Thất tịch là gì? Thất tịch là một ngày lễ bắt nguồn từ Trung Quốc vào ngày mùng 7 tháng 7 hàng năm để kỉ niệm sự kiện Ngưu Lang Chức Nữ được gặp nhau, vào ngày này thường có mưa và người ta cho rằng đó là những giọt nước mắt của Ngưu Lang và Chức Nữ khi gặp nhau rơi xuống trần gian tạo thành mưa Ngâu. Theo truyền thuyết, Ngưu Lang là người trần còn Chức Nữ là con út của ngọc Hoàng, một lần xuống trần gian cùng các chị em tắm suối Chức Nữ bị Ngưu Lang lấy trộm quần áo nên không thể bay về trời đành phải ở lại trần gian kết nghĩa vợ chồng cùng chàng Lang. Ngọc Hoàng vì cho rằng thân phận của Ngưu Lang không xứng đáng nên đã sai thiên binh xuống trần gian bắt Chức Nữ trở về trời và chỉ cho họ gặp nhau mỗi năm 1 lần vào ngày thất tịch tại cầu Ô Thước, cầu do những con quạ tạo ra ở dải ngân hà. Ngày lễ thất tịch còn được gọi là lễ tình yêu hay valentine Đông Á theo cách gọi của người phương Tây. Thất tịch không mưa có ý nghĩa gì? Thất tịch không mưa là tên gọi của 1 bộ tiểu thuyết ngôn tình rất nổi tiếng tại Trung Quốc của tác giả Lâu Vũ Tình. Ngưu Lang Chức Nữ dù xa cách nhau đến mấy cũng được gặp nhau vào Rằm tháng bảy hàng năm. Thế mà trong Thất Tịch Không Mưa của tác giả Lâu Vũ Tình, dù Thẩm Thiên Tình và Thẩm Hàn Vũ yêu nhau đến tận xương tủy, yêu đến vụn vỡ con tim nhưng họ lại không thể nào đến với nhau chỉ vì hai chữ anh em. Lúc nhỏ, Hàn Vũ và Thiên Tình đã phát hiện ra bí mật của bố mẹ, rằng họ không phải hai anh em ruột. Nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến tình cảm của họ, mà còn bắt đầu chớm nở một thứ cảm xúc khác, dù không được thể hiện bằng lời nói nhưng hai người vẫn ngầm hiểu. Hàn Vũ hết mực yêu thương cô em gái Thiên Tình của mình, và hứa sinh nhật thứ 15 của cô, anh sẽ nói cho cô một bí mật. Để rồi hôm đó thứ cô đón nhận là căn nhà trống vắng, Hàn Vũ đã bỏ rơi cô và đến một nơi khác. Từ đó cuộc đời cô bắt đầu xảy ra sóng gió, ba cô mất, cô phải sống với sự ghẻ lạnh, đánh đập bởi chính người mẹ của mình. Hàn Vũ là nguồn ánh sáng duy nhất của cô để cô tiếp tục sống, cô hy vọng anh sẽ sớm trở về nhưng nhận lại là những ngày tháng cô cô đơn một mình, anh chưa một lần trở về. Năm đó, khi cô 18 tuổi, bất chấp sự ngăn cản của mẹ, cô quyết định lên Đài Bắc tìm Hàn Vũ. Cô đã đứng đợi 5 tiếng ngoài mưa nhưng đổi lại là ánh mắt lạnh lùng của anh. Cũng trong đêm đó cô bắt chuyến tàu cuối cùng về nhà, nhưng vẫn mong ngóng có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở trạm xe.. để rồi thất vọng nối tiếp thất vọng. Năm cô 21 tuổi, mẹ cô mất, anh chịu tang trở về và đón cô lên Đài Bắc sống cùng. Trong những ngày tháng sau đó, cô sống trong sự tuyệt vọng khi thấy anh ở cạnh cô gái khác, luôn tìm cách đẩy cô ra xa cuộc sống của anh. Để chọc tức anh, cô cũng vướng vào những cuộc tình chóng váng khác, ở cùng chỗ với bạn thân của anh. Anh với cô xảy ra những xung đột, cãi vã nhiều hơn, cô căm ghét anh vì lấy cớ anh em để từ chối tình cảm của cô. Cho đến một ngày khi cô đã 24 tuổi, cô mới biết sự thật cô với Hàn Vũ là anh em ruột, là bố cô đã lừa dối mẹ cô. Đó cũng chính là nguyên nhân năm đó anh ra đi mà không một từ biệt. Thì ra mọi thứ anh làm đều vì cô, tình yêu của anh dành cho cô còn lớn hơn tình cảm của cô, nhưng cô lại trách cứ anh hết lần này đến lần khác. Thì ra không phải chỉ mình cô đau khổ, anh còn đau khổ hơn cô rất nhiều khi phải giữ bí mật cho riêng mình. Điều đó như một đòn giáng vào tình yêu của cô dành cho anh bao nhiêu năm. Từ hôm đó cô quyết định sẽ bỏ anh, từ bỏ tình yêu đó để anh có thể đến với chị Tâm Bình để giải thoát cho anh, cũng như giải thoát cho cô. Năm 26 tuổi, cô bị chuẩn đoán mắc bệnh đa xương cứng, có thể bị mù hay tàn phế. Hàn Vũ đã vứt bỏ tất cả bay từ London trở về đất nước. Anh đưa cô sang Thụy Sĩ điều trị, và từ đó anh với cô quyết định sống vui vẻ bên nhau trong những ngày còn lại. Anh với cô trở về ngôi nhà cũ, nơi anh với Thẩm Tình bắt đầu tình cảm kia, và cô đã ra đi trong vòng tay ấm áp của anh. Trong ngày đưa tang, anh không khóc, trái tim, con người anh đã đi theo Thẩm Tình rồi. Nước mắt anh chỉ rơi khi anh đọc được bức thư cô nhét vào bức tượng vợ chồng cô tặng anh trong ngày sinh nhật. Kết thúc chuyện, anh đến bên mộ Thẩm Tình, dưới ánh tà dương của mặt trời, anh đốt bộ hồ sơ mà có thể thấp thoáng thấy chữ chuẩn đoán bệnh đa xương cứng. Anh thì thầm bên cạnh mộ cô và nói "Tình! Đợi anh." Câu nói này còn thấm thía và đem dư âm cho người đọc hơn ba chữ "Anh yêu em", xót xa đến tận tâm can. Sinh nhật Thẩm Tình cũng chính là ngày thất tịch. Ước mơ mong mỏi của cô chỉ là vào ngày ý trời không mưa để cô có thể thả diều, bắt cá cùng anh, nhưng tất cả đều không thể. Cuộc đời, hay tình yêu giữa Thẩm Tình và Hàn Vũ buồn như những cơn mưa vậy trong ngày thất tịch vậy. Vừa đọc truyện, vừa nghe nhạc Thất Tịch Không Mưa, chắc chắc người đọc sẽ thấy ám ảnh về một tình yêu buồn không có bắt đầu và cũng không có kết thúc. "Có ngày thất tịch nào không mưa Có tình yêu nào không phải qua đau đớn Có nỗi đau nào mà người ta vẫn cam lòng nếm trải"