Đã lâu rồi không có nổi một cảm xúc trọn vẹn để viết nên cái gì đó. Hay đơn giản là viết lên nỗi lòng mình.. câm lặng và nghẹn thở.. Tháng 5 đã sang rồi, nhớ về những yêu thương đã cũ. Em đã từng không nghĩ rằng mình sẽ yêu ai đó vào tháng 5 đâu. Thế rồi hạnh phúc mỉm cười.. mới đó mà đã vội xa, mới đó như ngày hôm qua mà nay đã nhuốm màu kỉ niệm. Với em, em chưa bao giờ quên dù chỉ là một ngày. Ngày mình gặp nhau, lần đầu tiên ấy. Em nhớ ánh mắt anh, nhớ giọng nói, nhớ khuân mặt.. tất cả đều nguyên vẹn, chỉ là không phải là anh của bây giờ. Anh àh. Chúng ta đã làm tổn thương nhau, nhưng chưa bao giờ từ bỏ nhau phải không anh? Em biết chứ, em biết chúng ta sẽ còn nhìn về nhau, còn đau và trăn trở rất nhiều.. Chỉ là quá khó khăn để kéo gần khoảng cách giữa yêu thương và oán trách. Dù thế nào, em cũng mong anh hiểu rằng, em đã và vẫn yêu anh nhiều như chưa bao giờ ít đi. Nó đủ mạnh để em đi tiếp con đường này, đủ mạnh để dù đau khổ em sẽ vẫn nhìn về phía anh, đủ mạnh để em thay đổi bản thân mình và sống tốt hơn, đủ mạnh để em nhìn anh hạnh phúc mà không hề sân si, ghen tị.. Em nhớ tháng 5 của chúng ta, tháng mà anh đã được sinh ra, tháng tình yêu của chúng mình bắt đầu.. Giờ sao khác quá. Tháng 5 này xa lạ và ngột ngạt quá anh àh.. Hình như em bị mất đi thứ quý ra nhất trong cuộc đời mình rồi. Em nhận ra thì đã quá muộn. Có muộn cho em không? Hẳn là không muộn cho em, nhưng đã quá muộn cho anh, cho chúng ta rồi anh nhỉ? Em biết làm gì. Em không thể làm gì cả.. Em chỉ ngồi nhìn anh dần đi về phía không em, nhìn họ yêu nhau vào tháng 5, nhìn cuộc sống bộn bề.. và thở. Em mệt anh ạ. Chỉ thở thôi mà cũng làm em đau lắm.. Biết nói bao nhiêu cho đủ đầy những nghẹn đắng trong tim em. Bao nhiêu cho đủ xót xa của một mỗi tình chưa kịp nở hoa thì đã vội héo tàn. Biết bao nhiêu cho đủ đớn đau cho những giấc mơ chưa kịp gọi thành tên, bao nhiêu khắc khoải nơi khoé mắt em hoen ướt.. Em còn yêu anh, còn tiếp tục không phải em hi vọng hay mong chờ điều kì diệu sẽ xảy ra. Có thể nào lấy lại được yêu thương đã mất? Em vẫn yêu anh chỉ vì em yêu anh, thế thôi. Vì tình yêu của em cứ lớn lên trong tuyệt vọng như thế. Em không thể giải thích, không thể hiểu, không có một lời phán xét nào hợp lý.. Em chỉ biết rằng em không thể chống lại, không thể ngừng và không thể từ bỏ. Cho dù anh có cự tuyệt em, bỏ mặc em đi nữa, em cũng chẳng bắt tim mình hết yêu anh được.. Em có buồn cười lắm không? Chẳng biết từ bao giờ mà ngôn từ bỗng trở nên nhạt thếch và mỗi lời nói ra chỉ như gió thổi qua tai.. Em chỉ muốn cứ âm thầm, lặng lẽ như thế này. Sống và yêu anh. Như em đã từng nói "em sẽ yêu cho tới khi nào con tim em thực sự mỏi mệt". Nếu có kiếp sau anh hãy cho em đặt một chỗ trong tim anh nhé. Em hi vọng mình có thể gặp nhau vào tháng 5 và khi ấy anh sẽ nhận ra em chứ? Mà em chưa hỏi không biết anh thích em để tóc dài hay tóc ngắn.. Vì khi yêu anh tóc em dài, sau đó ngắn, giờ thì lại đang dài.. Em yêu anh nhiều lắm.. lắm! P/S: B&M forever in my heart.