tô Đường chẳng nhớ người anh hai đã dẫn cô về với bà ngoại, nhưng Thẩm Dịch vẫn mãi nhớ đến cô bé con nhỏ xíu đã trao cho anh niềm tin và hy vọng vào cuộc sống mới này. Tô Đường không có cha mẹ yêu thương, đối với họ chắc cô chỉ là gánh nặng trên con đường tìm hạnh phúc đích thực của mình. Bà ngoại nuôi nấng cô khôn lớn, ba ngoại là người thân duy nhất trong cuộc đời này của cô. Giống như với Thẩm Dịch, mẹ là người thân duy nhất được gọi là gia đình của anh. Cả hai đều thiếu thốn tình cảm thuở thơ ấu, nhưng không vì như thế mà mất đi niềm tin trong cuộc sống. Cả hai con người đều cố gắng hướng về tương lai vì chính mình và cũng vì người thân duy nhất của mình. Cho đến khi Thẩm Dịch có Tô Đường ở bên cạnh, anh chính thức có thêm hai thành viên trong gia đình mình, là người anh yêu thương nhất và người mà anh kính trọng nhất. Có lẽ Thẩm Dịch đã lỡ xiêu lòng với cô bé 4 tuổi ngày ấy bằng thứ tình cảm trẻ con trong sang nhất, nhưng người anh yêu là Tô Đường của hiện tại. Một Tô Đường lưu manh, mạnh miệng nhưng không hỗn hào, láo xược. Cái lưu manh chỉ xuất hiện mỗi khi cô muốn bắt nạt người đẹp ốm yếu của cô mà thôi. Thẩm Dịch là một người dịu dàng thích cười. Nếu anh vui, anh sẽ cười rất tươi tắn. Thậm chí cho dù anh không vui, hay buồn bã, nụ cười của anh cũng chỉ nhạt theo tâm trạng. Nếu không phải Tô Đường có thể "đọc tâm" được con người dịu dàng nhường ấy, sẽ không còn ai hiểu được anh là một con người cũng có vui, có buồn, có giận dữ. Cho dù anh có đau đớn vì bệnh tật dằn vặt, anh cũng chẳng muốn làm phiền đến ai. Cho đến khi Tô Đường xuất hiện trong cuộc sống của anh, cô mang đến âm thanh cho cuộc sống tĩnh lặng của anh, những câu trêu đùa lưu manh của Tô Đường làm anh đỏ mặt, giận dỗi, làm nũng. Mình có cảm giác vì Tô Đường mà anh giống con người hơn hẳn, thay vì thu mình vào chiếc vỏ tự vệ, anh sẵn sàng đón nhận tất cả thử thách mà một người khiếm thính như anh không cần đến, để đứng bên cạnh và chở che cho Tô Đường. Tô Đường không phải là một con người xuất sắc, cô nhanh nhạy và thông minh. Đừng tưởng cô là mẫu nữ chính hiền lành yếu đuối mà nam chính lúc nào cũng phải bảo vệ. Ý thức bảo vệ Thẩm Dịch của cô chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh. Bà ngoại đã dặn dò cô không được xen vào chuyện gia đình của người ta, nhưng cô chẳng phải là người im lặng nhìn người ngoài ức hiếp người cô yêu. Cô có thể tươi cười xách con dao phay hù dọa em gái cùng cha khác mẹ của Thẩm Dịch sợ chết khiếp, hay thẳng thắn tỏ rõ thái độ với người muốn làm hại Thẩm Dịch. Ngoài ra bằng miệng lưỡi sắc bén của mình, cô cũng làm khối người á khẩu chả biết trả lời làm sao. Vì sao ư, thử bắt nạt người đàn ông của Tô Đường đi, cô sẽ cho người đó muốn cười giả lả cũng không cười nổi. Nói thì đao to búa lớn vậy đó, nhưng chả cần Tô Đường phải động tay, Thẩm Dịch của cô sẽ nhẹ nhàng xử lý hết những trở ngại trên con đường dẫn đến hạnh phúc của mình với Tô Đường. Tình yêu của hai con người này có hơi trẻ con, nồng nàn và thêm một chút ấu trĩ. Tô Đường đóng vai một vị bá vương chuyên trêu chọc trai nhà lành Thẩm Dịch. Bao lần làm anh mặt đỏ tai hồng, giận dỗi mãi thì cô mới thôi. Mình đọc truyện này riết có cảm giác vai trò nam chính nữ chính đảo lộn mất rồi. Mình cũng phải thán phục dũng khí của nữ chính khi yêu một người có bệnh trong người, lúc nào cũng có khả năng vào viện lâu dài. Mình cảm thấy đau lòng cho những nỗi đau thể xác mà Thẩm Dịch phải chịu đựng. Có lẽ một khi có tình yêu, tình cảm gia đình, người thân ở bên cạnh thì mọi chuyện sẽ không sao nữa rồi, sẽ có cách vượt qua trở ngại cho dù khó khăn như thế nào đi chăng nữa. Rất nhiều năm sau, Thẩm Dịch nằm bên gối thủ thỉ bên tai Tô Đường, lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh cảm thấy trước mắt như tỏa sáng. Ngày đó cô mặc một bộ váy màu vàng, hai má đỏ bừng, giống như một nhân vật vừa bước ra từ bộ anime của Nhật Bản. Tô Đường: "Đó là bộ anime nào?" Thẩm Dịch mỉm cười, dịu dàng dùng thủ ngữ nói tên bộ anime đó bằng tiếng Trung: "Pokemon" Tô Đường: "Ly hôn!" Thẩm Dịch vội vàng thêm một câu: "Điện giật toàn thân" Tô Đường: "Tạm chấp nhận nhé." Thuật đọc tâm có thể sẽ hơi chán đối với một số bạn, truyện khá chậm, nhẹ nhàng, chẳng ngược ai cả. Tuyến nhân vật phụ dễ thương, vui tính. Phản diện cũng không quá ác độc, không làm những chuyện trái đạo lý để đạt được mục đính. Truyện mang hơi hướm hiện thực khi mà hành động con người đều xuất phát từ lợi ích cá nhân nhưng không có những hành vi quá khích, coi thường pháp luật. Nam chính nữ chính cũng không phải bàn tay vàng, tình tiết được giải quyết dựa vào sự nhạy bén thông minh của nam chính. Tuy tiếc một điều là tình cảm của nữ chính lúc đầu có hơi bị bỏ qua thành ra có cảm giác là Tô Đường thích Thẩm Dịch hơi nhanh quá, tác giả không làm rõ khi nào thì trái tim Tô Đường bắt đầu rung động trước Thẩm Dịch. Nói chung mình thấy khúc này hơi lấn cấn, còn lại thì rất ổn. Truyện có tranh đấu trên thương trường nên chắc sẽ hơi chán với một số bạn, nhìn tổng thể thì mình đánh giá hay, đáng đọc. Truyện edit cực mượt và chắc tay, mình thấy bạn edit đã tốn một năm rưỡi tâm huyết để hoàn thành Thuật đọc tâm nên chất lượng không có gì chê được.