ANH DẾ (Ninh Đức Hậu) Nép mình vào lá cỏ Nhâm nhi giọt rượu sương Chặn đường đi của gió Hít hà các mùi hương. Ái chà! Ai khôn thế Ló mặt xem tí nào! Thì ra là anh Dế Vểnh râu ngoe nguẩy chào. BÉ VÀ CHUỒN CHUỒN (Lâm Linh Linh) Chuồn chuồn áo mỏng Thoát liệng thoát bay Bé dang hai tay Tập theo vỗ cánh Chuồn chuồn lém lỉnh Đậu xuống nghiêng đầu Ngó bé hồi lâu Bật cười khanh khách Bé buồn phụng phịu Tiu nghỉu đứng nhìn Cánh chuồn rung rinh Lượn vòng quanh bé. CÔ KIẾN CHĂM CHỈ (Đặng Thê) Có cô kiến càng Chân đi vội vàng Bò ngang qua cửa Vác miếng mồi to Bé nhìn thấy lo Lân la gặng hỏi: Cô kiến càng ơi, Sao mang nặng thế? Để bé giúp cho! Kiến càng đâm lo Bỏ mồi chốn chạy! CHÚ KIẾN LƯỜI (Thiên Bảo) Có chú kiến lười Ngủ nướng trên cây Gió đồng lay gọi "Dậy đi, sáng rồi!" Kiến vàng chẳng nói Phơi bụng ngủ khì Mây đen kéo tới "Vàng ơi, dậy đi?" Kiến lười ngủ khì Cuộn người ngáy vang Sấm chớp đì đoàng Kiến không nghe thấy Gió đồng giận dỗi Lao đi vù vù Mưa tuôn dữ dội Kiến khóc hu hu! CHUỒN CHUỒN KIM Cả thân hình nhỏ xíu Hai cánh thì mỏng tanh Chốc chốc đuôi chúc xuống Nghịch mặt nước ao làng. Mặt ao lăn tăn sóng Lay động ngọn cỏ xanh Chuồn chuồn kim giỡn nước Bay vòng quanh, vòng quanh.. Là là trên thảm cỏ Chợt hạ cánh thật êm Tại suốt ngày đan nước Nên gọi là chuồn kim. DẾ VÀ ĐOM ĐÓM Có chú dế nhỏ Nằm trong ống tre Ba để sau hè Gáy vang khắp xóm Một chị đom đóm Bay liệng ngang qua Dế nhỏ thiết tha: Chị vào chơi nhé! - Nhà em thì bé Lưng chị thì to Sao em không lo Chị vào sập mất Dế nghe gật gật Nhưng vẫn mời chào: Không sao, không sao Mời chị cứ vào Tha hồ tỏa sáng Thế là thành bạn Thế là thành thân Mỗi đêm một lần Đóm vào thăm dế. ĐÀN KIẾN VÀ CỌNG RƠM (Lê Thị Phước Hòa) Trên cánh đồng đang mùa gặt, đàn kiến tha thóc về kho thành những vệt óng ánh. Trông những cọng rơm khô nằm ngoặt ngoẹo quanh ruộng, đàn kiến thở dài: - Tội nghiệp? Sau mùa gặt, rơm chỉ còn là thứ trơ trụi, xác xơ thôi. Bỗng lũ ập đến nhanh quá! Họ hàng nhà kiến cố gồng gánh cơ ngơi lên gò đất cao, nhưng cũng không kịp thoát hiểm. Đang tuyệt vọng trong cơn nguy kịch, chúng bỗng nghe những cọng rơm gọi: - Chần chờ gì nữa? Bám chặt vào, chúng tôi sẽ đưa các bạn đi tránh lũ! Khi Rơm đưa đàn kiến đến nơi an toàn, nhìn những cọng rơm thấm nước, lũ kiến lại ngạc nhiên bảo: - Ôi! Rơm sắp rã mục ra rồi, các bạn không thấy mệt mỏi hay sao? - Không đâu! Giúp được các bạn là chúng tôi thấy vui lắm - Rơm thản nhiên đáp. Nhưng mưa nắng lại hết sức thất thường khiến đàn kiến không có chỗ nương thân và cũng chẳng có gì để ăn khi đói. Thấy vậy, Rơm vội vắt mình "hóa thành" những dãy nhà lều bằng vô vàn những tai nấm nõn nà mát mịn. Đàn kiến nép mình dưới những tai nấm và xúc động hỏi: - Cả đến khi rệu rã, các bạn rơm ơi, các bạn vẫn không sợ phải làm việc nặng nhọc ư? Kiến chờ câu trả lời của những cọng rơm nhưng bên tai lũ kiến nhỏ chỉ còn nghe những tiếng thì thầm của những tai nấm: - Trong cuộc sống, diều đáng sợ nhất là mình không còn giúp gì cho ai nữa? Nói rồi, những chiếc tai nấm vươn lên cao hơn và tươi cười khoe rằng: - Các bạn kiến ơi, những chiếc tai nấm chúng mình còn là món ăn ngon cho mọi người nữa đấy! Cả đàn kiến nghe xong liền cúi đầu cọ cọ những sợi râu vào những tai nấm và bùi ngùi: - Cám ơn! Các bạn rơm đúng là những người bạn hiền lành và đã luôn hết lòng vì người khác. Một hôm nào đó, khi bất chợt nhìn thấy lũ kiến nhỏ hành quân trên mặt đất, các bé hãy hỏi chuyện về những cọng rơm xem có đúng như vậy không nghe! HAI CHÚ KIẾN NHỎ (Phỏng theo truyện dịch cùng tên của Như Quỳnh) Trên một hòn đảo nhỏ, họ hàng nhà kiến quây quần bên nhau sống thật hạnh phúc. Kiến Vàng và Kiến Đen chơi rất thân với nhau. Một hôm, hai chú kiến nhỏ cùng nhau dạo chơi dọc bờ sông và nhìn thấy rất nhiều hạt cây trôi trên mặt nước. Kiến vàng xuýt xoa: - Tiếc thật, bọn mình không biết bơi nên chẳng thể vớt các hạt cây lên được! Nghe bạn than tiếc, Kiến Đen quyết định bò lên một cành cây đang vươn ra mép nước và nói: - Chúng mình hãy thử vớt những hạt kia xem sao! Nói rồi, Kiến đen vươn ra dòng nước và vớt dược một hạt cây. Nhưng bỗng.. "rắc!", cành cây bị gãy mang theo cả Kiến đen rớt xuống sông và bị nước cuốn trôi khỏi đảo kiến. Kiến đen kêu lên: - Cứu tớ với! Cứu tớ với! - Hãy bình tĩnh! Tớ sẽ tới ngay - Kiến vàng trấn an bạn và chạy dọc trên bờ theo cành cây có Kiến đen. Rồi nó nhảy đại lên một chiếc lá trôi ngang qua. Khi đuổi kịp Kiến Đen, nó trèo lên cành cây và dùng chiếc lá làm cánh buồm. Gió thổi làm căng cánh buồm đẩy cành cây trôi về phía đảo. Trên đường di, hai chú kiến nhỏ đã nhặt được một ít hạt cây. Chúng hết sức vui vẻ. Bỗng gió chợt đổi hướng, kéo cành cây ngày một trôi xa bờ. Kiến vàng vội hạ cánh buồm xuống và nói với bạn: - Mình cần phải nghĩ một cách gì thôi! Đột nhiên, Kiến vàng nhìn thấy một chú cá nhỏ đang bơi lại gần và muốn đớp hạt cây. Một sáng kiến chợt lóe lên trong đầu Kiến vàng. Nó thận trọng tước một sợi vỏ cây ở cành cây gãy rồi buộc một đầu vào cái hạt và đẩy bạn đứng lên trên sợi vỏ cây. "Bụp!", con cá nhỏ đớp gọn và ngậm cái hạt bơi về phía bờ. - Đứng cho chắc nhé! - Kiến vàng nhắc Kiến đen. Con cá bơi và kéo theo hai chú kiến nhỏ phía sau. Kiến vàng thông minh còn kịp gấy nhanh cái lá thả xuống nước để khi trôi, các hạt cây sẽ bị mắc vào đó. Về tới đảo Kiến vàng thả sợi dây ra, trả tự do cho cơn cá và vớt chiếc lá lên. Ôi, có bao nhiêu hạt cây mắc vào đó! Hai chú kiến nhỏ thở phào nhẹ nhõm và đem hạt cây chia cho các bạn cùng ăn rồi kể lại câu chuyện bị nước cuốn trôi trên sông của mình. Nghe xong, các bạn kiến nhỏ cùng gật gù nói: - Đúng là, khi chúng ta biết bình tĩnh thì mọi chuyện đều có thể được giải quyết ổn thỏa! Các bé có đồng ý với các bạn kiến thông minh không nào?