Khẩu xà tâm phật là một câu thành ngữ được sử dụng để ám chỉ những người có những lời nói nặng nề, mắng chửi, chua ngoa.. có vẻ như ác độc với người khác nhưng thực ra họ lại là người tốt bụng, có tâm tính tốt đẹp, cái đó có thể do thói quen hoặc tính cách của họ, nóng tính, thẳng thắn nhưng thực sự họ không có ý xấu, nói nhưng không để bụng. Thực chất câu thành ngữ này mới chỉ xuất hiện gần đây khi mọi người thường nhầm lẫn khi nói câu nói gốc: Khẩu Phật Tâm Xà với ý nghĩa ngược lại. Tâm Phật khẩu xà là gì? Đây là câu thành ngữ được ghép từ những từ Hán Việt sau: Khẩu: Lời ăn tiếng nói Xà: Con rắn Tâm: Tâm tính, tâm địa Phật: Đức Phật Từ xưa đến nay trong quan niệm của người Việt nói riêng và toàn thế giới nói chung, con rắn luôn luôn bị coi là biểu tượng của một sự độc ác, ghê gớm với cái lưỡi dài và luôn thở phì phì khi tấn công con mồi hoặc đối thủ. Khẩu xà hay còn gọi là ác khẩu được ví như miệng lưỡi như loài rắn độc, không có được lời nói hay ho tốt đẹp, mang lại một cảm giác ghê rợn. Khẩu xà: Miệng lưỡi nói lời độc ác nhưng tấm lòng lại nhân hậu như đức Phật - tâm Phật. Khẩu xà tâm phật có thực sự là người tốt? Đây là quan niệm hoàn toàn sai lầm của một số người, và để bảo vệ cho sự ích kỷ của họ, thói quen khẩu nghiệp nói xấu, nói những lời ác khẩu với người khác. Nhiều người khi bực tức liền mắng chửi người khác là "mày là đồ chó", "ngu như lợn".. rồi họ được người thân nhận xét rằng: "Nó xấu mồm vậy thôi nhưng cái tâm nó tốt". Nó thuộc người "khẩu xà, tâm Phật" ấy mà.. Thực tế hoàn toàn không như vậy. Theo lời Phật dạy thì ác khẩu hay còn gọi là ác ngữ là một trong bốn điều bất thiện thuộc về lời nói: Vọng ngữ, ỷ ngữ, lưỡng thiệt, ác khẩu. Nó sẽ gây ra nhiều điều hối hận cho con người trong cuộc sống khi nói ra. Phật đã từng dạy: Khẩu nghiệp là cái nghiệp nặng nhất của đời người, gánh cả đời không hết. Những người này gọi là ác khẩu, ác khẩu tức là miệng mình nói ra làm người ta đau khổ. Ác ngữ là những lười nói chửi mắng người khác thậm tệ. Những lời chửi mắng người khác là thú vật, là ma quỷ, là gái điếm, là kẻ cướp, v. V.. đều là ác ngữ. Những lời hăm dọa, đánh giết thô bạo.. cũng đều là ác ngữ. Ác khẩu này không phải cái miệng mình ác mà cái lời lẽ mình ác do tâm mình ác mà ra. Họ có ý ác nhưng mới chỉ dừng lại ở tâm ác thôi chứ chưa dám hành động ác. Bởi khi cái ý mình ác thì mình mới nói ra những lời ác. Còn cái ý, cái tâm mình không ác thì mình không bao giờ nói ra lời nói ác được. Tâm đã thành Phật rồi thì không bao giờ nghĩ ác, nói ác nữa. Nên ở câu "khẩu xà tâm Phật", bản chất là ý ác nhưng người ta không dám làm. Câu nói đó là do người đời nói chứ không có kinh Phật nào nói. Tâm tốt mà miệng không tốt thì bao nhiêu vinh hoa phú quý cũng tiêu tan hết. Đừng biện minh cho những lời nói cay nghiệt của mình. Vì dù có là "khẩu xà tâm Phật" đi nữa thì bạn cũng đã làm tổn thương đến người khác. Mà thực sự người có tâm tính tốt đẹp họ không bao giờ muốn nặng lời với người khác. Khi thật lòng suy nghĩ cho người khác, điều ta nói và điều ta nghĩ sẽ đồng nhất, nghĩ như thế nào thì mới có thể nói ra được như vậy. Lời bạn nói ra như thế nào thì bạn chính là người như thế đấy, bạn có thấy Phật nói lời ác độc bao giờ không? Bới nghe bớt nói bớt nhìn Để tâm thanh tịnh để mình bình an Không có một cái lý do nào chính đáng để ngụy biện cho cái thói xấu khẩu nghiệp của bạn cả, phải chăng chỉ là sự ích kỷ không dám thừa nhận cái xấu của bản thân rồi vin vào câu nói kia như một sự thanh minh đáng hổ thẹn. Thực ra tôi không có ác ý, chỉ là khẩu xà tâm Phật mà thôi: Thực ra đằng sau mỗi cái miệng độc đoán, đều là một trái tim cũng độc ác không kém. Tôi dám khẳng định với bạn rằng, thứ vũ khí gây ra vết thương sâu và khó lành nhất trên đời này chính là lời nói. Những lời khó nghe lúc nào cũng gây ra tổn thương nặng nề hơn bất kỳ nắm đấm hay đao kiếm nào. Những lời đánh giá nói ra nhẹ bẫng, nhưng lại khiến người nghe tổn thương rất nhiều. Không biết từ khi nào, "khẩu xà tâm Phật" đã trở thành cái cớ cho việc ăn nói vô duyên làm tổn thương người khác. Theo đạo lý nhân quả trong Phật giáo thì một việc làm, một lời nói hay một ý niệm, suy nghĩ của thân, miệng, ý dù đó là thiện hay bất thiện đều đưa đến kết quả nhất định của nó. Những hành vi, lời nói, suy nghĩ được lặp đi lặp lại nhiều lần thì kết quả hiện hành rõ ràng hơn, chi phối mạnh mẽ trong đời sống hàng ngày của cá nhân đó. Như vậy, với những người thường dùng lời nói thâm độc, thô bạo để mắng nhiếc, chửi rủa người khác thì chính bản thân người ấy đã thể hiện lối sống thiếu đạo đức và văn minh. Dần dần sẽ hạ thấp hình ảnh của tự thân khiến người xung quanh xa lánh. Nói về quả báo của ác khẩu, trong Kinh Tứ thập nhị chương có câu chuyện, giữa hồ nước đen kịt giữa lòng thành phố có con thú trăm đầu nổi lên. Người ta mới hỏi Đức Phật tại sao có con thú trăm đầu, quả báo gì? Phật bảo con thú trăm đầu này trước chửi một vị tỳ kheo là bò, đồ chó, đồ khỉ.. gán vào vị tì kheo cả trăm con vật khác nhau. Vì thế mà kiếp sau ông sinh ra một con thú trăm đầu y như lời ông đã chửi. Cho nên những người bên ngoài nói mình "khẩu xà tâm Phật", bên trong cũng chẳng mấy tốt đẹp. Bởi vì người thật sự có "tâm Phật" sẽ không nói lời làm tổn thương kẻ khác. Phần lớn những người tự cho mình khẩu xà tâm phật thường nói chuyện khó nghe nhưng luôn có một lý do tốt đẹp, dù vô lý nhưng rất thuyết phục: Vì muốn tốt cho bạn. Hồi nhỏ ba mẹ mắng bạn vì quá yêu bạn, không muốn bạn mắc sai lầm; khi đi học thầy cô nói bạn ngu lâu dốt bền khó đào tạo là vì mong tương lai của bạn sẽ tốt đẹp hơn; lớn lên rồi nhiều người gièm pha bạn chưa kết hôn sinh con là vì muốn tốt cho bạn, hy vọng bạn mau chóng tìm ai đó chăm sóc cho mình. Tóm lại, những người nói lời gây tổn thương kia luôn có lý do cho mình. Bởi vì muốn tốt cho bạn, nên mới nói chuyện thẳng thắn hơn chút, phê bình nặng lời hơn chút. Họ cứ vin vào cái cớ muốn tốt cho bạn, không ngừng công kích bạn, thậm chí mỉa mai bạn, sau đó lại nói mình có lòng tốt. Những người này không thèm quan tâm đến cảm xúc của bạn, dễ dàng buông lời chỉ trích bạn, chẳng qua là vì ích kỷ, không chịu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ. Đó là bản tính của con người. Con người vốn ích kỷ, làm việc gì cũng nghĩ cho mình trước, nói chuyện cũng là để mình được vui vẻ đã, rồi mới quan tâm đến cảm nhận của người khác. Điểm yếu của bản tính con người khiến cho người ta nói chuyện hay làm việc đều ích kỷ, rất khó đặt mình vào vị trí của người khác để cân nhắc vấn đề. Khi bạn thật lòng suy nghĩ cho người khác, điều bạn nói và điều bạn nghĩ sẽ đồng nhất, lời nói ra cũng dễ nghe. Nếu đã dám nhận mình là người "tâm Phật", thì tại sao cứ phải nói những lời gây tổn thương cho người khác làm gì? Nếu đã không có ác ý thì phiền bạn ăn nói tử tế một chút. Đầu tiên, hãy nuôi dưỡng cho mình một tấm lòng biết yêu thương, đồng cảm, suy nghĩ cho người khác. Cuối cùng: Khi bạn đánh giá người khác, hãy thử đứng ở vị trí của người ta và cân nhắc thử xem họ sẽ cảm thấy thế nào. Nhiều khi người nói vô tình người nghe có ý. Bạn cảm thấy mình không có ác ý gì, nhưng có khi người ta nghe xong lại thấy khó chịu. Cho nên khi bạn muốn buông lời đánh giá người khác, hãy thử đặt mình vào vị trí của người ta trước đã. Nếu bạn cảm thấy nghe xong mình sẽ khó chịu, buồn bực, thì cũng đừng nói cho người khác nghe. Tóm lại: Những lời độc ác sẽ làm tổn thương người nghe, cũng sẽ vạch trần mặt tối trong tâm hồn bạn. Vì vậy hãy học cách ăn nói tử tế hơn để trở thành một người dễ mến hơn, và giúp cho thế giới này trở nên thân thiện hơn nhé. Xem thêm: Đăng bài kiếm tiền tại nhà Cách kiếm tiền miễn phí trên Binance