Review Truyện Trò Chơi Nguy Hiểm: Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Thảo luận trong 'Sách Truyện' bắt đầu bởi Bảo Long, 18 Tháng mười một 2019.

  1. Bảo Long

    Bảo Long Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    187
    Tên truyện: TRÒ CHƠI NGUY HIỂM: TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI

    Tác giả: Ân Tầm

    Số chương: 200 chương

    Thể loại: Ngược thân, ngược tâm, trước ngược sau sủng, HE.

    Tình trạng: Đã hoàn thành


    Nội dung:

    "Anh sinh từ lúc em chưa sinh

    Em sinh thì anh cũng đã hết ngày xanh

    Anh hận em sinh muộn, em hận anh sinh sớm.

    Tình yêu như vậy, ai biết chăng?

    Chờ đợi trong yên tĩnh bi thương

    Dùng một câu nói dịu dàng để kể rõ quá khứ của anh

    Dùng một câu nói thời gian để anh được sống vui

    Dùng một câu nói để nhớ lại dĩ vãng.

    Cứ như vậy đi!

    Kiếp này mình không duyên, xin một tiếng "kiếp sau"

    Anh sinh từ lúc em chưa sinh

    Em sinh thì anh cũng đã hết ngày xanh

    Hận không sinh cùng thời, để được ngày ngày vui bên anh..."

    Trích


    Lời bài hát bi thương ấy như khắc họa trọn vẹn một câu chuyện tình yêu mà người đời cho là "cấm kị chi luyến", là trái với "luân thường đạo lí"

    Vào năm 8 tuổi, cô bé Mạch Khê xinh đẹp, ngây thơ nhưng bất hạnh được một người đàn ông bí ẩn nhận nuôi. Căn biệt thự Bạc Tuyết kì ảo mà tuyệt đẹp, người quản gia hiền hoà chu đáo hay sự đầy đủ trong cuộc sống khiến Mạch Khê mãn nguyện. Nhưng... cha nuôi của cô là ai?

    Người ta nói hắn là một tên ác ma lãnh khốc vô tình, một tên bạo chúa tự tay che trời, giết người không chớp mắt. Cũng có người bảo hắn là một kẻ si tình, ngu muội trong tình yêu, không thể dứt nổi đoạn tình năm xưa, cố chấp thương nhớ người cũ... Vậy rốt cuộc, hắn là ai?
    ...
    ...
    Mở đầu câu chuyện là khung cảnh máu me, nhuốm màu tình dục tà ác. Một nữ tử bị nhiều nam nhân thay phiên nhau cưỡng hiếp, bên dưới đất là một chàng trai thống khổ kêu gào trước cảnh tượng trước mắt. Tưởng là sự thật trước mắt, hóa ra chỉ cần rùng mình một cái, tỉnh giấc, tất cả chỉ là kí ức.

    Mạch Khê - nữ chính trong truyện. Cô bé sống 8 năm với hai lần bị vứt bỏ trong cô nhi viện. Để rồi cuối cùng được nhận nuôi bởi một người mẹ ác độc và một người cha yêu râu xanh kinh tởm.

    8 tuổi, độ tuổi phát triển của một đứa trẻ. Mạch Khê lúc này có lẽ phải đang được bảo vệ cẩn trọng bên trong lớp kén cứng nhắc của mình, được những người thân xung quanh ấp ủ, chở che, tạo cơ hội phát triển tốt nhất. Nhưng không, môi trường sống bên ngoài lớp kén là một môi trường hôi thối, đầy bẩn thỉu. Những người xung quanh thay vì chở che lại ra sức hành hạ, khiến cho lớp kén như muốn vỡ ra. Mạch Khê năm 8 tuổi luôn sống trong cảnh lo sợ, dè chừng mọi tệ nạn có thể xảy ra với cô. Từ đánh đập, bóc lột, thâm chí là hiếp dâm... điều gì cũng có thể xảy ra!

    Mọi chuyện có lẽ sẽ luôn tiếp diễn như thế cho đến khi cô gặp được một người. Hắn là một tên ác ma nấp sau dáng vẻ thiên thần. Hắn nhận nuôi cô, biến cô từ một chú bướm đang thoi thóp trở nên có sức sống, từ một cô bé bẩn thỉu trở thành một nàng công chúa xinh đẹp dưới ngôi biệt thự Bạc Tuyết to lớn. Mạch Khê lúc này tựa như cô bé lọ lem hạnh phúc, ngây thơ ảo tưởng sắc màu cuộc sống trong ngôi biệt thự Bạc Tuyết rộng lớn nhưng lại chẳng thể ngờ biến cố xảy đến giữa lúc hạnh phúc nhất.

    10 năm – khoảng thời gian màu hồng trong cuộc đời của Mạch Khê, cô có tất cả thế giới trong tay. Chỉ là... danh tính người đứng sau cuộc sống đó vẫn là một điều bí ẩn đối với cô. Cha nuôi, hắn là ai? Hắn cho cô mọi thứ, nuông chiều cô đủ điều nhưng cô vẫn không biết gì về hắn. Cô tò mò, hoang mang đến độ đã từng tự hỏi bản thân mình: "Cha nuôi có tồn tại thật không?"

    Mọi sự hoang mang, thắc mắc của Mạch Khê chính thức có lời giải đáp vào đúng sinh nhật tuổi 18.

    18 tuổi – lứa tuổi thanh xuân tràn trề, Mạch Khê lần đầu phải đối diện với một tên ác trong đêm đen mang tên "Lôi Dận". Dáng cao dong dỏng, đôi chân thon dài, áo bào trang nghiêm, dáng điệu thần bí và cặp mắt lục sâu hơn vực thẳm. Hắn – cha nuôi trong truyền thuyết đã xuất hiện, mở đầu cho cuộc đời đau khổ của cô sau này.

    Nếu trước năm 18 tuổi, Mạch Khê là một chú bướm luôn được bảo vệ chặt chẽ dưới lớp kén của mình thì sau khi 18 tuổi, cô bướm ngày nào đã thoát xác, tưởng chừng sẽ được tự do bay lượn tìm hoa cho bản thân. Nhưng không, đôi cánh kia đã bị bẻ đôi, cuộc sống hạnh phúc chính thức chấm dứt.

    Lôi Dận, hắn là ma quỷ tàn độc, sẵn sàng lấy mạng tất cả những người con trai quay quanh cô. Hắn là cầm thú, tự mình chiếm đoạt thân xác của người con gái trên danh nghĩa là "con nuôi" của mình. Hắn là một đế vương lãnh khốc, có thể "đổi trắng thay đen" chỉ bằng một cái phẩy tay...

    Tất cả những điều đó đã phá hủy hình tượng "cha nuôi" vĩ đại, thần bí trong lòng Mạch Khê. Cũng từ đó, tòa lâu đài Bạc Tuyết nguy nga tráng lệ trở thành ngục giam tăm tối của Mạch Khê với thân thể bị vấy bẩn, tâm hồn không còn tinh khiết, Mạch Khê lúc này như bị ai đó đẩy ngã một cú thật đau, không tài nào đứng dậy được. Cô chỉ có thể bị động dựa vào tên ác ma "cha nuôi" kia.

    Ánh mắt đẹp đẽ đe dọa sẽ giết chết bất kì kẻ nào gần em...

    Hắn mỉm cười tàn độc, không thương tiếc tước đi "sự trong trắng" của người...

    Lôi Dận kia là đế vương, là người trên cao nắm mọi quyền hành. Còn Mạch Khê? Dù cô có bao phần xinh đẹp trước công chúng, dù có cất lên tiếng hát trong trẻo của người con gái , nhưng vẫn không tài nào có thể che dấu sự khao khát, bất hạnh đến tận cùng.

    Một chú chim hoàng yến khao khát tự do, lại bị chính chủ nhân mà mình tin tưởng nhất giam giữ trong lồng. Chiếc lồng thủy tinh đó lóng lánh đẹp đẽ bao nhiêu, cũng chỉ mang lại đau khổ...

    Người xưa có câu: "Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra". Ngôi biệt thự Bạc Tuyết bí ẩn kia cũng vậy, bao nhiêu năm trời ôm ấp bí mật rồi, nay Mạch Khê sẽ tự mình lôi bí mật đó phơi bày ra.

    "Bạc Tuyết" Cái tên thân quen mà Lôi Dận khẽ gọi trong những cơn say, cỗ quan tài 20 năm nằm sâu trong lòng khu vườn kì bí và cả quyển nhật kí mang nỗi xót xa cùng đớn đau mà mẹ cô để lại. Mạch Khê bỗng chốc nhận ra số mạng của mình: Tựa như công cụ trả thù, cũng tựa như một con búp bê thay thế. Oán hận của hắn với mẹ cô sâu ngút ngàn, nụ cười của thiên thần giữa đêm tối bỗng chốc thê lương đến kỳ lạ...

    Mạch Khê sẽ cam chịu số phận hay lật lại tình tiết năm xưa, tìm ra chân tướng mọi việc?

    Rốt cuộc tình cảm mà Lôi Dận dành cho Bạc Tuyết - mẹ cô là gì?

    Vậy còn Mạch Khê thì sao? Cô sẽ phải đối mặt với những việc gì khi chân tướng bị bại lộ?

    "Anh có thể mất đi bất kì ai, nhưng riêng em thì không thể.."

    Mọi việc dần trở nên không theo con đường mà Lôi Dận đã tính toán. Lôi Dận giây phút đó mới chậm chạp nhận ra. Hắn yêu cô – Mạch Khê. Mọi chuyện bắt đầu từ khi nào? Là lần đầu xót thương cho cô bé 8 tuổi bất hạnh, sống trong môi trường chỉ toàn là cái ác, có thể bị hành hạ, dâm ô bất cứ lúc nào sao? Là nhìn thấy hình bóng thân thuộc mà hắn không thể nào quên trong những cuộc hoan ái triền miên đầy ướt át sao? Là tình thân cha – con nuôi trong những năm đứng từ trên cao nhìn cô công chúa từng ngày lớn lên sao? Không! Không phải như vậy! Không phải là sự thương xót thoáng qua ở lần đầu gặp gỡ, không phải hình bóng thân quen của mẹ cô trong những cuộc hoan ái ướt át, không phải là tình thân cha – con đầy cao cả... Tất cả vỏn vẹn gọi tắt là "Yêu".

    Hắn được bầy sói nuôi lớn nên không thể hiểu được yêu là gì. Khi gặp Bạc Tuyết, chính sự dịu dàng, thầm lặng của cô đã khiến hắn lầm tưởng đó là yêu. Nhưng không phải, đó chỉ là bản năng, là tình thân mà thôi. Nhưng đối với Mạch Khê, hắn không muốn bị động được người ta "dịu dàng", "chăm sóc", mà hắn muốn được làm một bờ vai cho cô tựa vào, muốn được lấy chính đôi tay đã nhuốm đầy máu tươi này để lau khô nước mắt cho cô dưới màn đêm đầy buồn bã. Hắn không muốn cô và hắn chỉ đơn thuần là mối quan hệ cha – con, hắn muốn sánh vai, bước ngang cùng cô, là người đàn ông che chở cho người phụ nữ của mình...

    Cũng chính vì thế hắn mới không muốn mất cô. Dùng mọi cách dù là tàn độc nhất để giam cầm sự tự do mà cô luôn khao khát. Để rồi cuối cùng, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, những biến cố cứ nối tiếp ập đến, sự thật được phơi bày, mang thai, gặp tai nạn, sẩy thai, rồi tự sát... Hắn một lần nữa nhận ra: bản thân đã ích kỷ biết bao nhiêu. Chính sự ích kỷ đó đã vô tình khiến trái tim của Mạch Khê tổn thương sâu sắc. Có lẽ, điều duy nhất hắn có thể làm để bù đắp cho cô lúc này chỉ là "buông tay", để cô rời xa hắn, tìm lại hạnh phúc đã mất.

    * * *

    3 năm – một khoảng thời gian không được gọi là quá dài nhưng cũng chẳng thể nói là quá ngắn. Nó vừa đủ để trái tim được lành lại, những vết thương khi xưa được hàn gắn, để biến những ân oán khổ đau thành quá khứ, để giúp hai trái tim thêm một lần nữa trở về bên nhau...

    3 năm, Mạch Khê đã đủ trưởng thành, chín chắn để thấu đáo mọi việc.

    3 năm, Lôi Dận cũng đã thay đổi rất nhiều, đã biết yêu thương, đã biết dịu dàng.

    Sau bao nhiêu nhung nhớ, trái tim trong lồng ngực của họ vẫn thổn thức không nguôi. Đã đến lúc cùng nắm tay xây dựng lại tình yêu bỏ giở từ lâu. Vượt qua mọi chỉ trích của người ngoài, vượt qua mọi ranh giới của định kiến cha – con nuôi, băng qua sóng gió nơi cuối con đường, Lôi Dận và Mạch Khê cuối cùng cũng hạnh phúc.

    "Hạnh phúc là một điều vô cùng giản đơn, chỉ cần vươn tay nắm lấy!"

    Review by: ChinChin
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng bảy 2020
Từ Khóa:

Chia sẻ trang này

Đang tải...