Loạt Câu Đố Cryptic Chỉ Thiên Tài Hoặc Tội Phạm Tâm Thần Mới Có Thể Giải Được

Thảo luận trong 'Tổng Hợp' bắt đầu bởi Admin, 12 Tháng tám 2019.

  1. Admin

    Admin Cho đi là còn mãi Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    1,067
    Series các phần câu đố kinh dị từ trước đến nay.

    Cùng thử thách trí não của bản thân đồng thời nâng cao khả năng suy luận phán đoán qua loạt câu đố Cryptic kinh dị dưới đây nhé!

    Câu 1:

    Tôi đã gặp một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, ai đó đã cố gắng để siết cổ tôi. Bộ mặt của kẻ tấn công mờ như nó được bao phủ trong sương mù vậy. Do đó tôi không thể nhìn rõ được đó là ai.

    Tôi cố gắng thoát khỏi đôi tay ấy nhưng đành bất lực. Tôi chỉ cảm thấy ý thức của mình từ từ biến mất… Tôi tỉnh giấc trong tình trạng mất đi hoàn toàn ý thức của mình - y như trong giấc mơ. Mồ hôi bắt đầu tuôn ra.

    Nếu tôi tìm thấy được một số dấu tay trên cổ của mình thì nó sẽ trở thành một phần của một câu chuyện ma – tôi nghĩ, rồi tôi đi vào phòng tắm để cởi quần áo ra. Rồi khi nhìn vào gương, tôi như đóng băng.

    Chúng đã ở đó. Các dấu tay màu tím. Nhưng nó không phải trên cổ của tôi, mà là trên cổ tay tôi. Tại sao lại như vậy?

    Câu 2:

    Một cô gái thi đỗ vào một trường Đại học ở Tokyo, cô quyết định từ nay sẽ sống độc lập một mình nên đã thuê căn hộ ở một tòa chung cư. Đêm đầu tiên sống tại đó, cô phát hiện ra trên tường có một cái lỗ nhỏ, có thể nhìn xuyên sang căn phòng bên cạnh.

    Cô gái thử nhìn vào cái lỗ đó thì thấy bên kia toàn một màu đỏ thẫm. Cô thầm nghĩ phòng bên chắc là dán giấy dán tường đỏ che mất cái lỗ đó. Nghĩ vậy, mấy hôm liền cô đều nhìn vào cái lỗ đó trên tường.

    Nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy một màu đo đỏ. Tò mò, cô quyết định hỏi người chủ nhà về căn phòng đó.

    “Nhà bên cạnh là ai thuê vậy?”, cô gái hỏi.

    Người chủ nhà trả lời: “À, chủ nhân căn hộ đó bị bệnh đau mắt nên ít khi ra ngoài lắm.”

    Nghe thấy câu trả lời, cô gái giật mình hoảng hốt rồi phát hiện ra điều gì đó. Đó là gì vậy?

    Câu 3:

    Anh ta nhìn tôi và hỏi, “Xin lỗi vì mạo muội, nhưng cho tôi hỏi có phải năm nay cậu 28 tuổi không?”

    “Đúng vậy, nhưng sao anh biết?”, tôi ngạc nhiên hỏi lại. Nhưng anh ta không trả lời, mà tiếp tục vội vàng hỏi người bên cạnh.

    “Năm nay anh 45 tuổi phải không?”

    “Có phải bà 62 tuổi không?”

    “Sao cậu biết?”

    Cứ như vậy, người đàn ông nọ hỏi hết những hành khách có mặt trong toa tàu. Dường như anh ta sở hữu một năng lực đặc biệt, chỉ nhìn người vào người khác là có thể biết được tuổi của họ.

    Từ đó đến khi tàu tới bến còn khoảng 15 phút, toàn bộ hành khách bao gồm cả tôi đều rất kinh ngạc trước khả năng khác thường của người đàn ông kia, ai nấy đều nhìn anh ta bằng ánh mắt vừa tò mò vừa có phần sợ hãi. Cho đến khi anh ta hỏi người cuối cùng có mặt trong toa tàu – một người phụ nữ.

    “Năm nay chị 50 tuổi phải không?”

    “Đúng vậy, nhưng chỉ còn 5 phút nữa là tôi bước sang tuổi 51 rồi.” Người phụ nữ kia trả lời.

    Nghe xong anh ta mặt mày tái mét, toàn thân cứng đờ không nói được câu nào nữa. Tại sao vậy?

    Câu 4:

    Yumi từ trường học trở về nhà, vào trong bếp rót ra một tách trà lúa mạch để uống.

    Ngay khi ấy, bố cô bé từ phòng kế bên bước ra và nói: “Yumi? Mẹ con đã có người đàn ông khác, muốn bỏ rơi hai bố con mình để trốn đi, bố và mẹ đã cãi nhau….Trong lúc giằng co bố đã lỡ tay…”. Nói xong nước mắt bố trào ra.

    Yumi không hề có ý định sẽ báo cảnh sát về việc làm của bố, mà chủ định sẽ cứ thế sống với bố trọn đời.

    Khi đang định về phòng thay quần áo, Yumi phát hiện ra trên chiếc bàn góc phòng có mấy mảnh giấy bị xé lộn xộn, trên đó có bút tích của mẹ cô bé. Yumi thử sắp xếp lại những chữ viết trên mẩu giấy:

    YUMI. MAU CHẠY ĐI. BỐ. MẤT TRÍ RỒI.

    Đột nhiên, Yumi nhớ ra điều gì đó, cô bé không bỏ chạy mà ngồi xuống òa khóc nức nở. Rút cục chuyện gì đã xảy ra?

    Câu 5:

    Một cô gái trẻ đẹp một ngày nọ phải ở nhà một mình cùng với con chó nhà thân cận. Lúc này trời đã tối, và trên bản tin thời sự nhà chức trách đang ra thông báo về một tên sát nhân đang lẩn khuất trong khu vực dân cư mà cô đang sống.

    Tối hôm đó, cô gái cẩn thận khóa chặt mọi cửa nẻo, từ cửa chính đến cửa sổ, duy chỉ có ô cửa nhỏ dưới tầng hầm là chưa đóng. “Thôi chắc không sao đâu, cửa đó nhỏ quá mà”, cô bèn để nó như vậy, chỉ khóa cánh cửa dẫn xuống tầng hầm và đi thẳng lên phòng ngủ.. Như mọi hôm, con chó trung thành lại rúc vào dưới giường , bảo vệ cô qua đêm.

    Trong đêm đen tĩnh mịch, cô chợt tỉnh giấc bởi tiếng nước nhỏ giọt vọng lại từ phía nhà tắm. Nửa mê nửa tỉnh, cũng chả muốn phải xuống giường để khóa vòi nước mà mất đi giấc ngủ ngon, như thói quen, cô bất giác đưa tay xuống rờ vào đầu con chó cưng, cảm nhận cái liếm ấm áp thường lệ của nó rồi an tâm ngủ tiếp..

    Nhưng lại một lần nữa cô tỉnh giấc vì tiếng nước rỉ rả khó chịu đó, và lại đưa tay xuống giường, con chó vẫn ở đấy, liếm bàn tay cô chủ. Cô cảm thấy và tiếp tục yên giấc..

    Trằn trọc, khó ngủ vì tiếng nước rỉ rả phiền toái lúc giữa đêm ngon giấc, cô mệt mỏi bước xuống giường, uể oải và thầm bực tức lê bước về phía nhà tắm. Càng tới gần nhà tắm, tiếng nước nhỏ giọt càng trở nên rõ ràng. Cô chậm chạp đẩy cửa nhà tắm, lúc này tối như mực, cô bèn bật đèn lên..

    Chào đón cô gái là một cảnh tượng man rợ, xác con chó cưng bị treo lủng lẳng trên cái vòi nước, máu rỉ ra từ vết cắt trên cổ chú chó nhỏ từng giọt, từng giọt xuống bồn tắm đỏ thẫm

    Chợt cô gái sực nhớ ra điều gì đó, cô cảm thấy lạnh sống lưng. Điểm bất thường mà cô gái nhận ra là gì vậy?

    Câu 6:

    Một chàng trai lâm bệnh nặng đưa một chiếc hộp cho người yêu của mình và nói:

    Đây là thứ quý giá nhất của đời anh, nếu anh chết em hãy mở ra, thay anh giữ gìn và trân trọng nó, hứa với anh nhé!

    Một thời gian sau chàng trai mất, cô gái nhớ những gì anh dặn và đã mở hộp ra. Trong hộp là một mảnh gương. Tại sao chàng trai lại tặng cô gái món quà này?

    Câu 7:

    Tôi tỉnh dậy vào buổi sáng thì thấy tay mình đầy máu. Nhưng kỳ lạ thay trên người tôi không thấy có vết thương nào! Tại sao lại như vậy?


    Đáp án:


    Câu 1:

    Thực chất anh chàng này vốn bị mộng du. Anh ta thường đi ra ngoài trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê và giết người. Những vết bầm tím trên cổ tay của anh ta chính là lúc anh ta đang cố gắng bóp cổ nạn nhân thì người này chống cự, cố kéo tay anh ta ra nên mới để lại vết bầm trên cổ tay.

    Câu 2:

    Câu này quá dễ hiểu phải không, thực chất màu đỏ mà cô nàng này nhìn thấy ở phòng bên cạnh không phải là giấy dán tường mà chính là mắt của người thuê phòng bên, anh ta bị đau mắt đỏ.

    Anh chàng này đã theo dõi cô gái qua lỗ hổng trên tường hàng ngày mà cô không hề hay biết. Hóa ra, chàng và nàng ngày nào cũng nhìn nhau đắm đuối qua cái lỗ nhỏ trên tường này.

    Câu 3:

    Thực chất người đàn ông này không có khả năng đoán tuổi của người khác mà là khả năng tiên tri dự đoán tương lai.

    Người đàn ông bước lên tàu đã dự đoán được sẽ có một con tàu nào đó bị tai nạn và hành khách thì chết hết, nhưng ông ta lại chưa biết được đó là con tàu nào.

    Hãy để ý chi tiết lúc người đàn ông lên tàu “ông ta sực nhớ ra điều gì”, từ chi tiết này có thể thấy là ông ta đang suy nghĩ vẩn vơ về việc con tàu nào sẽ gặp tai nạn thì lại lỡ bước lên tàu, sau đó mới sực nhớ ra thì đã muộn rồi, ông ta đã lên tàu.

    Vì sợ sẽ lên phải con tàu gặp tai nạn nên ông ta mới dáo dác nhìn xung quanh và để xác minh, ông ta hỏi tuổi của từng người, và theo như lời giải đáp phía trên người đàn ông này có khả năng nhìn thấy tương lai, nói cách khác ông ta có thể nhìn thấy ảnh tưởng niệm (trong đó có tuổi thọ người chết) của các nạn nhân trong chuyến tàu bị tai nạn.

    Ở đoạn cuối truyện ông ta hỏi tuổi của người phụ nữ, người này nói là 5 phút nữa bà sẽ bước sang tuổi 51, ông ta nghe vậy thì sợ đứng người, vì sao? Vì ông ta nhìn thấy được tuổi thọ trên di ảnh tưởng niệm của bà này là 50, chứ không phải 51, tức là bà này chỉ sống không quá 5 phút nữa, và tất cả hành khách trên tàu cũng như vậy, sẽ chết hết.

    Bởi con tàu ông đang đứng, cũng chính là con tàu ông ta đã tiên đoán, sẽ gặp tai nạn.

    Câu 4:

    Yumi đã không sắp xếp đúng thứ tự các mẩu giấy bị xé nát kia. Thực chất hung thủ sát hại người mẹ chính là Yumi.

    Yumi bị bệnh tâm thần, giết mẹ mình xong mất trí nhớ, ông bố biết mọi chuyện nhưng vì quá thương con nên mới bịa ra câu chuyện ngoại tình của bà mẹ và nhận toàn bộ lỗi lầm lên đầu mình. Tờ giấy đó là do người mẹ viết nhưng bị Yumi xé để che giấu tội ác của mình.

    Các mảnh giấy nếu sắp xếp thì sẽ là: “BỐ. MAU CHẠY ĐI. YUMI. MẤT TRÍ RỒI”.

    Vợ chồng cũng hay xưng hô là “Bố nó”, “Mẹ nó”

    Đó là lý do vì sao khi nhớ ra mọi chuyện Yumi không những không sợ hãi bố mình mà ngồi xuống òa khóc vì hối hận.

    Câu 5:

    Thực chất chính tên sát nhân đã lẻn vào từ lâu và giả vờ làm con chó liếm tay cô gái lúc đêm. Tên này có thể là người quen của cô gái vì con chó đã không sủa khi có người lạ, hơn nữa còn hiểu rõ thói quen liếm tay của con chó.

    Cho nên khi nhìn thấy máu từ xác con chó nhỏ giọt trong phòng tắm, cô gái mới sợ hãi như vậy bởi cô biết mình đang gặp nguy hiểm.

    Câu 6:

    Khi cô gái nhìn vào gương thì sẽ thấy chính mình. Ý nói thứ quý giá nhất của anh chàng kia chính là cô gái này.

    Câu 7:

    Buối tối khi ngủ say, người này vô ý đập chết muỗi nên tay bị dính máu.
     
  2. Admin

    Admin Cho đi là còn mãi Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    1,067
    Câu 1: Nhật ký

    Tháng 8 năm 1904, tôi phát hiện trong nhà có một quyển nhật ký kỳ lạ. Xin nói rõ, ngôi nhà này là do người vợ cũ của tôi chọn và mua 6 năm trước, nhưng cô ấy và hai đứa con gái của tôi đã qua đời trong một tai nạn trên biển cách đây 2 năm. Hai đứa con của tôi được tìm thấy hai ngày sau đó ở hai bờ biển khác nhau, nhưng chúng đều đã chết.

    Mấy ngày trước, tôi mời thợ sửa chữa đến để tân trang lại căn phòng của vợ mình, và họ phát hiện ra trên trần nhà có giấu một cuốn nhật ký. Bút tích trong cuốn sổ đúng thật là của vợ tôi, khi mở ra tôi đọc được những dòng chữ này:

    Ngày 15 tháng 7: Từ ngày hôm nay em và anh bắt đầu chung sống rồi. (Đó là ngày cưới của vợ chồng tôi.)

    Ngày 21 tháng 9: Vì có chồng yêu nên mới có em ngày hôm nay.

    Ngày 9 tháng 12: Dù chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ luôn ở bên chồng.

    Ngày 23 tháng 2: Sắp rồi.

    Ngày 29 tháng 2: Anh hiểu chứ, chồng yêu?

    Tôi quá sợ hãi và chuyển nhà đi một nơi rất xa ngay sau đó.

    Tại sao?


    Câu 2: Tiếng khóc

    Có một anh kia ngủ cùng gia đình mình, nửa đêm đang ngủ thì bật dậy đi vệ sinh, thật kì lạ là vợ con anh đã biến mất tự lúc nào, anh không quan tâm lắm, trước mắt cứ giải quyết đi đã.

    Sau khi xong xuôi, anh bước ra hành lang thì nghe tiếng khóc tỉ tê của vợ ở phòng khách, anh vội chạy ra, từ đằng xa, anh thấy nhiều người..

    Chạy ngang qua tấm gương ở hàng lang, bỗng dưng anh dừng lại, té xuống đất, miệng anh cứng đờ không thốt nên lời. Đột nhiên, anh không ra phòng khách nữa mà quay lại phòng ngủ.

    Vừa đi tới cửa, nhìn lên giường, anh sững người ngồi bệt xuống, khóc nức nở, khóc còn to hơn cả vợ mình.. Nhưng không ai nghe.


    Câu 3: Mời vào!

    Tôi đang đi lạc trong một vùng sa mạc hoang vu, tôi đang rất đói và khát. Tình cờ tôi thấy một nhà hàng cũ đã đóng cửa. Tôi đánh liều gõ cửa, một tiếng vọng vang ra: ”Hết thức ăn rồi, nếu nghỉ qua đêm thì được”. Tôi đang rất mệt nên sao cũng được.

    Từ trong nhà hàng bước ra một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đón tôi vào phòng của mình. Đang ngon giấc bỗng tôi nghe thấy tiếng xe ôtô, hình như có người gõ cửa. Trong quán chỉ vọng ra một tiếng: ”MỜI VÀO”


    Câu 4: Người phụ nữ lạ

    Tôi đang trong nhà tắm thì nghe tiếng bước chân ngoài phòng khách. Ra khỏi nhà tắm, tôi ngạc nhiên thấy một người phụ nữ lạ đang đứng giữa phòng. Bà ta mặc bộ đồ cũ kĩ, tóc dài rối bời buộc cẩu thả sau lưng, khuôn mặt mệt mỏi, hốc hác như vừa từ xa đến. Là một người thân của bạn tôi à?

    Bác tìm ai ạ?

    Người phụ nữ nhìn tôi bằng đôi mắt vô hồn, đôi môi khô khốc nhếch lên:

    Tìm cậu.

    Tôi nghĩ bà ta đã nhầm, tôi không quen bà ta.

    Xin lỗi, cháu không quen bác.

    Người phụ nữ vẫn nhìn tôi, lẩm bẩm:

    Tìm cậu.

    Tôi bắt đầu thấy kì lạ, nhưng vẫn khá yên tâm. Bà ta không mang vũ khí, hơn nữa sức bà ta chắc chắn không làm gì được tôi. Tôi lịch sự nói:

    Chắc bác nhầm rồi, bác có thể hỏi người khác.

    Tôi tiến đến cửa phòng định mở cửa ra hiệu đuổi khách.

    Và tôi biết thế nào là sợ hãi cực độ, bà ta quả thật đến tìm tôi.

    [​IMG]

    Câu 5: Hẹp

    Đó là vào 1 đêm không trăng khoảng 2h sáng, hắn đi bộ. Con đường trong khu tập thể rất hẹp, chỉ đủ cho 1 người đi. Gã giật mình thấy có người mặc áo ba lỗ trắng ngồi bên đường , hắn tự nhủ , “giờ này còn ai ngồi đây?” Gã đi gần đến nơi thì vấp ngã, chới với và cố gắng không để mình chạm vào người đàn ông đó.

    “Phù, may quá không chạm phải, không khéo lại ăn đòn oan”, rồi gã vui vẻ đi tiếp. Khi về tới nhà, sau khi khép cửa, gã nghĩ ra điều gì đó và lạnh toát sống lưng..


    Câu 6: Anh trai

    Một gia đình nọ có người con trai đột nhiên phát điên rồi giết hết cả nhà. Sau đó cảnh sát đến bắt giữ và anh ta bị tuyên phạt tử hình.

    Người em gái may mắn sống sót nhưng do quá hoảng loạn nên mất đi trí nhớ. Vì tất cả người thân đã mất hết, trí nhớ cũng không còn, cô ta sống mà như đã chết. Một hôm cô tình cờ gặp một người xem bói, bèn nhờ bà ta xem hộ quá khứ của mình.

    “Tại sao anh trai tôi lại phát điên?”

    “Không, anh trai cô rất điềm tĩnh đấy.”

    “Thế sao anh ấy lại giết hết cả nhà?”

    “Không, anh trai cô chỉ giết một người thôi.”

    Người em gái đột nhiên nhớ ra tất cả rồi òa khóc nức nở.


    Câu 7: Đỏ

    Chiều hôm đó tôi tới thị trấn mà mình phải đến công tác. Tôi chọn một nhà trọ cũ vì hiện giờ tôi không có nhiều tiền. Nhà trọ chẳng có ai thuê ngoài tôi và đôi vợ chồng chủ, tất cả phòng đều trống. Đêm đó, tôi giật mình vì âm thanh ở phòng bên cạnh.

    Tôi ra hành lang, nhìn trộm vào lỗ khóa của phòng đó. Tôi thấy một cô gái thật đẹp. Hôm sau tôi lại giật mình vì âm thanh đó. Tôi lại nhìn qua lỗ khóa, nhưng có lẽ nó đã bị dán kín, tôi chỉ nhìn thấy một màu đỏ. Sáng hôm sau tôi trả phòng, nhà trọ vẫn vắng như lần đầu tôi đến.

    Ông chủ nhà trọ thở dài, vì nếu con ông còn sống cũng bằng tuổi tôi. Tôi giật mình nhìn lên tấm ảnh gia đình.

    Cô gái thật đẹp nhưng một bên mắt là màu đỏ.


    Đáp án:

    Câu 1:

    Nhật kí viết ngày 29/2 nghĩa là năm đó là năm nhuận, mà họ chuyển đến ngôi nhà này cách đây 6 năm tức là năm 1898, năm 1904 là năm nhuận mà năm nhuận cách gần nhất với năm 1904 là năm 1896 (vì năm 1900 không được tính là năm nhuận), trong khi đó nhật kí dc viết sau khi chuyển nhà nên chỉ có thể được viết vào năm 1904 –> người vợ chết rồi mà vẫn viết nhật kí được.

    Câu 2:

    Nếu như các bạn đọc qua chi tiết vợ ngồi khóc thì có lẽ đã có câu trả lời. Nhưng thực ra không phải vậy. Anh ta đi qua tấm gương rồi cái gì đó thì có vẻ như anh ta không nhìn thấy mình ở gương nữa.

    Anh ta nhìn giường, ngồi khóc không ai nghe => Xác anh ta trên giường, anh ta đã bị giết. Còn nữa, truyện có đề cập đến thằng con nhưng xuất hiện một lần => Thằng con giết anh ta.

    Câu 3:

    Sự khác biệt giữa lần nhân vật tôi và người thứ 2 vào nhà hàng ở chỗ: Lần 1 nhà hàng có nói là hết thức ăn, nhưng lần thứ 2 thì không nói như vậy. Phải chăng đã có đủ thức ăn? Vậy tại sao lại mới qua một lúc đã đủ thức ăn, hơn nữa nơi đây lại là một sa mạc hoang vu.

    Đáp án: Thức ăn ở đây đã có rồi, là người đã đi vào lúc trước, chính là nhân vật tôi.

    Câu 4:

    Bà này xuất hiện ở giữa phòng khách. Khi người này tới cái cửa chuẩn bị mở cửa thì lúc này mới biết là cửa vẫn khóa từ bên trong. Bà này vô dc nhà bằng cách nào? Phải chăng bà ta chính là ma?

    Câu 5:

    Hãy chú ý tới chi tiết: Con đường rất hẹp, chỉ đủ cho 1 người đi mà lại xuất hiện một người đàn ông khác => Người đàn ông này chỉ có thể là ma.

    Câu 6:

    Thực ra người em gái mới là kẻ hóa điên rồi giết gia đình mình, sau đó bị mất trí nhớ. Người anh trai chỉ giết có một người, đó là chính mình, vì muốn chịu tội thay cho em gái nên đã đi đầu thú và lãnh án tử hình.

    Cô gái sau khi nhớ ra toàn bộ câu chuyện thì quá đau lòng và thấy có lỗi với gia đình nên tự vẫn.

    Câu 7:

    Màu đỏ đằng sau lỗ khoá là màu mắt của cô gái.
     
  3. Admin

    Admin Cho đi là còn mãi Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    1,067
    Phòng khách sạn

    Ngày nọ tôi và cộng sự phải đi công tác nên chúng tôi thuê một phòng khách sạn. Tối đó cậu bạn tôi có việc không về, mà tôi nhát gan nên chẳng dám đi đâu, chỉ ở trong phòng rồi lên giường nghỉ sớm. Đến đêm, tôi bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc, tôi cất tiếng hỏi: “Phục vụ phòng đó à?” nhưng không có ai trả lời.

    Tiếng gõ cửa cứ vang lên đều đều đến sáng. Tôi sợ hãi quá, trả phòng xong gặp anh bạn kể chuyện thì được biết, căn phòng này trước đây từng xảy ra hỏa hoạn, có người bị chết cháy nên không thoát được, cho đến giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể hay tro cốt gì hết. Thật may là đêm qua tôi không mở cửa.

    Nhà ma


    Hôm nay tôi rủ bạn gái đi công viên chơi, lúc bắt đầu tới khu nhà ma thì trời đã tối. Bạn gái tôi bảo muốn về nhưng tôi cố thuyết phục cô ấy chơi nốt trò này rồi về.

    Cô ấy vốn nhát gan nên dù có lôi kéo thế nào cũng không chịu, thế nên tôi đành vào một mình. Vừa vào trong được vài bước thì nghe thấy tiếng bạn gái tôi ở sau lưng.

    “Tưởng em không dám vào cơ mà?”, tôi hỏi.

    “Nhưng ở ngoài một mình cũng chán lắm,” cô ấy nói.

    Sau đó cô ấy nắm tay tôi rồi kéo tôi đi về phía một căn phòng phát ra thứ ánh sáng mờ ảo. “Chỗ này có vẻ hay nè anh,” cô ấy chỉ về phía căn phòng. Chúng tôi đi vào và phát hiện ra bên trong trống trơn không có gì cả, chẳng có gì đáng sợ. Tôi bèn kéo cô ấy đi ra thì bỗng điện thoại báo có tin nhắn.

    “Sao lâu thế anh?”, tiêu đề tin nhắn viết, vừa nhìn thấy tên người gửi, tôi muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng không kịp nữa rồi.

    Bốc mộ


    Đó là lần đầu tiên tôi được dự một buổi lễ bốc mộ truyền thống mà có lẽ tôi không thể nào quên được. Tôi chưa bao giờ lại nghĩ rằng sẽ có một ngày mình được một vinh dự lớn đến vậy.

    Bản thân tôi đã thấy rất nhiều buổi bốc mộ trong suốt 3 năm qua, nhưng lại chưa được dự một buổi lễ bốc mộ nào lại đặc biệt đến thế này. đến giờ tôi vẫn còn nhớ nó như vừa mới xảy ra.

    Đêm đó trời có vẻ lạnh và nhiều sương mù, mọi người trong gia đìh tôi ai cũng có vẻ buồn vì tôi nghe thấy tiếng khóc khá nhiều, mỗi tiếng cuốc xẻng xúc đất cứ ngày càng rõ và có vẻ như đào càng ngày càng được sâu hơn.

    Mọi người có vẻ đào khá hăng say bởi vì sau có gần 30 phút thì tôi nghe thấy tiếng xẻng chạm nắp quan tài. tiếng than khóc càng ngày to hơn mỗi lúc một rõ hơn.. không hiểu sao trong khi mọi người buồn bã thì tôi lại cảm thấy khá là vui vẻ, có lẽ nghe hơi điên khi mình đang ở trong buổi lễ bốc mỗ trang nghiêm thế này.

    Nhưng thực sự tôi đang rất vui khi trong suốt buổi lễ thứ mà tôi được nghe thấy nhiều nhất đó là.. lời than khóc gọi tên tôi ngày một rõ hơn. Thật vui là tôi sắp được gặp lại người thân của mình..

    Giấc mơ kì lạ


    Có một đôi vợ chồng nọ sống cùng nhau. Bắt đầu từ một tháng gần đây, người chồng bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ lặp đi lặp lại như thế vào mỗi đêm. Ông còn không chắc là nó thực sự chỉ là một giấc mơ hay không.

    Giấc mơ ấy như thế này:

    Ông thức giấc vào nửa đêm. Rồi nhìn thấy một người, trông giống hệt ông, đang bám vào trần nhà. Người ấy xoay đầu qua để nhìn vào ông và nói vỏn vẹn mấy câu:

    “Có vẻ ông đã sống trên đời này quá lâu rồi phải không?Ông muốn đổi chỗ với tôi chứ?”

    Rồi điều ấy cứ lặp đi lặp lại đến nỗi mỗi buổi sáng, ông đã quen nói với vợ mình rằng:

    “Tôi lại nằm mơ thấy nó lần nữa.”

    Vì việc không ai mong muốn này xảy ra mỗi đêm nên vợ ông bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nhưng rồi một buổi sáng,ông thức dậy và những gì ông nói với vợ là: ”Chào buổi sáng!”

    Điều này làm bà vợ rất ngạc nhiên,bà hỏi ông: ”Ông không gặp giấc mơ đó nữa rồi à?”

    Người chồng trả lời:

    “Giấc mơ nào cơ?”

    Con hẻm


    Tôi thường chạy bộ vào buổi sáng sớm tầm 3-4h. Con hẻm từ nhà tôi ra đường chính khá nhỏ, có vài lần tôi còn chạm vai vào bức tường, nhưng chẳng sao, tường khá nhẵn và trơn.

    Một buổi sáng thường lệ, tôi đang chạy ra đường chính. Mặc dù vẫn ở trong hẻm nhưng tôi vẫn tăng tốc, cảm giác gió thổi vào mặt buổi sáng thật là sảng khoái.

    Bỗng tôi thấy một mụ nào đấy, mặc đồ khá lùng xùng, đứng trước cửa 1 căn nhà. Không thể dừng lại, tôi quyết định chạy tiếp và né người sang 1 bên để tránh bà ta. Tưởng như tôi đã có thể đâm sầm vào bà ta, nhưng có lẽ bà ta gầy hơn so với bên ngoài nên tôi chỉ cảm thấy lạnh và mát, chắc có lẽ là áo khoác của bà ta.

    Tôi tiếp tục chạy…

    Súp Miso


    Mẹ chồng, người đã qua đời cách đây một năm, là một người rất hiền lành, ấm áp và tao nhã. Bà thậm chí còn rất tốt với con dâu. Nhưng bố chồng, là một người hoàn toàn trái ngược. Ông khá là độc đoán và bướng bỉnh. Ông luôn tìm cách bắt bẻ con dâu, luôn la rầy cô mặc dù cô đã cố hết sức để làm ông vui lòng.

    Đặc biệt, ông luôn đòi hỏi cao với món súp miso.

    “Không đời nào thứ này lại đòi sánh bằng với món súp tuyệt với của vợ tôi được. Cô là một đứa ngu ngốc mà chẳng bao giờ có thể học được cách nấu ăn!” - Ông ta kêu lên.

    Một ngày nọ, khi cô con dâu trở nên vô cùng tức giận đến nỗi cô đã phun một ít thuốc trừ sâu vào tô súp của ông. Sau khi ăn, ông chợt la lên:

    “Đúng rồi! Vị tuyệt hảo này đây! Đúng cái vị mà vợ tôi thường làm!”

    Tái chế


    Tôi đang ở nhà ga, ngồi trên 1 băng ghế dài và chờ tàu đến. Ngay sau đó, một người phụ nữ tay ôm một đứa bé đến và ngồi cạnh tôi.

    Tôi thì rất thích trẻ con nên đã không thể không nhìn chăm chăm vào đứa bé đáng yêu đó. Người phụ nữ nhận ra điều đó và bắt chuyện với tôi một cách thân thiện.

    “Anh biết không, nó không phải là một đứa trẻ đâu, nó là một cái túi”.

    Vừa nói, cô ta vừa lật áo nó ra và cho tôi xem một cái khóa kéo ở phần bụng đứa bé.

    Đến lúc đó tôi mới nhận thấy rằng mắt nó có vẻ được làm bằng thủy tinh.

    ” Nhìn nó giống thật quá”

    “Vâng, tôi biết. Phải mất rất nhiều công sức, và cả thời gian nữa. Nhưng điều đó không làm tôi bận tâm. Vì tôi thích những thứ tái chế” – Cô ta mỉm cười trả lời.

    Ngay sau đó thì tàu tới, cô ta đứng dậy và bước lên tàu.

    Tôi đã định cùng lên chuyến tàu đó nhưng tôi không thể cử động được. Cả người tôi trở nên cứng đờ và cứ thế nhìn chằm chằm vào con tàu cho đến khi nó khuất hẳn.

    Tình cảm vợ chồng


    Lúc tôi đang trên đường về thì ở nhà vợ tôi bị một tên trộm tấn công, may mắn thay cô ấy đã dùng con dao làm bếp đâm chết hắn.

    Cảnh sát nói rằng đây rõ ràng là hành vi tự vệ chính đáng. Khi tôi đến đồn đón vợ tôi về, cô ấy nói: “Nghe tiếng chuông cửa nên em cứ tưởng anh về, ai ngờ vừa mở cửa ra thì một gã bịt mặt đã xông ngay vào nhà!”

    “Chắc là em sợ lắm phải không, giờ thì ổn rồi.” Tôi vừa nói vừa ôm cô ấy vào lòng.

    Bạn có hiểu câu chuyện này không?

    Bạn có hiểu câu chuyện này không: “đi làm về, tôi chỉ mong được nhìn thấy hình ảnh vợ tôi đang ru con. Vừa bước vào cửa tôi chết lặng khi nhìn thấy vợ tôi đã chết, trên tay cô ấy là đứa con chết non của tôi, có 1 tên bệnh hoạn nào đó đã đột nhập vào nhà và để 2 người họ ở đây.”

    Fan cryptic phân tích:

    Người chồng bị tâm thần phân liệt nặng, vì quá háo hức đứa con nên đã dùng dao mổ bụng bà mẹ lôi đứa con với cơ thể chưa hoàn chỉnh ra.

    Kết quả là 2 mẹ con chết, ông chồng để xác họ ở trong phòng và hoang tưởng rằng họ còn sống. Cho đến khi về nhà, xác của 2 mẹ con bỗng nhiên bị đặt ở trước cửa, chứng tỏ đã có người nào đó di chuyển xác chết.

    Ông chồng nhìn thấy cảnh tưởng đó nên đã kinh hoàng, một tên bệnh hoạn nào đó đã phát hiện ra được bí mật của mình, và chắc có lẽ.. tên bệnh hoạn đó đang núp ẩn đâu đó trong nhà chờ thời cơ..
     
  4. Admin

    Admin Cho đi là còn mãi Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    1,067
    Món thịt gì?

    Một hôm, cậu ấy được mời đến dự bữa tối tại nhà một người bạn; người bạn này theo một tôn giáo kỳ lạ. Ở bữa ăn, cậu ấy được mời một món thịt, nhưng dù thế nào chủ nhà cũng không chịu nói đó là món thịt gì.

    [​IMG]

    Cậu ấy nghi ngờ rằng đó là thịt người. Nhưng sau khi ăn miếng đầu tiên, thì cậu ấy dám chắc đó không phải thịt người. Tôi tự hỏi không biết món thịt đó là món thịt gì?

    Martin

    Tôi và Jack là một đôi bạn rất thân, mọi chuyện vui buồn chúng tôi đều chia sẻ cho nhau chẳng chừa gì cả. Có 1 lần, tôi khóc lóc kể cho nó nghe về chú chó của gia đình tôi – Nemo. Theo như bố mẹ tôi, khi ấy nó bị người ta chơi bả ngộ độc mà chết.

    Tôi thương nó lắm, hồi ấy tôi vẫn còn nhỏ và chỉ nhớ rằng nó quan trọng với tôi lắm, y như thằng Jack vậy.

    Vào cái hôm định mệnh ấy, tôi gặp Martin và bắt đầu chơi thân với nó, nhưng Jack có vẻ không thích điều này, nó cư xử với tôi khác trước nhiều lắm. Điều này khiến tôi và nó cãi nhau rất nhiều, nhưng tình bạn chúng tôi vẫn còn đó.

    [​IMG]

    Không lâu sau, gia đình tôi chào đón 1 thành viên mới – Jessica. Con bé rất đáng yêu, tôi quý nó lắm.

    Một hôm,bọn tôi và nó cùng thằng Jack chơi trốn tìm ở ngọn đồi sau nhà, tôi làm ma. 5 10….. ……15 20…đầu tôi choáng váng quá. Quái, bọn này trốn giỏi thật. Tìm mãi không ra, nên tôi quyết định bỏ về. Tối hôm ấy tôi bật khóc.

    Chuyện có thật

    Có gì đó trong phòng tôi, có video làm chứng.

    Xin chào. Xin lỗi vì tôi viết lách không có tốt lắm. Cũng xin lỗi nếu tôi có chửi thề. Tôi đã có một ngày dài lê thê, và gần như đã suy sụp hoàn toàn.

    Được rồi, tôi bắt đầu vào đại học từ tháng chín. Cái tòa nhà mà tôi đang phải sống là cái cũ nhất trong trường, vâng nó đúng là cái nhà chết tiệt cũ kĩ nhất ở đây đấy. Kiểu như là, nó lâu tới mức còn có cả hầm trú bom ở dưới tầng hầm nữa.

    Một nơi mà khiến bạn thấy sợ dù mới chỉ bước vào. Không phải vì mấy hồn ma bóng quế gì, mà là cái bức tranh chết tiệt của việc xử tử người dân ngay trước cửa ra vào. Thề với Chúa.

    [​IMG]

    Nơi đây từng là một Viện nghiên cứu Hắc ám và vì một số lý do họ vẽ một bức tranh tường miêu tả việc một người da trắng vô danh nào đó đang treo cổ người da đen. Tôi không biết nữa. Đó là thứ đầu tiên mà tôi nhìn thất khi bước chân vào cái chỗ này. Trông nó thế này đây!

    DÙ SAO ĐI NỮA, có vẻ như tôi đã hơi lạc đề, xin lỗi nhé.

    Cái chốn này bốc lên một mùi hương thật là khó tả. Thực ra thì không nên dùng từ “mùi hương”, ý tôi là mùi thối. Cái mùi đó bao phủ suốt lối đi. Ở tầng tôi thì nó còn đỡ, chứ nếu bạn mà xuống gần mần thì chắc sẽ ngất luôn. Nó có mùi… thối rữa. Và mùi cơ thể. Nó bốc mùi như thế khiến tôi hình dung ra cái cảnh Chúa bị đóng đinh lên thánh giá vậy.

    Tiếp nữa, vào cái đêm đầu tiên của tôi ở đó, tôi ở chung phòng với một thằng tên là Rob. Nó chơi mấy trò nhảm nhí trên máy tính, còn tôi thì tự sướng với PS4, cả hai thằng đều đeo tai nghe. Đột nhiên thì có tiếng gõ cửa. Tôi đứng dậy, mở cửa, không có ai bên ngoài, tôi bèn quên phéng nó đi.

    Nhiều tuần sau đó, cả hai thằng thường xuyên bị dựng dậy giữa đêm vì tiếng gõ cửa. Và càng ngày thì cái tiếng đó càng to và gây lắm khó chịu. Hẳn là mấy thằng phòng bên giở trò xàm *** rồi.

    Rồi thì , vào đêm no, tôi nhận ra là cái tiếng đó không phát ra từ phía hành lang. Mà lại vọng đến từ cái tủ quần áo chết tiệt của tôi. Tôi bò dậy, mở đèn điện thoại, và từ từ mở cửa tủ ra. Cái cửa mở ra cùng với tiếng kẽo kẹt, và ngạc nhiên chưa, éo có ai ở trong cả. Cái lề gì thốn?

    Không lâu sau đó, cả hai thằng đều về nhà cho kì nghỉ đông. Khi quay trở lại thì có vẻ như Rob đã chuyển đi, nên giờ tôi ở một mình cái phòng này. Mà tôi đoán là có lẽ không nên như thế.

    Và cái tiếng gõ cửa chết tiệt ấy lại tiếp tục và còn mạnh hơn bao giờ hết. Nó nghe cứ như một đội S.W.A.T. đang cố phá cái cửa tủ luôn ấy, và đêm nào cũng thế.

    Đôi khi nửa đêm tôi thức dậy chỉ để nhận ra cái cửa tủ THẾ-NÀO-LẠI-MỞ-RA. Đó là chưa kể những giấc mở gần như hằng đêm về việc cái tủ đó mở ra. Và một thứ sinh vật quái đản với nước da đen ngòm bò nhanh lên trên trần nhà. Vậy nên tôi thường giật mình tỉnh giấc trong sợ hãi.

    Tác hại của cái kiểu ngủ tệ hại này đã ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi, và có vẻ như một lão bạn khóa trên cũng nhận ra điều đó. Tôi đành nói về cái vụ tiếng gõ cửa, và cái con vật cứ hay bò lên trần nhà, mong là lão sẽ gợi ý cho cái gì đấy, chứ không cho rằng tôi chỉ là cái thằng tâm thần.

    Thay vì cho rằng tôi chỉ là thằng khùng, lão ta chỉ hỏi:

    “Từ đã nào… chú bảo đang sống ở tòa nào ấy nhỉ?”

    Tôi nhắc lại. Và lão ta im lặng một lát.

    “… Phòng nào.”

    “169.” Tôi nói.

    “Cái *** gì cơ?”

    Lão ta liền kể với tôi về vụ một thằng nhóc mà lão có biết đã tự sát trong chính cái phòng đó hồi cuối năm ngoái. Thế khác éo gì có thằng đã tự sát trong phòng của tôi. Con mẹ nó chứ.

    Giờ thì tôi cũng chẳng quan tâm mấy tới nó nữa, nhưng một thời gian trước, tôi bỏ máy quay vào trong tủ quần áo và đặt cho nó tự động chạy vào khoảng thời gian mà tiếng gõ thường hay bắt đầu.
     
  5. Admin

    Admin Cho đi là còn mãi Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    1,067
    Phía sau một cô gái

    Tôi là một người rất thích chơi với trẻ con. Thích nô đùa với chúng, chơi đồ hàng với chúng và đặc biệt bẹo cái má đáng yêu của tụi nó nữa. Nói chung cứ bé bé xinh xinh con nít là tôi quý hết.

    Cũng không có gì lạ khi lũ trẻ cả khu phố này đều thích chơi với tôi cả. Duy chỉ trừ một đứa bé nhất trong tụi trẻ ở khu phố này. Là thằng Mít con chị Hoa.

    Thằng nhóc chỉ mới lên 2, rất xinh xắn và đáng yêu, ngoại trừ cái khoản cứ mỗi lần thấy tôi là nó ré lên, đôi mắt hoảng loạn sợ hãi rồi chạy biến ra thì tôi chưa thấy nó xấu ở chỗ nào cả.

    Có một lần tôi gặp bà nó dắt nó đi chơi. Như mọi lần tôi vẫy tay rồi nhoẻn cười với nó:- Mít ra chị bế nào !

    Và cũng như mọi lần nó ré lên khóc rồi chạy biến. Ỉu xìu tôi cười trừ với bà nó:

    – Hình như Mít nó sợ cháu. Bà nó ái ngại nhìn tôi rồi bảo tôi một câu mà đến giờ tôi vẫn còn lạnh sống lưng:

    – Không. Nó không sợ cháu mà có lẽ nó sợ thứ ở đằng sau cháu kìa.

    Đôi mắt của em cũng đẹp lắm!

    Ngày hẹn hò đầu tiên

    Em có mái tóc thật là đẹp – Chàng trai nói.

    Chuyện, mất hơn 6 tiếng đồng hồ làm tóc mà, Cô gái thưa.

    Ôi, móng tay của em cũng đẹp quá!

    Mất thêm 3 tiếng của em đấy!

    Cứ thế chàng khen hết chỗ này chỗ kia. Cô gái sướng quá nên đã quyết định nấu ăn tối cho chàng.

    Lúc dọn món …

    “Wtf” Chàng trai thốt lên.

    Tóc ai rơi vào cơm thế này? Còn ai vào đây nữa? – cô gái nói vọng từ khu bếp: Không phải lúc nãy anh khen tóc em đẹp à, giờ nó rơi vào cơm, trông càng hấp dẫn chứ sao?

    Chàng trai lắc đầu và múc canh. Nhưng vừa húp một phát thì nhổ hết ra sàn.

    Có … móng tay? Của em đấy. Lúc sáng anh bảo đẹp mà, sao giờ lại nhổ đi thế? Chàng trai chợt rùng mình chợt nhớ lúc sáng anh cũng từng khen cô gái.

    Đôi mắt của em cũng đẹp lắm!

    Còn cô gái vẫn tiếp tục dọn món..

    Câu đố

    Loài cá hiếm nhất thế giới đã bị đánh cắp từ Thủy Cung của thành phố. Dấu vết lần được đưa đội ngũ cảnh sát đến một khu biệt thự có 5 ngôi nhà trông giống y hệt nhau.

    Nhưng họ không thể lục soát cả 5 ngôi nhà cùng một lúc, và nếu họ chọn sai, kẻ trộm sẽ biết hắn đang bị truy nã. Có những thông tin cơ bản sau đây:

    Mỗi chủ nhà có một quốc tịch khác nhau: Đức, Đan Mạch, Anh, Thụy Điển và Na-uy.

    Mỗi chủ nhà uống một loại nước: Nước lọc, Trà, Sữa, Cà Phê và Bia không cồn.

    Mỗi chủ nhà hút loại xì gà khác nhau: Blends, Dunhill, Blue Master, Prince và Pall Mall.

    Mỗi nhà có tường bên trong sơn màu khác nhau: Trắng, đỏ, xanh dương, xanh lá và vàng.

    Mỗi nhà nuôi một vật nuôi khác nhau: Con cá được nhắc đến, chó, mèo, ngựa và chim.

    Sau một thời gian tìm hiểu, bạn có vài manh mối:

    Người Anh sống trong ngôi nhà sơn tường đỏ.

    Người Thụy Điển nuôi chó.

    Người Đan Mạch uống trà.

    Ngôi nhà có tường xanh lá ở ngay bên trái của ngôi nhà có tường trắng.

    Chủ của ngôi nhà sơn tường xanh lá uống cà phê.

    Người hút xì gà Pall Mall nuôi chim.

    Chủ của ngôi nhà sơn tường màu vàng hút xì gà Dunhill.

    Chủ của ngôi nhà ở giữa uống sữa.

    Người Na-uy sống trong ngôi nhà thứ nhất.

    Chủ nhà hút xì gà Blends sống cạnh chủ nhà nuôi mèo.

    Chủ nhà nuôi ngựa sống cạnh chủ nhà hút xì gà Dunhill.

    Chủ nhà hút xì gà Blue Master uống Bia không cồn.

    Người Đức hút xì gà Prince.

    Người Na-uy sống cạnh ngôi nhà có tường xanh dương.

    Chủ nhà hút xì gà Blends sống cạnh chủ nhà uống nước lọc.

    Đó là tất cả thông tin cần thiết. Chúc các bạn giải đố vui vẻ.
     
Đang tải...