Review Truyện Thất Tịch Không Mưa - Lâu Vũ Tình

Thảo luận trong 'Sách Truyện' bắt đầu bởi Zero, 15 Tháng ba 2017.

  1. Zero

    Zero Active Member Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    627
    Quyển Sad Ending thứ hai sau khi đọc "Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh". Từ trước tới nay tôi không hề thích dạng tiểu thuyết hai người yêu nhau có quan hệ huyết thống (incest/ giả incest). Nhưng đến "Thất tịch không mưa", chẳng hiểu tại sao tôi lại chấp nhận lật từng trang giấy để đọc, đọc để thương cho tình yêu của họ, đau cho số phận nghiệt ngã. Trái tim không có tội, cả Thẩm Hàn Vũ và Thẩm Thiên Tình cũng chẳng có lỗi, có trách thì trách cho 2 chữ "số mệnh", trách họ đã yêu nhau quá sâu trước khi nhận ra sự thật, muốn quay đầu cũng đã không còn kịp. Tôi đau lòng cho một mối mối tình đẹp nhưng không vẹn toàn thay họ, tôi thương cho hai con người ấy quá! Nhưng cũng như họ, tôi bế tắc trước định mệnh. Đây là tác phẩm ngôn tình đầu tiên khiến tôi rơi nước mắt. Nửa đêm ngồi xem hết quyển ngôn tình này, tôi khóc, nhưng không day dứt, lòng tôi thanh thản..

    Kết truyện có thể không có hậu với nhiều người, nhưng theo tôi, nó hoàn hảo. Tình yêu của hai người không thể tồn tại ở kiếp này, vậy hãy cho hai người một cuộc đời mới. Thế giới này không dành cho họ, vậy hãy để họ cùng đi đến một thế giới khác, thuộc về họ. Toàn bộ cuộc đời họ là sống cho nhau, vậy để họ đi cùng nhau là một kết cục viên mãn. Như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, hóa thành đôi uyên ương hồ điệp bay lượn tìm một khoảng trời tự do bình yên. Tôi cầu nguyện cho tình yêu đó, không cần bận tâm đến bất kì điều gì khác, chỉ cần ở cạnh nhau thôi.

    Cả đời Thiên Tình chờ đợi một ngày thất tịch không mưa.. Nếu có ngày đó, tôi sẽ mỉm cười chúc phúc hai người có được hạnh phúc trọn vẹn.. mãi mãi..

    Có ngày thất tịch nào không mưa?

    Có tình yêu nào không phải qua đau đớn?

    Có nỗi đau nào mà người ta vẫn cam lòng nếm trải?

    Gấp quyển sách lại, tôi thành tâm cầu nguyện cho một ngày.. thất tịch không mưa..

    Tên truyện: Thất tịch không mưa

    Tác giả: Lâu Vũ tình

    Kết: HE / SE tùy theo cảm nhận

    Từ nhỏ cô và anh đã yêu thương nhau, anh lớn hơn cô 3 tuổi lúc đầu tưởng là anh em ruột thịt, rồi một lần hai người biết cô là trẻ mồ côi được ba mẹ anh đem về.

    Sinh nhật 15 tuổi cô chờ đợ khi đi về chuyến tham quan ở trường, trước khi đi anh nói với cô sẽ cho cô món quà bí mật và ngày cô về anh đã đi lên thành phố đài bắc không có một lời biệt đã đi, người mẹ luôn yêu thương cô lại giống như trở thành người khác đánh cô mắng cô còn người cha luôn yêu quý cô thì bị bệnh nặng.

    3 năm sau sinh nhật 18 tuổi của cô mưa rất nhiều cô trốn lên đài bắc tìm anh dù cho mẹ đã cấm không được tìm anh và cô đã tìm được anh, anh đã đưa "bạn gái" anh về nhà cô ấy, lúc anh về nhà trọ của anh cô đã viết thư cho anh, anh lấy xe chạy ra tàu tìm cô dù trời mưa to anh đã bị đụng xe, về phía cô lúc cô ta tàu cô đã mua chuyến cuối để đợi anh mà đổi lại chỉ là sự thất vọng.

    Năm cô 21 tuổi mẹ anh mất anh về lại quê nhà và đưa cô lên đài bắc sống cùng.

    Năm cô 24 tuổi. Trong 3 năm cô nói cô yêu anh và anh lấy cớ anh em nên không yêu, trong một lần nghe được anh nói với bạn anh chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ, rồi lúc đó cô cũng hiểu vì sao mẹ đánh cô mắng cô nói cô phá hoại hạnh phúc gia đình lúc đó anh cũng lấy vợ và ra nước ngoài.

    Năm cô 26 tuổi cô đã làm triển lãm tranh những bức tranh lúc cô và anh còn nhỏ lúc đó cô phát hiện ra cô bị bệnh đa xương cứng là bệnh mà ba cô đã mắc phải vào di truyền và anh cũng biết cô bị bệnh anh từ nước ngoài bay về bỏ lại tất cả mọi thứ sự nghiệp, vợ anh về với cô.

    Những tháng cuối đời cô, anh và cô về nơi mà họ đã sinh ra, họ sống như đôi vợ chồng già rất trong sạch tình yêu không có tình dục, càng ngày cô càng yếu và cô mất trong vòng tay của anh, lúc cô mất anh không có vẽ gì đau buồn làm mộ cho cô xong anh nói với hàng sớm lúc tôi mất mộ của tôi kế bên cô ấy, anh ra mộ của cô cầm bộ hồ sơ đốt lên rồi nói: Tình, đợi anh.

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng bảy 2021
Đang tải...