KÝ ỨC TUỔI THƠ Mãi nhớ người ơi! Thời tuổi dại Quê Hương yêu dấu, vạn hồn thơ Những chiều êm ả, bầu loang tím Lững thững đầu non, ánh đợi chờ Nhớ đồng xanh thẳm trải mênh mông Hừng sáng cần lao rải ước mong Những hạt lúa gieo ngân tiếng nói Mai nầy đầy ấp chớ nào không! Nhớ mái trường xưa tuổi học trò Chim non đôi cánh trải bay thơ Bàn tay hôm ấy nâng bình tím Lúc lắc, nỉ non, nét dại khờ Rồi bỗng hướng về, gọi bạn ơi! Hết rồi! Sợ sợ chẳng nên lời Chép bài không có, Thầy cho tím Rầu rỉ, loay hoay, bé ngóng trời Tuổi ngọc tâm hồn sâu đượm thẩm Chạnh lòng nhìn bạn, ánh lung linh Sắc hoa hồng thắm dần thay tím Động tấm lòng trăng, phủ bóng tình… Ôi! Bao kỷ niệm thuở xuân tơ Cuốn bóng hồn tôi vạn ý thơ Mãi ánh trôi xa, ngàn óng mượt Đậm nơi ký ức cõi trời mơ! Nguyễn Thành Sáng
TẤT CẢ ĐỂ THÀNH THƠ Tôi cũng muốn quên, muốn thật quên Tháng ngày xưa cũ, ngắm trăng lên Và con thuyền nhỏ chèo trên sóng Nhịp mái êm khua, đẩy bập bềnh! Muốn gởi mây xa về nẻo xa Bao lời thân ái của ngày qua Ngân nga, lảy nhịp vào trang trắng Trả lại người ta để hết mà… Muốn kể từ nay liệm nỗi niềm Một thời vương vấn níu đau tim Để ngày thơ thẩn, đêm sương đọng Từng giọt đong đưa, nhỏ lệ chìm Muốn thôi nhung nhớ, với thôi sầu Vì bởi trăng tàn, nhạt ánh thâu Thao thức, trở trăn hồn dĩ ảnh Làm sao kéo lại sắc vàng đâu..! Muốn thả trôi đi, chẳng nghĩ gì Mà sao cứ mãi bóng hồn phi Từ nơi tan loãng bay vòng lại Đưa cánh tay mơ lởn vởn ghì… Em ở ngoài kia khảy tiếng đàn Âm vang thoang thoảng trải cung tầng Theo mây chầm chậm về nơi lạ Vọng nhịp du dương, toả thắm ngàn Như dòng suối biếc nhẹ nhàng reo Lữ khách lạc rừng dạ hắt hiu Thấm giọng ngọt ngào phôi quạnh quẽ Lâng lâng nguồn cảm, phả đăm chiêu… Cuốn lại, thu về vạn mối tơ Thâu canh vò võ, chuỗi mong chờ Giờ đây hãy cố gom thành mối Lặng lẽ âm thầm dệt cánh thơ... Nguyễn Thành Sáng
DƯỚI BÓNG THỜI GIAN “Anh đừng cố đứng chờ em nữa nhé Em chẳng còn trẻ nữa để đợi anh”… Ôi gió thu! Lay cành cây nhè nhẹ Đọng giọt sầu lấp loé ánh long lanh! Em nức nở một chiều qua giấy mỏng Chuỗi lặn tàn rũ bóng xế hoàng hôn Mà hồn như mãi còn vương vấn mộng Chưa đủ đầy ủ ấm thuở trăng non Để tảng băng đóng dầy nơi Bắc Cực Vụn vỡ tan khi lúc nắng về đây Hồn thu héo, sầu ai nơi đáy vực Sẽ trở mình lảy khúc nếu mây bay… Tiếng lòng em thao thức tợ như tôi Giọt sương nhỏ, trôi rơi vào cát trắng Đã hút sâu, bao lần từ bóng tối Thế mà sao lá hỡi! Vẫn bâng khuâng! Cánh hoa xuân năm xưa đâu còn nữa Những đêm vàng đứng giữa ngắm trăng thanh Nhìn vòm rộng long lanh vầng ánh tỏ Niềm mênh mang gởi gió vút trời xanh Con thuyền xuôi mái chèo trên sóng nước Tắm phất phơ, vờn lướt, xác thân say Dòng sông dẫn tháng ngày về mộng ước Chốn phương ngàn vươn vượt cõi tầng mây… Tất cả đã qua rồi, không trở lại Có giống em khắc khoải buổi chiều nay? Nỗi buốt giá phủ dầy băng lạnh tái Mà hồn sao cứ mãi thẫn thờ bay! Nguyễn Thành Sáng
MẤT ANH. Em vẫn mãi xem anh là thần tượng Đưa ánh về, chuyển hướng khỏi âm u Bao tháng ngày chìm ngộp giữa hồn thu Hoa xuân thắm chu du miền lạnh lẽo! Em thẩn thờ trong nỗi buồn cô nẻo Chuỗi thời gian thả mộng đến trời xa Một cung mờ phủ chụp đóa hồng hoa Gieo khắc khoải, ngân nga lời sầu nữ Anh chợt đến thuở cánh hồn lữ thứ Khúc cung đàn êm ả bước thời gian Men hương lòng ngào ngạt mãi không tàn Bao kỷ niệm thắm vàng khơi ấn tượng! Những đêm đơn thả hồn trôi mộng tưởng Giấc mơ sâu thoáng nhẹ ánh môi cười Anh cho em tràn ngập nỗi niềm vui Thôi quạnh quẽ, một thời trong vơ vẩn Nào ngờ đâu để lần em mãi hận Cảnh phũ phàng xé nát giấc mơ say Để ái tình tha thiết mất cung ngai Em đau khổ, trọn đời trong vạn úa! Khúc lỡ làng rền tai em chát chúa Bao chiều buồn dàn dụa nhớ người yêu Em thương anh, nhớ anh thật là nhiều Bao ánh mắt nồng nàn trao mật ngọt… Hai mươi năm trôi qua, ngàn đau xót Để bây giờ suối ngọt biến thành vôi Cho cung đàn lỡ nhịp, tiếng tơ vơi Buồn bã lắm, một đời nơi cõi thế Dưới đêm mờ, thức thao dòng kể lể Mất tình anh sống để khổ đau nhiều Bởi tim nầy gói trọn bóng hình yêu Vĩnh biệt mộng cuộc đời nào diễm phúc Mãi trời sầu xéo em nơi trần tục! Nguyễn Thành Sáng
TRÊN ĐƯỜNG LÝ TƯỞNG Gió lộng không gian, quần vũ trụ Thênh thang trời rộng cuốn hồn ta Ấp yêu mộng sống dài đăng đẳng Theo ánh dương tà đuổi bóng ma! Sáo diều rung nhịp, ngân lời tưởng Xé cõi cuộc đời vạn ý tơi Có ánh ngập tràn, nơi khắc khoải Đảo chao dòng nghĩ đủ, đầy, vơi Chiếc bóng thời gian chuỗi hợp tan Khi vui rạng rỡ, lúc buồn than Tâm tư thao thức, hằng xoay trở Thổn thức mặc trầm trải dưới trăng Tuổi đời đóng lại nơi khung hạn Nẻo sống đảo điên lắm lạnh lùng Lúc tỏa rạng ngời, khi huyễn hoặc Khiến hồn lạc lõng phải mông lung! Ta đã từ lâu bước vọng theo Con đường rạng sáng, xoá sầu teo Lấy ngàn ý sống ra bao thẻo Giữ lại thắm hồng, bỏ hắt hiu Quang đãng trời nay trải cánh hồn Ta cười sảng khoái, hú từng cơn Ngập đầy hạnh phúc hương say ảnh Từng chập ngân nga, vạn sóng vờn Mới hay trăng tỏ phủ lên bờ Đẹp lắm mộng đời chẳng chút sơ Không tả tơi rơi vào cõi mị Thong dung, nhàn nhã, chẳng cần vơ! Nguyễn Thành Sáng
LƯU LUYẾN Có một lần đi, ghé bến trăng Nhìn dòng sông chảy, nỗi niềm dâng Thấy con thuyền ảnh lần theo nước Trên sóng lăn tăn, gợn lớp tầng! Cái bóng mơ thuyền nhẹ lướt trôi Dưới bầu êm ả thoáng khung trời Hai bờ hoa nở, hương thơm ngát Đồng vọng từ xa nhịp vút khơi Trên cao trăng sáng tỏa vầng thương Từng chập long lanh phủ ánh trường Gió đẩy nơi đâu hàng vạn thắm Về đây, rắc xuống mát ngàn sương! Cả cõi không gian bầu lớn rộng Nhặt khoan điệu sáo thổi ngân xa Đều gom tất cả rồi cô đọng Thổn thức cùng trăng, chẳng nhạt tà Cảnh thắm đong đầy vạn sắc mê Lan vào không ảnh chuỗi lê thê Cho bầu vắng lặng thêm thương quá Quyện cả theo trăng một ước thề… Hồn xưa dẫu mất, xéo tim ta Nhưng những chiều đông mãi mặn mà Bao tiếng tơ lòng thời mộng ước Vẫn về ảm đạm, lảy ngân nga Thao thức nhớ nhung thuở thắm vàng Dưới trời nhàn nhạt ánh thanh trăng Con thuyền năm ấy từ xa vắng Động đậy trôi trôi, tới nhẹ nhàng! Nguyễn Thành Sáng
MỘT THỜI MÃI NHỚ Đêm bây giờ nhạt nhẽo ánh trăng suông Ngày bỏng cháy bươn đường mong đở khát Rạng thẫn thờ, sầu sương rơi nhẹ hạt Hút tan dần lặn mất trốn về đâu! Mới hôm nào dào dạt mảnh hồn sâu Nẻo vạn lý, vó câu tìm hướng đẳng Thế mà nay đắng trào nơi cổ ắng Chuỗi thu tàn lẳng lặng ngắm mây giăng Cõi lạnh lùng tràn ngập cảnh mơ chan Chim lữ thứ trời xa vùn vụt lướt Tiếng âm hận nghẹn lên từ biển nước Rồi ngân vang vươn vượt trải hằng hà Cánh bay buồn, ngoảnh lại, giọt mưa sa Bầu ảm đạm, bóng tà ru giấc ngủ Để mặc tình cuồng phong gầm vần vũ Tả tơi vàng héo rũ rụng rơi vòm ! Sậy bên bờ co rúm dáng teo nhom Chẳng lúc lắc, thu mình qua mấy độ Nỗi tức tưởi dõi xem ngàn lá đổ Chỉ chạnh hờn dám nhẹ tiếng ngân tim Ôi! Tan tác, đau thương để lại niềm Lưu dấu mãi tấc lòng trăm mối nhớ Cả khung trời tối sầm từ một thuở Hai cửa nhà đóng lại rót men say Nửa dật dờ, nửa tỉnh khóc tan phai Nhìn giãy chết âm thầm trong cô lẻ Dòng máu hồng tuôn rơi chìm quạnh quẽ Tháng năm dài bán rẻ cuộc đời xa ! Nguyễn Thành Sáng
TÌNH MÂY GIÓ Đêm nay trăng nổi tận trên cao Vòng trải không gian một ánh màu Lờ lững vầng trôi về chậm chậm Cánh ngàn tay phất đỉnh lao xao! Cảnh vật im lìm tỏa sáng đêm Lòng nghe nhơ nhớ ảnh hình em Phương xa tim quạnh mang trăn trở Nửa mảnh tình vương rũ dưới thềm Hôm nào lướt gió phả vần thơ Vơi nỗi ưu phiền chuỗi héo lơ Gặp gỡ hồn ai trên sóng nước Bóng mờ sương phụ nghẹn chơ vơ Nhìn sao cảm thấy như gần gũi Phím nhạc, cung đàn đượm biết bao Thả mộng mong chờ nơi diệu vợi Trái sầu ảm đạm quấn hanh hao! Lời thơ thỏ thẻ giống như buồn Nẻo vắng âm thầm đọng giọt thương Khuất bóng canh khuya mùa lá rụng Nhẹ nhàng, êm ả nhỏ dòng sương… Mây gió cùng nhau kết mảnh tình Dưới bầu thoáng đãng tỏa lung linh Dần theo ngày tháng niềm lai láng Lững thững trời xa cuộn bóng hình Dẫu cho tít tận chốn phương nào Tan hợp đẩy đưa bởi lộng nhào Gió vẫn cùng mây tình gắn bó Ngàn năm, vạn kỷ mãi gần nhau! Nguyễn Thành Sáng
THAO THỨC (2) Nửa mảnh hồn ơi! Ở chốn nào? Cho ta tìm gặp kết về nhau Để không giá lạnh mùa đông đến Nhóm lửa đêm đen sưởi ấm vào! Đã thật lâu rồi chuỗi quạnh hiu Đường xa hun hút bước chân liêu Âm thầm quạnh quẽ bao buồn bã Chiếc bóng cô đơn ngóng nhạt chiều Khao khát vô cùng một tiếng thương Vầng soi gợn nước giữa canh trường Có con thuyền nhỏ vờn trên sóng Khúc nhạc tơ tình quyện vấn vương Mà sao vắng lặng trời thu chết Nửa mảnh trăng mơ ở chốn nào Chỉ có mây ngàn ôm vọng tưởng Tái tê, tơi tả mảnh hồn đau! Con đò vắng khách sầu lơ đợi Bến phủ mây mờ lặng ngóng trông Nước bạc hững hờ xuôi đẩy mái À ơi khắc khoải thả trôi dòng Người ta có bạn, có đôi tình Thắm thiết nồng nàn trải ánh xinh Phơi phới tâm hồn theo gió lộng Còn tôi thắt thẻo chỉ riêng mình Biết tìm, biết gặp ở nơi đâu Để điệp héo hon với nghẹn ngào Chẳng mãi lay hoài rên ảm đạm Kéo dần sẩm tối suốt tàn thâu! Nguyễn Thành Sáng
CẢM SÂU Vai mang trọng trách, bước đăng trình Biển sóng lộng ngàn trải mộng sinh Nghĩa cả, đá vàng ôm ấp mãi Một bầu nhựa sống dưỡng nuôi tình! Canh khuya vắng lặng hồn thao thức Vọng cánh mây trời thả chí bay Giữa cõi không gian bầu lóng lánh Niềm thương, nỗi nhớ chẳng phôi phai Đêm xuân lai láng khúc tiêu dao Hạ đến tràn đầy vạn ánh sao Thu thắm cung đàn ngân biển lớn Đông về dào dạt tấc lòng sâu Người vẫn miệt mài qua tháng năm Hùng anh, chí cả cuốn vầng trăng Thênh thang khung rộng dần loang ánh Tỏa sáng đêm đen, vượt chốn tầng! Dẫu đường sỏi đá, lắm chông gai Chiều lạnh, đường xa nặng gót hài Chuỗi dặm bước dài, quên mệt mỏi Xá gì gió thổi đẩy heo may Hôm nay sợi quấn cánh chân đời Chỉ lặng âm thầm ngó xuống coi Bình thản thong dung hề bấn loạn Nhẹ nhàng tay gỡ tiếp đi thôi Khí phách anh hào đượm sáng soi Từ trong thăm thẳm quả tim tôi Cảm rung, ngưỡng mộ, tình Sư Đệ Nắn nót vần thơ gửi tặng người! Nguyễn Thành Sáng
THAO THỨC (3) Cái tuổi giờ đây đã quá trưa Mà hồn như thể của ngày xưa Vẫn nghe nhung nhớ về xa vợi Lặng ngắm trăng thanh, với thích đùa! Bao chiều lững thững gửi hồn bay Về cõi bềnh bồng để kiếm ai Những lúc canh khuya nhìn vắng lặng Nghe lòng dào dạt cánh heo may Rồi giống như thời tuổi mộng mơ Ngước nhìn mây bạc thả hồn thơ Xem hoa khoe sắc nơi giàn chậu Thấy bướm nhởn nhơ lắm thẫn thờ Xuân đến tâm hồn ngân rộn rã Hạ đưa loáng thoáng khúc ve kêu Thu sang êm ả niềm xao xuyến Đông lạnh suy tư dõi nhạt chiều Thuở trẻ khi xưa cũng vậy mà Bốn mùa năm tháng nhẹ trôi qua Cuốn bao thao thức nhiều như thế Nào có đổi thay nét đậm đà! Giờ đây mỗi độ hoàng hôn phủ Lạnh lẽo âm thầm vọng chốn xa Tấc dạ ngân nga lời của gió Thổi vào không tận đẩy mây ra… Niềm thương, nỗi nhớ, tiếng đàn yêu Gợi cảm, vấn vương, nhỏ giọt đều Lai láng tâm tình theo sóng nước Vơi buồn quạnh quẽ chuỗi cô liêu Phải chăng tuổi sống để mà xem Cái ánh con người dưới bóng đen Còn trái tim tình hồn mộng thắm Bận gì hương sắc với trăng đêm! Nguyễn Thành Sáng
ĐỪNG THẢ EM ƠI Thả làm gì nỗi nhớ hỡi em ơi Vì nơi đó gói khung trời kỷ niệm Có trăng thanh kết muôn ngàn lưu luyến Bước thời gian xao xuyến đượm đong đầy! Bao hương nồng ngào ngạt ngợp men say Giúp vơi loãng đọa đày sầu nhân thế Đưa ái tình trôi dần theo bốn bể Dưới mây ngàn lóng lánh giọt châu sa Giờ ly biệt nhìn bóng vàng tơi tả Ngọn cuồng phong kéo rã mảnh hồn thương Để mờ tan, tím tái khúc đoạn trường Qua năm tháng vấn vương hoài ánh tỏ Đã hết rồi nhưng mong ai đừng nỡ Thổi bay đi cánh gió của yêu đương Tội gì đâu mộng ái với mây sương Mà đành đoạn đường đi không ngoảnh lại! Em sang sông, bước vào khung trời mới Tôi cũng dần vá víu lại cung đàn Ánh trăng xưa đã vụn nát phũ phàng Giờ hai lối, canh tàn trôi nhỏ giọt Rồi thời gian sóng gờn rời vỡ bọt Sẽ âm thầm lặng lẽ biến phôi phai Những đêm vàng rực sáng sắc hồn say Đâu còn nữa bởi bồng, ôm ẵm bế Em ơi! Dẫu biết rằng như suối lệ Nước đọng rơi, loang trắng chẳng còn chi Nhưng đành sao bôi xoá ảnh trăng thề Khi chuỗi sống đêm về còn thao thức! Nguyễn Thành Sáng
Anh Thương Anh thương đôi mắt sáng long lanh Ngả hướng, nhìn về phía của anh Man mác nỗi buồn loang diệu vợi Như tìm gì đó tận xa xăm… Anh thương vầng trán phủ làn mây Ẩn chứa thông minh, khéo léo đầy Biết hái sao trời thêu gối mộng Biết dùng mật ngọt tạo men say Anh thương suối tóc xoả ngang lưng Lất phất bay bay đậy má hường Chan chứa êm đềm, muôn thắm thiết Toả ngàn ấm áp đẩy hàn sương Anh thương vòng nguyệt dáng cong cong Nửa khuất một bên, nửa trọn vòng Tợ nết na thuần nhưng kín giữ Tâm hồn ý sống vẹn thanh trong Anh thương tim tím ửng bờ môi Đầy ấp yêu đương với nụ cười Dành sẵn cho tình leo đỉnh tận Tắm bầu lộng gió, hái trăng soi Anh thương thanh tú ảnh hình em Đằm thắm, đoan trang, nét dịu hiền Một khối chung tình son sắt mãi Trước cuồng phong vũ chẳng chao nghiêng Vậy mà! Tất cả những anh thương Chẳng thể cầm lên đặt sát gần Để suốt chuỗi dài vương vấn nhớ Đêm đêm thao thức, nỗi bâng khuâng... 20/4/2019 Nguyễn Thành Sáng
NHỚ. Đã mấy hôm rồi em bận đi Đêm dài anh nhớ, biết làm chi Để vơi trăn trở bầu hiu quạnh Khuây khoả tâm tư hướng vọng về! Vắng xa nhớ quá ánh trăng lòng Vương vấn vô cùng một ảnh trong Canh cánh nỗi niềm, mong bậu bạn Thẫn thờ, ảm đạm ở bên song Nhìn quanh, nhìn quất giống như buồn Từng nhịp cung đàn lảy khúc thương Cảm xúc dâng cao vào khoảng lặng Nhẹ nhàng lan tỏa phủ mây sương Đưa bóng hồn trôi về kỷ niệm Lần trang thơ họa buổi đầu hôm Nghe sao lưu luyến thời tao ngộ Duyên dáng lời ai ngọt ấm hồn Tưởng hình, ghi dáng của người ta Từng nét in sâu, thắm đậm đà Gói hẳn vào tim hoa sắc ấy Dưới bầu êm ả nhẹ tay thoa Bây giờ nhớ quá biết làm sao Vói được bàn tay níu mộng vào Để tặng trái vàng ngân thổn thức Ngàn yêu, vạn cảm, đập lao xao Nhưng vẫn lặng im giữa bốn bề Thôi đành cuốn lại bức tranh đi Cất vào tủ kín nơi sâu thẳm Thả cánh hồn bay hướng mảnh thề! Nguyễn Thành Sáng
HAI CÁNH HỒN THƯƠNG Anh về em hết chiều đông Thôi sầu, thôi đợi, thôi lòng héo hon Bây giờ ánh trải đầu non Thuyền duyên xuôi mái, không còn lờ trôi! Mấy hôm anh vắng buồn tơi Bốn bề quạnh quẽ, chơi vơi nỗi niềm Vầng trăng phủ bóng bên thềm Mà sao như tối, như đen mịt mùng Đêm dài thao thức bâng khuâng Trông về phương ấy bao lần vấn vương Nghe lòng dào dạt nhớ thương Thả hồn lững thững mây sương dật dờ Anh ơi! Em ngóng, em chờ Trái reo để đó chực hờ cầm lên Ngôi nhà chỉ có mình ên Chuỗi ngày lạnh lẽo mông mênh chốn ngàn! Canh khuya lặng ngắm trăng tàn Nghe như ảm đạm, võ vàng tâm tư Nhớ ngày hai cánh hồn thơ Gặp nhau thắm thiết bên bờ sông thương Em ngồi đan áo hồn sương Anh đi dõi mắt trên đường tìm trăng Nhìn ai dạ thấy lâng lâng Một cơn gió nhẹ trào dâng sóng cồn… Giờ đây kết mảnh trăng tròn Tình mây với gió sớm hôm khắp vùng Mây tan, gió hú lạnh lùng Ngàn yêu, vạn thắm, mãi cùng thênh thang! Nguyễn Thành Sáng
CHUỖI ĐỜI. Cuộc đời lặng lẽ cứ dần trôi Sớm nắng, chiều mưa chuyển mãi thời Vầng tỏ hôm nào nay lịm tắt Chỉ còn sẩm tối với chơi vơi! Để cho nhen nhúm niềm trăn trở Thả cánh bay xa chốn thẫn thờ Lãng đãng, dật dờ nơi cõi lộng Mong tìm cảnh giới ảnh trăng mơ Chẳng may mây ám phủ giăng ngang Mộng thắm lòng ai bị phũ phàng Hút đẩy rơi sâu vào tít tận Đắm chìm héo hắt, nỗi bâng khuâng Người phải âm thầm chân rảo bước Phong trần, giá lạnh cuốn đường đi Mịt mùng bốn phía khung trời quạnh Sỏi đá, chông gai rải khắp bề! Thao thức, trở xoay trước sóng ngàn Suy tư, trầm mặc dưới canh tàn Tơ lòng vạn mối đan bao chặt Ghì níu tâm can buộc võ vàng… Mới hay hoa nở trải vầng đông Hương tỏa lan xa phả ánh hồng Thoáng chốc hững hờ theo mấy độ Rũ tàn, tan nát thoảng mênh mông Chiều nay dõi mắt ngắm hoàng hôn Lảy khúc cung thương nhớ mảnh hồn Một thuở năm xưa hằn vó ngựa Chỉ còn đọng lại nhịp từng cơn! Nguyễn Thành Sáng
TÌNH YÊU TUỔI HOÀNG HÔN Đây biển nước mênh mông trải ngập tràn Nhịp sóng cồn lai láng đuổi hoàng hôn Thuyền viễn mộng dập dềnh trên ảnh trốn Lướt vững vàng ánh gợn đến sông duyên! Chẳng như bướm nhịp nhàng nơi thượng uyển Hút nhụy hồng xao xuyến của hoàng cung Bay nhàn nhã nơi khung ngà, gió lộng Kiếp lưu tình khuấy động đóa hồn hoa Cũng không cánh từ tít tận ngàn xa Vùn vụt đến thổi ra cuồng phong vũ Sớm phủ mờ nắng hanh làm héo rũ Để một hồi ảm đạm cảnh tan trôi Và chẳng trăng rực tỏ cạnh bên đồi Dần lẩn mất qua thời gian khoảnh khắc Kéo đưa về hanh hao bầu nhạt tắt Biến đêm dài trầm mặc nét thu đen..! Tình yêu nầy như gió thoảng ru êm Lung lay nhẹ trên tầng hoa đỉnh lá Dưới ráng chiều nắng tàn dần rệu rã Chuỗi tối trời buồn bã nhỏ sầu sương Là con nước âm thầm đi vạn hướng Thôi khát khao, sự sống khắp trùng khơi Giữa dòng đời bốn mùa luân chuyển tới Thắm đủ đầy, vời vợi lững lờ trôi… Nay êm ả ngắm vầng dương rẽ lối Nghe véo von sáo thổi vọng từ xa Khuất đầu non trăng xoa ra ánh toả Rồi lên dần, bôi xoá sắc vàng tan! Nguyễn Thành Sáng
NỖI NIỀM DƯỚI BÓNG HOÀNG HÔN Gió lộng bạt ngàn, nước vẫn trôi Trăm năm dâu bể cũng theo thời Hừng đông ló ánh, chiều tàn tắt Một chuỗi luân tròn chẳng đổi vơi! Hôm nào lửa dậy, bừng trăn trở Mấy độ phong sương biến thẫn thờ Lúc khởi giăng đầy trên cõi rộng Khi trầm ủ rủ ngóng vầng mơ Tung hoành xuôi dọc khắp đò ngang Mật ngọt đựng trong chén phũ phàng Cứ mãi cạn hoài xuôi cõi tận Kết vào hồng quả nỗi bâng khuâng Rồi cứ âm thầm chân mãi bước Một đường thôi nhé cứ mà đi Dẫu cho héo hắt chiều thu quạnh Ảm đạm, sầu đen phủ bốn bề..! Giờ đây gió giạt cánh mây văng Ửng nắng bao canh đã lặn tàn Lặng vắng, đìu hiu dần cuốn chặt Còn đâu sắc sáng với tơ vàng Lạnh lẽo lan tràn trải giá băng Rúm co, tím tái nét xuân tranh Cô đơn, buốt rét dần theo độ Mộng rã, trăng nhòa, trả lại xanh… Lảy đàn thoang thoảng dưới hoàng hôn Điệp khúc du dương dẫn mảnh hồn Lãng đãng chìm sâu vào vó ngựa Tay run, nhịp đập, giựt từng cơn! Nguyễn Thành Sáng
CÁNH GIÓ PHŨ PHÀNG Hãy khóc đi em! Khóc nữa đi Để rồi mai mốt chẳng còn chi Con đường dẫn lối về nơi mộng U ám, đìu hiu, vọng ánh thề! Anh sẽ không sang tìm gặp gỡ Bên nhau ấm áp khúc ru êm Lắng nghe lo líu lời chim hót Êm ả lan vào tận trái tim Hết còn thao thức ngóng trông đò Để bước đi về cõi bến mơ Thổn thức xem trăng treo lủng lẳng Dạt dào tận đỉnh ngọn hồn thơ… Không biết rồi đây dưới vạn sầu Em buồn lặng lẽ trắng canh thâu Nhớ nhung, nuối tiếc hay thù hận Một cánh chim trời đậu chẳng lâu! Nào hiểu vì sao anh đổi lòng Không còn ngọt mật với tình trong Tại hoa nhạt nhẽo theo ngày tháng… Bướm chán, ong chường thẳng cánh dông… Xin em cứ hận, cứ hờn anh Chôn trái yêu đương chớ để dành Vì ngọn lửa lòng nay đã tắt Mây ngàn phủ bóng xoá trăng thanh Giờ đây day dứt xé hồn ai Thuở ấy làm gì lại sớm bay Khi cánh bềnh bồng đang thả mộng Sao đành ôm quấn, nắm bàn tay! Nguyễn Thành Sáng
NHÌN MẢNH VỠ Chiều Ninh Kiều sao nghe buồn bã quá Dãy gợn tàn rệu rã kéo về xa Từ đáy sâu bóng tối cuộn phong ba Rồi lộng mãi, trải ra cùng khắp ngả! Ta thấy lạnh, thấy cô đơn héo hắt Bước lững lờ trước mặt biến mờ tan Nửa mảnh vàng trên cao như lúc lắc Ngắm nhìn ai trầm mặc khóc tàn trăng Chiếc đò đen nhúc nhích lội qua bờ Vầng lố nhố dật dờ như bỡn cợt U hồn mờ đang vặn mình trăn trở Kéo giọt dài ảm đạm, nhỏ sầu lơ… Thoảng tỉnh giấc, nhìn người qua, kẻ lại Sao êm đềm thắm thiết biết bao nhiêu Quấn choàng vai, liêu xiêu hai ảnh xoáy Và không còn nghe thấy tiếng ai kêu!... Mới hôm nào cũng lai láng trên sông Đò xuôi ngược vờn tranh chiều êm ả Cũng trong tay, nâng bay vào khung rộng Níu mây ngàn, gửi mộng tận trời xa Vậy mà nay quạnh quẽ, màu thu chết Ôm trái sầu lặng lẽ, ngóng cô liêu Ngước vầng trăng khuất mờ không dấu vết Đọng ẩn tình vàng vọt nỗi đăm chiêu… Thấy luyến lưu, nối tiếc thuở khung tròn Nhớ nụ cười, ánh mắt, dáng hình ai Thuở vườn xuân ngợp đầy xanh mơn mởn Những cánh vàng đùa giỡn dưới tầng mây!... Nguyễn Thành Sáng
EM SẮP LẤY CHỒNG THÔI VĨNH BIỆT Lời ai nói khiến lòng tôi sửng sốt Lan lấy chồng mai mốt đúng vậy không? Quả tim yêu thắm nồng trong phút chốc Chợt võ vàng, lăn lốc rụng trời đông! Bầu không gian quay cuồng như đổ sập Loé chớp mờ choáng váng ngửa nghiêng ra Cuốn hành lý, đường xa về bển gặp Cho tỏ tường sao lại phải phôi pha Nước sông ơi! Lững lờ ngươi ngược chảy Gờn gợn buồn, bọt trắng đẩy vung cao Như tiếng đàn lao xao tuôn trào mãi Để tim nầy tê tái biết là bao Có những đêm hai đứa dưới khung mờ Đêm sẩm tối nhưng lửa lòng rực sáng Ngọn yêu đương ửng vàng thay ánh tỏ Trải lung linh rạng rỡ sắc hồn trăng! Lúc em ngồi ấm áp cận kề bên Từng trái bắp lột ra mình ăn nhé Tiếng ngân dài khe khẻ lảy từng cơn Đưa trái đỏ bồng bềnh rung nhè nhẹ… Vậy mà nay tất cả thành cát bụi Một sớm chiều thui thủi chỉ mình ta Cả vầng thanh nhạt nhoà theo bóng tối Ôm khung tàn rười rượi giọt sầu sa… Thôi vĩnh biệt, từ đây xin trả hết Khúc mộng tình, nỗi nhớ với niềm thương Ghế công viên, con đường mang tên ái Sẽ tan dần, cuốn lại gửi mây sương ! Nguyễn Thành Sáng
CƯỜI TRĂNG VỠ Chợ Cầu Quan, giờ đây quay trở lại Vẫn nhộn nhàng, dòng xoáy cuốn vầng dương Chuỗi thăng trầm, mây sương tan tụ mãi Ngọn gió đời luôn thổi tận ngàn phương! Chân bước nặng đi về nơi ánh nhạt Mong tỏ tường suối thác với sông xanh Biết trái yêu giờ đây đà bể nát Hay vẫn còn thắt chặt mảnh tình thanh Con đường nầy, năm nào, ơi! cảm động Anh Sáng kìa! Em bước vội ôm tôi Đóa hoa xinh nhụy hương còn cuốn bóng Khiến lòng ai thoáng động chút à ôi ! Rồi mới đây biết bao là kỷ niệm Hoa đã tròn, âu yếm với hồn bay Men hương đầy nồng say ngân xao xuyến Thắm dạt dào, cuốn luyến quả hồng lay Thuyền mơ nhẹ đi dần lên bến mộng Dây tơ tình ngày tháng áo em đan Để ủ ấm cho anh thôi giá rét Có ngờ đâu biển thét nát vầng trăng..! Giờ đã rõ, chén vàng nay vụn vỡ Chiếc duyên hồng tan tác, giạt trôi ra Bầu nguyệt thắm rã tàn nơi góc phố Dưới đêm mờ lố nhố giọt sầu sa Như tảng băng đóng cứng ở con tim Và cục nghẹn chặn ngay nơi ngả xuống Chẳng màng bao hoa xuân mong gió quyện Để bây giờ chiều tím lạc đường buông! Kha! Kha! Kha!...Nguyễn Thành Sáng
VỠ TAN. Bởi mê sách nên thường hay ghé tiệm Sau mỗi lần có chuyến chuyển công văn Một thoáng vườn gió ngân đưa ánh quyện Để chiều tà nhớ chuyện thuở xa xăm! Em trang đài, con nhà giàu, sung túc Tôi lính nghèo, lương tháng chẳng là bao Ráng ki cỏm chút nào dành đợi lúc Về tỉnh rồi vài phút thả chân mau Bỗng một hôm tiền xong, tay nhận sách Nhìn mỉm cười một cách lạ lùng ghê Nửa phần trang tiền đi giờ còn đó Phải chăng ai mở ngõ kéo mây về Thế rồi quen, ngày tháng nhẹ nhàng trôi Từng cánh nhạn, bao lời mang nỗi nhớ Gửi tặng nhau sợi tơ dành đan gối Để lót nằm những tối thấy chơ vơ! Đón chờ ai cuối buổi chiều tan học Quán bên đường ghé bước thắm tình xuân Bờ vai tròn, lâng lâng choàng êm ả Nhớ nhung hoài hương đoá phả hồn thăng Chợt một ngày nhận thư, lời trách móc Mảnh trăng thề anh lại xẻ chia đôi Có phải chăng vờn trôi theo gió lốc Cánh lững lờ một thoáng để bay rơi? Sao bó chặt, cuốn tôi vào khung hẹp Khi bóng đời sáng đẹp toả ngàn khơi Giấc mộng lòng xa vời còn ẩn khép Vội làm gì buộc ép hỡi em ơi! Nguyễn Thành Sáng
NỖI NIỀM DƯỚI ĐÊM Đêm nay cảm thấy nỗi buồn hiu Ngân nhẹ trong lòng điệp ái yêu Thương quá hồn nương nơi mộng tưởng Hữu duyên kết nối dưới khung chiều! Mỗi độ trăng về trên cõi lộng Ánh vàng dìu dặt toả long lanh Phả tan vầng tối bầu hiu hắt Thắp lại đêm mờ phủ bóng quanh Bây giờ cảm thấy hết cô đơn Bởi có trong tim một mảnh tròn Thắm thiết, mặn nồng tình vạn kỷ Quay về gặp lại ấm hoàng hôn Ngày tháng trôi dần theo biển sống Thăng trầm, sướng khổ nặng đeo mang Tiếc cho biển suối đà ngăn cách Chỉ ngắm, không rờ được ánh trăng! Cho sắc đượm sầu vọng khát khao Tình sâu nhung nhớ biết làm sao Những khi trăn trở nghe da diết Nhạc khúc tơ lòng nhịp vút cao Gió ơi! Có đến phương ngàn ấy Nhờ chuyển, trao tay một gói nầy Chứa đựng quả hồng thương quá đổi Mong người thao thức bớt sầu ai Dầu cho biển mộng lắm trùng khơi Sóng nước dâng cao, gợn thét trời Thuyền vẫn đi hoài mong tới bến Để tìm gặp được nửa hồn tôi! Nguyễn Thành Sáng
LỘNG GIÓ. Vì em hay giận! Nên khung trời mông mênh dần chuyển tối Cả ráng mờ phủ lối bước chân đi Khiến vầng trăng héo nhạt chẳng mang gì… Muôn sắc sáng trôi về nơi tuyết giá! Bao cánh sầu từ phương ngàn xa lạ Cũng chập chờn đưa đẩy lại bời bời Cho bóng vàng êm ả phải tan vơi Xác rửa mục chìm rồi nay bật nổi Em đã làm cho tôi thêm mệt mỏi Khúc nhạc lòng thắm thiết đượm nồng vui Hoa yêu đương muôn sắc thắm tươi cười Phải tan tác u sầu rơi cung niệm! Bầu trời xanh hôm nào nay biến tím Gieo ngộp đầy im ỉm nét thu sầu Đẩy ái tình lăn lốc cuộc bể dâu Để hồn mộng ngàn năm trong nỗi đợi Còn đâu bao ngọt ngào từng trao gởi Những đêm thanh phơi phơi lảy đàn thương Đâu hương pha ánh tỏ trải trên đường Hằng điệp khúc du dương từ cõi đất… Em co thắt kéo vạn buồn chất ngất Làm vườn xuân xanh ngát trở thành khô Mặt lững lờ ảm đạm phả lên hồ Phong vũ chán vặn mình nơi chốn lộng! Còn luyến lưu, cửa hồn nên mở rộng Chớ xoay hoài ảnh ám của ma trơi! Hãy trải lòng thoáng đãng nhẹ nên lời Chôn trái hắc đốt tan đi cục dỗi… Nguyễn Thành Sáng
CÒN CHI ĐỂ MÀ HẸN Còn gì để nhớ với mà thương Ai đã đang tâm cắt đoạn trường Khi đoá hoa hồng đang ửng thắm Dưới bầu trăng sáng toả mây sương! Yêu đến với tôi quá ngọt ngào Bây giờ lại biến vạn sầu đau Con tim như thể đem cào xé Rách nát te tua, huyết đỏ trào Ngày tháng âm thầm lửa nấu nung Xây lầu mộng ái giữa không trung Lấy vầng ánh nguyệt treo đêm sáng Mượn cánh muôn phương thổi mát vùng Vậy mà chưa kịp dựng xây thành Em nở đang tay sớm bẻ cành Khiến quả hồng đào chưa kịp chin Phải rơi xuống đất bể tan tành! Vội vã sang ngang xoá chuyện mình Sắc vàng một thuở trải lung linh Thì còn chi nữa, cùng nhau hẹn Chuyển kiếp lai sinh nối lại tình Chẳng lời từ biệt vội theo chồng Nẻo ái đâu còn để luyến mong Trăm nhớ ngàn yêu thêm khổ lụy Thôi đành vĩnh biệt thế là xong Dòng mơ, bến nước một con đò Chiều vắng bây giờ chẳng khách đi Lặng lẽ âm thầm, khung nhạt tím Từng cơn gió thổi, rã hồn phi! Nguyễn Thành Sáng
VẦNG TRĂNG LƯU DẤU Sáng nay ánh loé lướt sang sông Cánh lắc xoè tay hé nhụy hồng Nhẹ toả hương ngào bay cuốn gió Dạt dào êm ả cõi mênh mông! Em cười, răng khểnh thật là xinh Sóng biếc long lanh gợi dáng tình Sắc đóa nhung hồng đang độ thắm Lay hồn bướm lạ lướt rung rinh Mấy độ thời gian chầm chậm trôi Lời thương tụ lại ở vành môi Mây trôi lững thững trên đầu núi Như muốn cùng trăng tỏ chút lời Hôm ấy chợ về, em bước ngang Nhìn ai cảm thấy thoảng lâng lâng Dừng đây ghé lại nhà anh nghĩ Một chút cho nầy đở mỏi chân… Từ đó cung đàn điệp khúc dao Luyến lưu, vương vấn thả tầng cao Đầu thôn vọng nhớ về xuôi hạ Sớm tối phong ngàn lảy ngọn chao… Định mệnh trớ trêu phải vỡ đàn Em sầu tan tác khóc hờn trăng Còn tôi một trái tim tê buốt Cuốn sợi tơ lòng liệm dưới băng Mãi nhớ đống rơm ghi kỷ niệm Ánh vàng tha thiết phả bao đêm Tận cùng ký ức hằn lưu dấu Một thuở yêu đương suối mật mềm! Nguyễn Thành Sáng
HÃY TỈNH GIẤC SẦU Mong anh hãy liệm đoá tàn hoa Vì đã tan rồi, rã thật xa Một thuở hương nồng loang toả đến Giờ đây trắng mất dưới trăng nhoà! Còn gì để nhớ, với yêu đương Khi em đành đoạn rẻ chia đường Trả gói thơ tình về chốn cũ Chẳng hề chút giọt nhỏ sầu sương Sóng biếc lạnh lùng trông dĩ vãng Loé màu rạng rỡ ngắm tương lai Thẫn thờ, lơ đễnh khung trời nhạt Dõi mắt mây ngàn thả bóng bay Bây giờ lại đượm nét môi hồng Tha thướt nhung tơ lóng lánh dòng Hạnh phúc chung vai cùng sánh bước Về nơi bến mộng với ông chồng! Còn anh, túi rỗng, rượu lưng bầu Cánh gió chiều thu nhạt sắc màu Ảm đạm không gian què quặt thổi Làm sao bay nổi lá vàng đâu Đàn lay khúc oán đã ngân rồi Đêm vắng lặng tờ chỉ sẩm trôi Tiếng nấc nỉ non lời của trái Rơi vào tĩnh mịch nẻo chơi vơi Thôi hãy dừng tay, xếp mảnh hồn Nghìn năm buốt giá cõi thâm sơn Người ơi! Tỉnh giấc mơ sầu não Đứng dậy mà đi, ánh hãy còn! Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG KẺ DƯỚI GẦM CẦU Từng cơn gió đẩy đông về đấy nhé Người chăn bông, lại kẻ nhẹ rên thầm Buốt tê từng sớ thịt siết hờn căm Oán cảnh sống cơ bần sao kể hết! Hương hoa đời nào đâu từng được biết Chỉ vạn sầu da diết phủ trăng òa Đêm gầm cầu co quắp quấn làn da Ngày thắt thẻo bươn xa vì đói quá Bao ấm êm, ngọt ngào chưa tấp ghé Lại đưa ngàn quạnh quẽ cuốn trời đông Vươn sức tàn kéo lại đóm quầng không Mảnh rời rã trôi dòng mang đậy đắp! Ôi! Hẩm hiu, bã buồn ray rứt lắm Đóa hồng nhung rụng vỡ bởi tại vì Một lỡ lầm vụng dại chẳng màng chi Bỏ hoang phế đường đi xây mộng đó Nay hết rồi chuỗi ngày treo cánh gió Dưới mưa sa giọt nhỏ cuốn tan nhanh Ôm nỗi nghẹn, thống hờn trùm giá lạnh Thả trái sầu canh cánh vọng thời qua! Nguyễn Thành Sáng