Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa Vội vàng sum họp vội chia xa Vội ăn, vội nói rồi vội thở Vội hưởng thụ mau để vội già. Vội sinh, vội tử, vội một đời Vội cười, vội khóc vội buông lơi Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ! Vội vã tìm nhau, vội rã rời.. Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa Ngoài hiên, đâu thấy hoa hồng nở Vội ngày, vội tháng, vội năm qua. Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra "Đáy nước tìm trăng" mà vẫn lội Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà.. Vội quên, vội nhớ vội đi, về Bên ni, bên nớ mãi xa ghê Có ai Giác lộ bàn chân vội "Hỏa trạch" bước ra, dứt não nề. Thích Tánh Tuệ Chú thích: Hỏa Trạch ở trong bài thơ này có nghĩa là Nhà Lửa, là 3 độc THAM, SÂN, SI, là nguồn gốc của nghiệp chướng, và làm cho chúng sinh trôi hoài trong vòng luân hồi SINH TỬ của lục đạo. Khi một người đạt được Giác Ngộ - Đạt Đạo thì 3 độc Tham Sân Si không còn ảnh hưởng đến họ nữa và họ được giải thoát - dứt não nề. Ý nghĩa của 2 câu cuối là: Người đời thường vội đuổi theo những cái vô thường của cuộc đời, nhưng có mấy người vội về nẻo GIÁC. Tu hành chân chính để sớm đạt ĐẠO. Hỏa trạch bước ra: Đi vào đi ra căn nhà lửa THAM, SÂN, SI, nhưng 3 độc đó vẫn không đốt cháy họ được, họ trở nên an nhiên tự tại với cuộc đời.
Thủng Thẳng Thủng thẳng ai ơi - thủng thẳng ngồi Tụng thời kinh, Niệm Phật, buông trôi Bao nhiêu phiền não, tiêu tan bớt Thủng thẳng kinh hành, nghe thảnh thơi Thủng thẳng ngày qua, cứ sống vui Sống còn, gần chết biết vậy thôi Miệng cười, vui vẻ cùng nhân thế Tâm luôn an lạc giữa trần đời Thủng thẳng đi thôi, vội vã chi Ngày mai ai biết được điều gì Vô thường đã biết là sẽ đến Hành trang sắp sẵn, để ra đi. Tâm Tú