Review Truyện Tình Không Dao Động - Sơ Hòa Sơ

Thảo luận trong 'Sách Truyện' bắt đầu bởi Zero, 23 Tháng hai 2023.

  1. Zero

    Zero Active Member Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    627
    Đọc truyện Tình Không Dao Động tôi thực sự rất nể phục tác giả, vì Sơ Hòa Sơ có một ý tưởng rất táo bạo, cũng can đảm khai thác cốt truyện này. Tuy dung lượng của truyện dường như không thể tải hết ý tưởng của tác giả, cũng chưa thể hiện trọn vẹn sự giằng xé trong nội tâm nhân vật, nhưng tôi vẫn đánh giá đây là một tác phẩm đáng đọc, đáng nghiền ngẫm.

    [​IMG]

    Kinh Phục Châu là trùm ma túy. An Nguyện là bạn gái của cảnh sát phòng chống ma túy đã chết dưới tay Kinh Phục Châu.

    Khi xây dựng hình tượng nhân vật truyện Tình Không Dao Động như vậy, tác giả đã ấp ủ một ý tưởng rất táo bạo, nhưng có lẽ Sơ Hòa Sơ đã tự đặt ra một thử thách cho mình. Mối quan hệ yêu hận tình thù nhiều giằng xé này, có lẽ phải đợi đến lúc bút lực của tác giả "chín" hơn chút nữa mới có thể truyền tải trọn vẹn. Hình tượng một ông trùm ma túy hơi quá sức với tác giả, trong vài tình tiết, cách khai thác tâm lý nhân vật của Sơ Hòa Sơ cũng chưa thỏa đáng.

    Ngoài ra, Kinh Phục Châu bị hấp dẫn bởi An Nguyện khá nhanh, người đọc có thể sẽ cảm thấy hụt hẫng và không thuyết phục. Nhưng có lẽ cũng có thể lý giải rằng, Kinh Phục Châu đã ngụp lặn trong địa ngục quá lâu, đơn côi trên đỉnh núi u ám quá lâu, khiến anh khao khát nhìn thấy tia sáng, khao khát chạm tới thiên đường hơn bất cứ ai.

    Mà An Nguyện – là người cho Kinh Phục Châu cảm nhận được thiên đường, cũng là người tự tay đưa Kinh Phục Châu trở về địa ngục.

    Bố mẹ An Nguyện qua đời vì dính dáng đến ma túy, bạn trai cô qua đời vì bị phát giác khi trà trộn vào đường dây buôn bán ma túy của Kinh Phục Châu. Cuộc đời tươi đẹp của An Nguyện bị hai chữ "ma túy" không ngừng hủy hoại.

    An Nguyện tiếp cận Kinh Phục Châu để trả thù cho bạn trai đã khuất, từ thời điểm bắt đầu xếp đặt kế hoạch này, trong lòng An Nguyện đã dựng lên một tín ngưỡng không thể lay chuyển. Tín ngưỡng của cô, là đưa Kinh Phục Châu vào địa ngục. An Nguyện từng bước quyến rũ Kinh Phục Châu, tựa như một chú hồ ly không ngừng khơi gợi sự tò mò nơi người đàn ông này. Tình cảm của nam chính biến chuyển khá nhanh, cho đến khi người đọc sực tỉnh, lại nhận ra anh đã yêu say đắm rồi, yêu đến mức không dứt ra được. Yêu đến mức, An Nguyện có thể dùng tình yêu của anh làm lá bài tẩy, làm quân cờ cuối cùng.

    Nhưng An Nguyện tính toán hết thảy, không ngờ lại trói buộc cả chính mình. Cô là người chí tình chí nghĩa như thế, nào có thể không rung động. Cô đã yêu, cô yêu rồi. Nhưng tình yêu cũng không thể đánh bại tín ngưỡng trong lòng cô. Chính nghĩa chẳng thể cúi đầu trước ái tình.

    Cô trằn trọc giữa yêu và hận, giữa tín ngưỡng và ái tình vị kỷ. Nhưng từ đầu đến cuối, dù có giãy dụa giữa những ranh giới, cuối cùng An Nguyện vẫn kiên định với lý tưởng ban đầu. Thực lòng cảm ơn tác giả, vì đã xây dựng một nữ chính giàu lòng can đảm và luôn nhất quán với tín ngưỡng trong lòng như thế. Nhưng tôi cũng thực lòng rất muốn trách tác giả, vì sao không để cô nhu nhược một chút, ích kỷ một chút? Vì sao không để An Nguyện vì mình một chút, vì tình yêu một chút? Vì sao, cứ phải để An Nguyện từ bỏ đứa con của mình và Kinh Phục Châu? Vì sao, cứ phải để An Nguyện tổn thương Kinh Phục Châu hết lần này đến lần khác?

    Bị phản bội hai lần bởi cùng một người con gái, bị đẩy xuống địa ngục hai lần, đều vào khoảnh khắc những tưởng đã chạm đến thiên đường. Tôi tự hỏi, Kinh Phục Châu có hận không? Tôi đã nghĩ, có lẽ là có. Nhưng hóa ra, chút oán hận cỏn con ấy, cuối cùng chẳng thể so được với tình yêu anh dành cho An Nguyện. Cả đời anh làm rất nhiều việc ác, nhưng tình yêu tựa như truyen ngon tinh của anh, lại tốt đẹp đến thế, tình yêu của anh, cũng chỉ đơn thuần là tình yêu thôi, tình yêu, vốn dĩ làm gì có lỗi!

    Anh là trùm ma túy, là người reo rắc cái chết trắng đã hủy hoại biết bao sinh mệnh. Nên anh chết cũng đáng, có phải không? Nhưng trong khoảnh khắc anh chết dưới súng của An Nguyện, trong đầu tôi đã thoáng qua suy nghĩ, nếu Kinh Phục Châu "rửa tay gác kiếm", anh và An Nguyện, sẽ có kết thúc tốt đẹp chứ?

    [​IMG]

    Cả đời Kinh Phục Châu, kiếp nạn duy nhất là An Nguyện, thất bại duy nhất là An Nguyện. Anh cam tâm chết dưới tay cô, bởi vì chỉ duy với An Nguyện, anh thua hoàn toàn. Nhưng thậm chí đến lúc đưa khẩu súng vào tay An Nguyện, Kinh Phục Châu vẫn dặn cô đeo găng tay, sau khi nổ súng thì đặt khẩu súng vào tay anh, chỉ cần nói anh sợ tội tự sát, tương lai của cô, rồi sẽ lại xán lạn như những ngày tháng không có sự xuất hiện của cái tên "Kinh Phục Châu". Kinh Phục Châu anh vốn đã nhơ nhớp bẩn thỉu, nhưng An Nguyện của anh thì khác, anh một lòng mong mỏi cô luôn tươi đẹp như thế. Anh làm biết bao việc ác, chết đi coi như đền tội. Nhưng An Nguyện của anh phải sống thật hạnh phúc, cô còn rất trẻ, sau này, rồi sẽ tìm được hạnh phúc đời mình.

    Anh có thể chết dưới súng của An Nguyện, có thể nghe thấy cô cất tiếng hát tỏ tình, có thể biết rằng ít ra cô đã yêu anh, có lẽ, Kinh Phục Châu không còn gì hối hận.

    Tình yêu và tín ngưỡng, tình yêu và thù hận, dù lựa chọn điều gì, cũng cần rất nhiều dũng khí. Ở đây, có một An Nguyện can đảm như thế. Ở đây, có một Kinh Phục Châu yêu hết lòng như thế. Họ yêu nhau, nhưng trên đời này, quy tắc và tín ngưỡng, đôi khi chẳng thể nào phá vỡ. Nếu Kinh Phục Châu không phải là Kinh Phục Châu, họ sẽ ở bên nhau chứ? Không đâu, vì nếu Kinh Phục Châu không phải là Kinh Phục Châu, An Nguyện sẽ không trăm phương ngàn kế tiếp cận anh như vậy, cũng sẽ chẳng có một đoạn tình cảm dai dẳng đến mãi sau này. Tình yêu này, từ lúc chưa bắt đầu đã định sẵn kết thúc không tốt đẹp. Tình yêu này, chỉ đành để lại hai chữ "tiếc nuối".
     
Đang tải...