LƯU LUYẾN HOA QUỲNH Nước cuốn, thuyền đi, mưa đổ xuống Ngày qua đưa đẩy bóng tình mây Dây dưa buồn bã, người quay thuở Dào dạt tâm tình, trải đó đây! Bởi lòng ray rứt nên vương niệm Loáng thoáng u hoài nhớ mộng trăng Nhưng chỉ qua cầu trôi sóng nước Rồi tan phẳng lặng chảy qua dần Có đóa hoa Quỳnh hương đượm quá Đêm mờ hé nhụy nở ngân nga Gió buồn tri ngộ, hồn lay gợn Nhìn, ngắm, nghe lòng cảm xúc hoa! Chiều tàn nắng tắt, Sao Khuê ánh Ấm áp nỗi niềm ngọn gió say Réo rắt nhịp cành, hoa thắm vợi Gió nhè nhẹ cảm muốn dang tay Nhưng bởi trời mờ như ảm đạm Dật dờ gió ngại trước cung thâm Biết mây có kéo về phơi bã Để chạnh hồn hoa khắc khoải tâm! Gió thoảng bay vào cõi lộng đi Bởi buồn muốn nắm, biết làm chi Đêm sâu ủ rũ hồn bay nhớ Và thấy khát khao một ánh thì… Chiều nay hoa rũ, hồn thu gợi Tiếng hú xa xăm vọng kéo về Biến ngọn cuồng phong thành cánh mục Với niềm lưu luyến chảy lê thê! Nguyễn Thành Sáng
TÌNH MÃI. Một thuở gửi lòng qua bến sông Chiều tàn vắng lặng thấy hồn đông Vọng về chốn ấy nghe rười rượi Ánh nhạt, mây đưa, thắt thẻo lòng Cứ thế thời gian mang nỗi nhớ Những ngày mưa đổ thấy bâng khuâng Con thuyền cuộc sống lênh đênh quá Một khoảng xa vời để vói trăng! Nếu biết rằng yêu chẳng được lâu Cát vàng sa mạc dấu chân sâu Chỉ cơn gió lốc tràn qua vội Tất cả phủ bằng một thoáng sau Thì ngày xưa đó ở lòng tôi Chẳng thể vấn vương, chẳng thể lời Anh nhớ, anh yêu em nhiều lắm!... Để nay phải ảm với sầu tơi! Và những năm dài mãi trở trăn Nghe buồn bã quá dưới thâu canh Nhìn đâu cũng thấy như mờ nhạt Cả một khung đời mất chữ xanh Tình đau có phải “tình muôn thuở” Sao cứ sống hoài ở trái tim Dần nát linh hồn trong khoảng lặng Dật dờ, đau đáu, nhỏ đêm đen Đã biết bao lần tôi cố quên Từ trong tiềm thức kéo hồn lên Khỏi nơi cái giếng ngày xưa lọt Nhưng nó cứ chằng với rị rên! Nguyễn Thành Sáng
THU GỢI. Hạ đã qua rồi lại đến thu Khung trời héo hắt chuyển âm u Đưa hồn nhung nhớ về trăn trở Kéo lại mây sầu phủ lắc lư Ảm đạm mờ sâu trải ánh buồn Lay tim dào dạt nhẹ ngân luôn Đẩy lòng trôi tít về xa vợi Tận cuối chân trời, vọng tiếng thương! Thu đến cho bầu phơi sắc vắng Cuốn hồn lữ thứ cõi chơi vơi Trói bao buồn bã, bao niềm nhớ Và ngắm vàng rơi, nghẹn ý, lời Muốn thét lên rằng! Sao chẳng quên Tình xưa ngày ấy mãi lênh đênh Như con nước chảy in mây nhạt Nhấp nhố lúc chìm, lúc nổi lên… Nhưng rồi chợt nghĩ! Muốn thu ơi Muốn nhớ, muốn hoài, muốn hỡi ôi Để biết khóc tàn, sầu thắm đượm Biết buồn nối tiếc một tình trôi! Nguyễn Thành Sáng
TƯƠNG TƯ LAY LẮT Cũng chiều, cũng nhớ, cũng hoài mong Tình thuở ngày xưa lạnh giá đông Cảm xúc tâm hồn như vạn sóng Dật dờ, bào bọt nát tim lòng! Sớm tối thẫn thờ luôn vọng nhớ Đêm buồn thảm đạm, nhỏ bâng khuâng Thư tình ngày cũ giờ như lạ Khắc khoải luôn về, mãi nhớ trăng Vắng lặng canh khuya trải bóng lâu Nước dòng tình ái chảy vào sâu Trái sầu hứng lấy rồi lay vội Biến khúc nhịp lòng quặn trước sau! Và thế cứ trôi theo tháng năm Hồn ai đã héo biến thành thâm Trời mây sông nước giờ như đứng Chỉ thấy trong nầy tim nó ngân Ý sống tan dần theo chuỗi lụy Nhìn đâu cũng thấy vạn cung sầu Lời yêu, tiếng ái luôn quay động Rồi cuốn bay vào giấc mộng sâu… Thoáng chốc thời gian cũng nhạt dần Năm năm thắm thoát lạnh hồn trăng Giờ đây mỗi độ chiều thu quạnh Loáng thoáng quay về chút trở trăn Nếu biết yêu là mang khổ nặng Thì xưa năm ấy hãy đừng đi Xem như gió thoảng qua khung lặng Chớ gặp làm chi, để nhớ, bi! Nguyễn Thành Sáng
HOÀI HOÀI. Có còn chi nữa để mà mong Tình đã tan dần, lạnh gió đông Như nước giữa trời bao gợn sóng Nhấp nhô, trải phẳng, cuốn theo lòng! Năm tháng trôi qua, mang lại nhớ Hồn yêu xưa cũ níu bâng khuâng Nhưng rồi một thoáng giờ xem lạ Bởi rụng sau đồi một ánh trăng Mộng tình thuở ấy đã tàn lâu Xa thẳm, bay vào một cõi sâu Từng chập khúc sầu không nhịp vội Cuốn lên không tận đẩy về sau! Hôm nay dĩ vãng lại về tôi Khiến nhớ mà không thể thốt lời Bởi ánh trăng xưa giờ chạnh lắm Hồn yêu tan tác rã sầu tơi Lưu luyến chỉ còn biết trở trăn Vì đêm quạnh quẽ phủ năm canh Trăng vàng trôi mất giờ khung nhạt Tối sẩm giăng đầy ngộp ánh xanh Đường xa mãi tới nhưng hồn thuở Vạn kỷ mối sầu vặn trái tim Giọt nhớ nhỏ dần trong khoảng lặng Rồi khô, rồi đọng, biến thành đen Thế mà sao mãi chẳng hề quên Trống vắng, thu về lại ánh lên Từng bước lần trôi rồi thỏm lọt Vào nơi thăm thẳm, vẳng lời rên! Nguyễn Thành Sáng
CHUỖI ĐÊM. Trăng đã lặn tàn, sương nhỏ xuống Khung trời buốt lạnh, phủ mờ mây Thả hồn buồn bã về muôn thuở Nhịp đập tim lòng động đó đây! Da diết chìm sâu trong kỷ niệm Nhớ xưa năm tháng thuở tình trăng Dạt dào tươi mát như nguồn nước Ấm áp ngàn thương tự bấy lần… Bỗng một ngày mưa sầu thảm quá Từng cơn trút xuống, nhịp ngân nga Ngập trôi thuyền mộng theo dòng gợn Cuốn mất đi rồi một thắm hoa! Cho chuỗi thu sầu, trời nhạt ánh Nỗi niềm tê tái, phủ hồn say Dật dờ thao thức về xa vợi Thương nhớ năm nào tay nắm tay Cứ thế, thời gian luôn ảm đạm Tình tan thống thiết biến tim thâm Héo sầu, tàn tạ, chai buồn bã Từng giọt khô rồi, đóng cứng tâm Năm tháng u hoài trải bước đi Cuộc đời vàng võ, chẳng còn chi Mây trời bàng bạc gom hồn nhớ Để khúc tương tư lảy mộng thì… Chiều nay lặng lẽ, màu thu gợi Giấc mộng ngày xưa lại trở về Lá đổ năm nào nay đã mục Sao lòng cứ mãi giọt lê thê! Nguyễn Thành Sáng
TÌNH YÊU TRÔI Xuân, hạ, thu, đông, bốn cảnh mùa Luân chuyền, chuyển mãi tự ngàn xưa Qua theo ngày tháng bao thay đổi Phủ sắc trần gian chẳng đợi chờ! Tình yêu! Lẽ sống của con người Mấy độ theo thời cũng thế thôi Lúc ấm nồng nàn, khi ảm đạm Rồi buồn lặng lẽ nỗi chơi vơi Hôm nào lóng lánh dưới trăng xanh E ấp cuốn mình bên gối anh Em nhớ, em yêu, anh có hiểu? Vắng ai khắc khoải mỗi đêm canh Những chiều quạnh quẽ nhìn thu chết Vọng hướng chân trời dõi bóng ai Ngắm ánh hoàng hôn dần đổ xuống Nỗi niềm thương nhớ! Gió heo may!... Thế mà bỗng chốc rồi thay đổi Mộng kết tơ tình lại đứt dây Một thoáng thổi qua cơn gió nhẹ Cũng làm nhăn nhúm cánh hoa lay Em kéo vầng mây để phủ tôi Cho từng sương nước phải ngừng trôi Dưới trời oi bức ngàn cơn nóng Một chút tan dần, nước bốc hơi Tôi níu trăng vàng tỏa sáng ai Em lơ, em đẩy ánh trôi bay Quay về hướng tối, hờn than thở Đen kịt thế nầy! Sao ở đây!... Giữa ấm xuân về lại réo thu Để tình thơ mộng gói sầu ưu Cho đường rẽ lối từ hôm ấy Hai chữ yêu nhiều biến viễn du Chao ôi! Đẹp lắm biết bao nhiêu Đâu nỡ giăng tơ lại nhổ cành Chiếc bóng thời gian luôn chuyển hóa Trăng vàng mới ló, sớm tàn canh… Đêm đen có kẻ đứng bên đồi Dõi mắt đưa về tận chốn khơi Một áng mây mờ đang lững thững Từng cơn gió đến thổi dần trôi! Nguyễn Thành Sáng
TRÔNG ANH.. Từng hồi gió thoảng lay cành lá Khuya vắng cô đơn tối mịt mùng Lặng lẽ thức thao tình mộng tưởng Nghe lòng vương vấn chuyện tình chung! Em lạnh, em trông anh có hiểu Tơ lòng đã kết được bao nhiêu Niềm thương, nỗi nhớ đong đầy quá Để lắm thu bay dưới ráng chiều Chiếc bóng khuya nay em đợi ai Từ nơi xa tít cuối chân mây Trăng thơ gói trọn, hồn thương gửi Giờ vắng, phương nầy dạ lắt lay Gió ơi! Đừng thổi! Buốt lòng ta Tình ngỡ thấy gần nhưng quá xa Đôi nhịp tim yêu hòa một ánh Mà đời hai ngả, biến mơ hoa! Những khi không gặp thấy chơi vơi Khắc khoải nhớ ai dạ thấy sầu Một chuỗi thu hồn nơi chốn lặng Âm thầm lá rũ dưới mưa ngâu Giờ nầy chốn ấy, mảnh xa xôi Thả giấc êm đềm bên gối thơ Có biết nơi đây em thức đợi Hồn lang mộng ái tự bao giờ Dẫu biết đường dài, ta kết ước Mà sao vẫn mãi giá hồn em Cho luôn dõi mắt về xa vợi Và áng mây buồn phủ bóng đêm! Nguyễn Thành Sáng
LẠNH TÀN.. Thôi nhé! Tình yêu xin trả lại Từ nay mây cũ đã trôi bay Ta về bó mộng, hồn phôi lãng Hòa với trăng sương, giũ đọa đày Đã chết ngày xưa, thành sóng giạt Thêm buồn, trăn trở để mà chi Trái lòng ngày cũ từng trao trọn Chiều vắng bây giờ đuổi ngựa phi! Em ơi! Hình bóng xưa năm ấy Ánh mắt, nụ cười để ngất say Anh xoá từ nay không nhớ nữa Gói tình vạn thắm trả về ai Con tim có lẽ giờ chai cứng Nhịp đập ngân nga cũng đã dừng Duỗi bóng một lần đem đốt cháy Khói đen khen khét thả cung tầng! Sẽ chẳng bao giờ còn mộng mị Lạc về thăm thẳm chốn xa xôi Có con đường nhỏ trong mơ ảo Nát biến từ nay suốt mộng đời Rồi đây thao thức dưới trăng mờ Vắng lặng tư bề, xả hết thơ Nhung nhớ thuở nào giờ chẳng nữa Khô khan, lặng tiếng, một chơ vơ Ảo ảnh ngày xưa sẽ biến Ma Khiến ta thấy sợ tránh xa ra Bởi mi giá buốt, vờn đau khổ Quả bóng âm u đá nguyệt tà! Nguyễn Thành Sáng
GIÓ TRÁCH BẠN Nầy bạn! Hãy vươn vai đứng dậy Hút ta vào tận phổi người đi Và gồng gân đấm thẳng vào kia Chân chuyển hướng, tung ra một cước Cho tan bao nỗi sầu da diết Kéo lại linh hồn của thuở xưa Lẫm liệt khí hùng hằn sỏi đá Khiến lòng ta cảm một chiều mưa! Và đã theo người qua khắp nẻo Từ dòng sông vắng đến cheo leo Trời xa hiu hắt hòa đêm tịch Ôm ấp, ngân nga vạn sáo diều Thế mà tan vỡ mộng đầu yêu Trở lại hồn xưa dưới bóng chiều Biến cánh chim trời thành rũ rượi Tâm tình tan tác hóa rong rêu Sao cứ trầm mình trong cõi chết Để hồn tàn tạ lụy sầu ai Liệng hồn sĩ khí vào sông lạnh Buộc trói tâm hồn chuỗi đắng cay! Ta thấy nghẹn ngào như nối tiếc Một thời xa cũ khí hùng hưng Giờ theo lam khói trôi mù mịt Suối biếc u hoài, lệ nhỏ xuân Người đã bao lần thôi nhớ nữa Tìm quên dĩ vãng phủ mây khuya Vậy mà lòng cứ loanh quanh mộng Giọt rớt, sương buồn, mãi động đưa! Nguyễn Thành Sáng
LỜI VỚI GIÓ Hãy nói và hờn giận nữa đi Rồi ngươi biến chuyển thành cuồng nộ Phong ba, bão tố bặt văng ta Cho được ói ra ngàn nỗi nhớ! Bởi hết lòng yêu, lần gởi trọn Suốt đời vỡ mộng phải sầu tuôn Trái tim đỏ thắm khi trao tặng Đến bến, thuyền đi chỉ một đường Nào hay biển lớn, vần cơn sóng Nẻo vắng cuộc đời trắc trở thay Cả đám mây mờ giăng mịt lối Đêm tàn mờ nhạt, rã hồn ai! Ta cũng bao lần vơi nỗi nhớ Tìm trăng soi bóng phả phôi phai Thế mà sao mãi hằng lưu luyến Buồn bã chiều nay gió thổi hoài Có lẽ đêm tàn nên thấm lạnh Cây khô lần lượt vỏ tơi mềm Hay lòng xưa cũ thề son sắc Lạnh lẽo chiều thu héo rũ thêm! Gió ơi! Ngươi cứ rú gầm đi Tức tối năm xưa kết bạn vì Rực ánh oai phong hồn sĩ khí Nay giờ tàn tạ, lụy sầu bi Hãy để cho ta trọn một lần Thả lòng phẳng lặng tạ đêm đen Cho hồn được hưởng lần trăng sáng Cạn tận hôm nay trả lại đèn! Nguyễn Thành Sáng
Ý THU.. Trầm ngắm hồn thu trải ánh thu Nghe dòng thắm thiết nhạc lòng ru Kéo hồn sĩ mộng về nhung nhớ Dào dạt, lâng lâng chốn mịt mù Để thấy rằng thu đậm thắm tình Cho bầu trời nhạt, lá rung rinh Rồi nghe da diết niềm tâm sự Từng chiếc vàng rơi rũ xác mình! Cho nhớ, cho thương về diệu vợi Cũng nầy ngày tháng của xa xôi Cũng bầu lặng lẽ, trời thanh vắng Cũng nét u buồn, cũng lá rơi Thế biết rằng thu mãi sống còn Cho dầu năm tháng vướng sầu hon Tình ai vẫn thắm khung trời mộng Vẫn dưới trời thu một ánh hồn! Muốn kéo hồn thu khỏi bóng tàn Cho bầu lặng lẽ hết vương mang Nhưng sao chẳng thể vì thu bởi Có gió heo may phủ ngập tràn Bởi tiếng là thu phải gọi thu Cũng bầu êm ả, mộng hồn du Cũng theo vòng chuyển về khung ảnh Nhưng sắc hồn thu của mỗi thu Sẽ có ngàn thu, gió thổi vờn Khi trầm nghe tiếng lộng từng cơn Và theo mây giạt về khung ảnh Chốn ấy! Thu sang! Cõi mộng hồn! Nguyễn Thành Sáng
CẢM THU.. Thu cảm nên trời nắng dịu hanh Cho mây nhạt loãng giữa khung xanh Suy tư hằn dấu dần theo mộng Toả thắm hương lòng một lối quanh Thu cảm nên gieo lắm nỗi lòng Cho hồn thương sống trải mênh mông Cho thơ, cho nhạc ngàn tâm sự Ngào ngạt men say, ấm áp lòng Nếu bảo rằng thu chẳng có tình Thì sao vắng lặng lại rung rinh Con tim thao thức về xa vợi Ủ ấp yêu thương vạn nẻo tình! Thu cảm, nhìn thu thấy cảm thu Cảm thu chan chát nỗi sầu ưu Để cơn gió nhẹ mang tơi tả Chuỗi lạnh bâng khuâng, ánh nhạt mờ Đơn điệu hồn thu giữa bóng tàn Nhìn từng lá rụng kéo miên man Để bầu trăng sáng, sao buồn bã Bởi dưới trời thu ngập lá vàng Thu đến, thu đi, thu trở lại Nỗi niềm như đọng dưới tầng mây Mang bao ý sống vào nhân thế Để biến dương trần, một cánh bay! Mới hay thu cảm, cảm thu hoài! Nguyễn Thành Sáng
HỠI NGƯỜI ƠI...... Bởi em là một cánh hồn bay Vạn lý, ngàn cây, một cảnh say Gió cuốn thân mờ nên vọng hút Cõi trời lồng lộng đến tầng mây Chẳng để ngàn thương nhuốm bụi sầu Khi trăng ánh nhạt trói tình sâu Lòng em chỉ gửi về xa vợi Có nhận về ai nỗi thắm đâu! Em cánh chim hồn trôi viễn mộng Sao về bó gối buổi chiều đông Tình em trao tặng về biển suối Chốn đó cho em rạng sắc hồng Thôi nhé người ơi đừng lả chả Giọt sầu trả lại mảnh trăng qua Hãy nâng ý sống về khung rộng Trải thắm tâm hồn một khúc ca: Thu ơi! Thu hỡi! Hỡi....Thu tà! Nguyễn Thành Sáng
THU CẢM.. Thu cảm nên trời ánh nhạt thôi Cho cơn gió nhẹ thoáng làn hơi Vầng mây lờ lững, bầu xa vợi Chiếc lá khô vàng, bóng nhỏ rơi Trầm lắng tâm hồn, vương tiếng gọi Nhẹ nhàng ý mộng, trải trăng soi Thu đi, thu đến trời không tối Bàng bạc hồn ai nỗi thắm ơi! Nếu nói rằng thu đến để sầu Mà sao thơ, nhạc ý tình sâu Điểm tô lẽ sống đời nhân thế Ngào ngạt hương say, thắm ngọt ngào Nếu bảo rằng thu chẳng để sầu Mà sao nghe nặng một niềm đau Để cho vàng lá rồi rơi rụng Vắng lặng trời mây, ánh nhạt màu Thôi nhé! Trời thu vẫn mãi thu Ai buồn, tơi tả, nỗi âm u Ai vui rộn rã bầu tâm sự Thu vẫn là thu, mãi vẫn thu! Nguyễn Thành Sáng
CHO VAY VÀ MƯỢN Hôm nay dưới ánh của vầng dương Mượn chút vần thơ để tỏ tường Nhìn thấy tình đời nhiều biến dạng Bởi vì BỘI TÍN khiến trăm đường Cuộc đời khắp chốn thuở khai sinh Tùy thế, tùy duyên với cảnh tình Mạnh, yếu, sang, hèn, khôn hoặc dại Cũng đều trải khắp cuộc mưu sinh! Có người chật vật cảnh làm ăn Phương tiện mưu sinh lắm khó khăn Gặp phải việc làm không có lối Chỉ tìm một cách để nuôi thân Mượn vốn của người cho mượn lại Trên đe, dưới búa chịu hàng hai Nếu anh không giữ điều vay mượn Biết lấy gì tôi trả gốc vay! Khách bước xuống đò để vượt sông Công chèo, vốn chỗ chẳng là không Tiền trao, cháo múc, lẽ công bằng Mượn trả, vay lời, chẳng bất công! Anh nghèo, thiếu vốn, cần xoay trở Dựng nghiệp, cứu mình, xây ước mơ… Phải hiểu nhờ đâu gây sức bật? Nhờ người, anh mới được thời cơ! Lại có một người tu nửa tu Cơm nhà giao vợ gánh lu bù Vô phương vợ phải làm tiền góp Chồng chẳng hiểu, thương lại kể sư Nhà sư nghe nói cất lời rằng: "Hãy nói vợ con chớ bước càn Nghề đó không nên tiếp tục nữa Bởi nghề tà mạng của trần gian!" Thấy sư tung ý trên vi tính Kẻ kiếm mưu sinh động nỗi tình Mong đức hiếu sinh, sư chỉ rõ Vì sao tà mạng hỡi sư minh? Rồi cũng có người dầy sách học Cho rằng bạc góp công không nhọc Ngồi trong bóng mát được tiền vàng Ôi! Nhận lời nghe mà muốn khóc! Lao động hai điều cũng gọi lao Quật quần dùng sức, mệt làm sao! Tổn tâm, hao trí, vốn, lui, tới Chẳng phải là lao, chớ gọi sao? Nầy đây! Mong hiểu cảnh cho vay Gạo, áo, cơm, tiền rũi với may Nghe thở, nghe than đời khốn khó Chạnh lòng, kiếm sống, xuất cho vay Tốt vận, xuôi chèo, gặp tín nghĩa Chút tiền lãi mọn, tháng phân chia Dập vùi hàng tháng, lời đôi chút Một cuộc bán buôn, được chút rìa! Phải mang canh cánh ngày lo lắng Đêm ngủ không yên, lắm trở trăn Nếu lỡ không may, gặp bội tín Tật mang, tiền mất, võ vàng thân! Cho mượn, người nên, mình chút cháo Thất thời người rụng, phải lao đao Có vào mới hiểu khổ là sao Còn kẻ bên lề, có hiểu đâu! Thuận tình, thuận ý, thành trao đổi Là lẽ tất nhiên, việc ở đời Nhờ có vốn vay, anh được việc Nhờ công, nhờ vốn tôi sinh lời Tại sao lẽ phải người không hiểu! Lại thốt lời ra để trớ trêu! Sự sống điệp trùng muôn sắc vẻ Miễn sao hòa thuận, ý người theo! Hôm nay muốn giãi chút niềm riêng Cho kẻ kiếm cơm nuôi cửa miệng Lại phải gặp người lời bạc ý Nhìn đời chẳng hiểu cuộc truân chuyên! Làm người được sống cảnh dương trần Có phút trải lòng với trở trăn Nhưng phải đạt tình, thông hiểu lý Lời vàng, ý ngọc, rõ và ràng! Chẳng đạt ý tình, lý chẳng thông Như cây cầu khỉ bắc qua sông Cây cầu CHỮ TÍN run cằm cặp Làm té tha nhân xuống vực dòng Thế sự, nhân tình, gây mất lòng Tội tình nặng lắm! Biết hay không? Nguyễn Thành Sáng
XOÁ MỜ.. Đêm nay thấy nản mảnh trăng mờ Chỉ kéo về đây vắng lặng tờ Quyến rũ con tim người thổn thức Đi về cảnh giới của chơi vơi Hãy chết đi trăng, hãy lụn tàn Mi đừng treo đó để ngỡ ngàng Làm cho bầu tối thêm sùng sượng Và biến tim thương, hóa phũ phàng Ta sẽ trở về trong vắng lặng Thả hồn lờ lững đến xa xôi Quên đi tất cả không còn nghĩ Một nát cõi lòng, một tả tơi! Bởi ta chán ngán cảnh mịt mờ Huyễn hoặc tâm hồn, nứt rạn mơ Để vạn cung tình khô đóng lại Biến thành một khúc cứng chai đờ Chẳng tội làm chi phải trói hồn Buộc vào cục đá lắc từng cơn Rồi lăn vào chốn mờ đêm tối Đụng gốc cây khô, ngậm tủi hờn! Ta sẽ cười to, sẽ đứng lên Ma đời năm cũ nổi lềnh bềnh Mặc tình xác chết cho trôi tít Ngắm nghía làm chi để rống rên Sẽ có ngàn sao, có ánh trăng Lung linh vầng sáng, choáng phù vân Linh hồn một thuở ngàn bi lụy Xoá mờ xưa cũ. quẳng bâng khuâng! Nguyễn Thành Sáng
NGHỀ CHO VAY Trong xã hội, cảnh đời khác biệt người giàu sang, kẻ thiệt là nghèo nghề không, nhà trống cheo leo đói cơm, thiếu áo, hắt hiu cái nghèo Muốn kiếm sống, không trèo lên được vốn, tiền đâu để vượt qua sông? làm ăn kiếm chút ít đồng bát cơm, manh áo, đêm đông lạnh lùng! Xoay trở mãi một vùng rộng lớn chỉ chờn vờn! ai giúp, ai cho! may nhờ có kẻ vay cho số tiền tạm đủ, lên đò sang sông Mùa đông nầy, giường rộng, chăn bông niềm cảm xúc, tấm lòng nhớ mãi nhờ người cho mượn tiền vay cảnh đời bế tắc, hôm nay chẳng còn! Có những cảnh héo hon, sầu khổ bệnh nguy nan, chẳng chỗ giúp cho nhờ người bạc góp chuyến đò qua sông cứu mạng, hết lo ngặt nghèo! Đêm sương lạnh, buồn theo gối chiếc cuộc tình duyên, chẳng biết làm sao? tiền đâu đủ cưới cô dâu cũng nhờ bạc góp, vẹn câu chung tình! Tiếng gà dứt, bình minh thôi thúc chiếc xe hư, gặp lúc khó khăn nhờ người tiền góp giúp năm cho tôi mượn bạc, thoát trăn trở tình! Tháng nầy đến, gọi mình tiền điện đã hết tiền, chẳng tiện nói ra nhờ người tiền góp giúp qua nhà tôi còn điện, đi ra, đi vào Thôi rồi chết! biết sao? rớt mất vốn với tiền đã thật không còn nỗi lòng khổ sở, héo hon may nhờ bạc góp vẫn còn ở đây... Tốn phần lãi cho vay, công, vốn đã hài hoà ở chốn làm ăn nếu như mắc mỏ quá phân làm sao người mượn được phần mưu sinh! Chưa kể đến hành trình quy luật lẽ tất nhiên rơi vực tiêu tàn cho vay lãi suất phũ phàng không cần phán xét, tự tan mất rồi! Trong cảnh sống, gặp thời nguy khốn biết tìm đâu có vốn cứu nguy? đến ngay tiền góp tức thì dù ô sẳn đó, xá gì nắng mưa! Nghề bạc góp sớm trưa kiếm sống cũng là ân, che bóng giúp đời vượt qua nắng gió tả tơi người nghèo, khốn khó, có nơi che mình! Mong nhân thế sự tình cạn xét đừng vội vàng"xét nét cái nghề" chỉ người chớ việc không hề đừng chê canh dở chỉ vì con sâu! Cho vay tốt xấu thế nào chỉ do nhân cách, sắc màu người cho! cho vay nên ví như đò giúp người bước xuống, nhờ đò sang sông Đến nơi cảnh của bên sông là do người đến chớ không tại đò phê bình, phán xét đắn đo để không lỗi đạo với đò với sông! Nguyễn Thành Sáng
LỜI CỦA GIÓ Đừng uống, người ơi, đừng uống nữa Men nồng phôi lãng tạm mà thôi Tan rồi lại trở về bao nhớ Quằn quại tâm hồn, ngất tả tơi Mấy ai vẹn sống giữa dòng đời Mãi ánh trăng vàng, mãi sáng soi Chẳng rã đêm tàn, vầng bóng nhạt Trả về cô tịch, một chơi vơi Và có mây nào chẳng cánh bay Trôi về xa thẳm mịt mờ phai Từng con sóng gợn ngàn năm lộng Cũng một chiều thu tỉnh lặng hoài Hoa xuân rực rỡ dưới vầng đông Sắc thắm long lanh tỏa ánh hồng Thoáng độ thời gian không mấy chốc Rũ tàn, héo úa, rụng từng bông! Lửa nào cháy mãi chẳng lần tàn Khúc nhạc êm đềm lại chẳng tan Ý sống, tâm tình ngàn biến đổi Trời xa luôn trải, phủ mây ngàn… Thôi hãy xoá sầu, trôi nỗi lụy Chun nầy nốc cạn hết rồi đi Đừng ngồi đó nữa, hồn quay mộng Chỉ nát cuộc đời với thống bi Mây ám sẽ qua, trời lại sáng Vầng đông trổi dậy, ánh vàng mai Trăm hoa đua nở, còn khoe nụ Nối tiếp khung trời vạn sắc say! Nguyễn Thành Sáng
ĐƯỜNG GẶP HỒN THƯƠNG Trăng không gió để ánh trời ngàn ngạt Gió thiếu trăng bàng bạc cõi âm u Có gió trăng, đêm thu trời thanh mát Dịu không gian, réo rắt tiếng lòng ru! Em trăng sáng! Thiên thu tình bến mộng Anh gió đời! Lồng lộng thổi mây trời Ta gặp nhau đầy vơi tình thơ thắm Toả tin yêu,dòng sống, kéo sầu trôi Nếu thiếu nhau để rồi như héo úa Hoa lá buồn, giàn giụa nỗi sầu ai Cảnh chiều thu đoạn đoài treo khung cửa Một trời buồn, lá đổ, gió heo may! Hồn nương ơi! Tình ai trong tỉnh lặng Đã thấm rồi, kết lắng ở lòng ta Gió thoáng buồn, rít ra từ phương vắng Rồi chuyển mình để lấn áng mây ra! Như ẩn ức tình ta trong vòng đóng Để tương tư, chiếc bóng với quạnh hiu Rồi nắng tàn, chiều chiều nghe khuấy động Tận tấc lòng tiếng vọng một lời yêu! Để hôm nay thật nhiều bao thương nhớ Để bây giờ trăn trở với sầu tơi Để chiều nhìn xa xôi nơi vời vợi Rồi thấy buồn nhức nhối mảnh hồn rơi! Có phải chăng? Một đời sầu tan tác? Ta mất nhau, tan nát mảnh hồn yêu Để ngàn thu tiêu điều, sầu trầm mặc Nỗi nghẹn ngào, héo hắt biết bao nhiêu! Thế mà sao? Thật nhiều bao thương nhớ! Lạc bến chờ để thở với buồn than Để hôm nay! Nắng tàn, chiều dần tối Và bây giờ rũ rượi nỗi niềm mang! Cho mai nầy, trăng vàng trên đỉnh núi Chẳng một mình thui thủi với đêm đen Có gió nhẹ từng đêm dìu dặt thổi Một bến tình phơi phới gió trăng xen! Tình thắm thiết, từng đêm nơi phương ấy Ta nơi đây cũng dậy ánh trăng vương Cảm động thay! Mở đường cho sống mãi Phụ thê tình cảm khái nghĩa yêu đương Nối nhịp cầu kết đường mộng hồn thương Em hiểu chăng! Nàng hỡi ! Hỡi hồn nương? Chỉ còn ai! Sao có được con đường?... Nguyễn Thành Sáng
Tiếng Đàn Lê Thê Nắng tàn ngắm áng mây bayCõi lòng hướng vọng hình ai mịt mờ Nỗi niềm em trải vào thơ Lay hồn lữ khách, thẫn thờ gió trăng! Vì sao buồn thế hỡi nàng? Cho thu đọng mắt, cho vần héo hon Như làn sóng biếc từng cơn Đong đưa đuổi bóng hoàng hôn cuối trời Phải chăng luyến nhớ một thời Âm vang sáo trúc nhẹ khơi ánh tình Cánh thuyền theo nước lênh đênh Để bờ quạnh quẽ riêng mình vấn vương Đêm đêm lặng lẽ bên đường Hiu hiu ngọn thổi, hàn sương rải sầu Dạ tìm cái ở nơi đâu Giữa bầu chạnh khuyết, phủ màu âm u Chỉ còn giá lạnh khung chiều Rừng cây đổ lá, đìu hiu mãi về Mơ màng ôm ấp mảnh thề Lờ đờ tỉnh giấc, lê thê tiếng đàn… 9/9/2017 Nguyễn Thành Sáng
CHỐN CŨ CÒN ĐÂU Chân bước nhẹ nhàng qua lối cũ Lòng nghe rười rượi cảnh chiều thu Năm xưa xanh mướt hai bờ trái Nay vắng, hoang tàn một cõi u! Bên kia thuở ấy có con đò Lữ khách dập dìu qua đó đây Cặp bến hàng me trăm trái đổ Những chiều gió thoảng lá rơi bay Một chiếc cầu tre ngang đoạn kinh Người qua chầm chậm lắc rung rinh Kế bên chim đậu trên cành trúc Cất tiếng líu lo réo bạn tình Con đường đất phẳng dẫn về làng Đắp thẳng hai bờ dãy chiếu xanh Lúa chín ửng vàng phơi ánh biển Trên trời lằn trắng giũ bay nhanh… Giờ đây tất cả đã trôi dòng Phủ cảnh tịt mờ giá lạnh đông Kỷ niệm kéo về, chân khựng gót Nỗi buồn lan nhẹ trước khô đồng! Cuộc sống chuyển mình hay lụn tắt Mà sao vàng võ, biến hoang sơ Khiến cho thao thức, ngân lời nhớ Vọng bóng hồn xưa, nỗi thẫn thờ Tôi bước chân đi, ngoảnh lại nhìn Nghe niềm thổn thức, nhớ trăng xinh Trời nay thu chết hình xưa cũ Lạc lõng, chơi vơi một chữ tình! Nguyễn Thành Sáng
HỠI TÌNH TA Em ơi! Anh cũng thấm men say Dưới ánh khuya mờ giọt nhớ ai Tiếng của con tim khe khẽ nói Ơi buồn! chợt vắng bạn đêm nay! Biết phút giây nầy, nơi chốn ấy Có người dõi mắt hướng về xa Nỗi niềm vương vấn, sầu thao thức Quạnh quẽ, hồn tình lóng lánh ra Vò võ một mình, em thả mộng Ngoài trời gió rít, hạt mưa bay Bên khung một góc, em ngồi đó Kéo sợi tơ lòng buộc đó đây! Em trầm, em đọc những dòng thơ Dào dạt tâm hồn đến cõi mơ Rồi nhớ hôm nào đan kết mộng Hồn thương trải cánh dưới trăng trơ... Anh cuốn tâm tình ra trước sân Con tim cảm thấy gợn lăn tăn Phải chăng lưu luyến, bao lời ái Chợt bỗng, đêm nay rớt thượng tầng Đưa tay níu lại áng mây trôi Gửi đến hồn thương, mộng của tôi Một áng thơ lòng chưa ráo mực Trải vào trong đó mấy vần ơi! Dẫu cho giá lạnh với mưa sa Hoặc những chiều thu nhỏ lệ tà Vẫn chiếc thuyền duyên trên sóng nước Nhẹ nhàng mãi lướt với hồn ta! Nguyễn Thành Sáng
NỖI NHỚ NGÀY XƯA Trời hôm nay mưa rơi xối xả Ngập phố phường, ngập cả lòng tôi Bao tràn phủ nước cuốn trôi Là bao nỗi nhớ một thời lênh đênh! Thuở thuyền nan chông chênh biển sóng Nẻo cuộc đời gió lộng từng cơn Canh khuya trăn trở nghẹn hờn Trăng xa diệu vợi, chập chờn ánh lay Tìm lẽ sống mây bay bàng bạc Từng đêm sâu trầm mặc suy tư Đường xa biết đến bao giờ Đôi chân nặng trĩu chẳng chờ được lâu Rồi thao thức, ôm sầu, viễn mộng Dãy đêm đen, chiếc bóng quạnh hiu Không gian gió giật cánh diều Đường dây chỉ mục, đứt diều rơi xa! Trăng chếch bóng, ánh tà lạnh vắng Ôm nỗi buồn sớm nắng, chiều mưa Mây trời phủ áng mờ khuya Một bầu ảm đạm, đường về tối tăm Còn đâu nữa tháng năm ngày cũ Bao chuỗi dài ấp ủ mơ bay Thuyền đi dưới bóng trời mây Tìm về biển lớn tràn đầy hồn thơ… Chiều tàn nay lững lờ điệp khúc Vọng gió ngàn, những lúc canh thâu Hồn xưa giờ ở nơi nào Để ta vò võ một màu buồn tênh! Nguyễn Thành Sáng
RỘNG CÁNH VỀ ĐÂY Có phải hồn ai chiều ảm đạm? Nghe buồn lay động trái sầu tim ủ ê, thao thức nhìn trăng núi Để nghẹn hồn thu, dạ thẫn thờ! Tái tê, chuỗi quạnh chìm băng giá Ngắm bóng thời gian nhỏ lệ tàn Lạnh lẽo, đêm đơn mờ ngập lối Tháng ngày héo hắt vọng mơ tan Tìm trăng đuổi bóng quầng đen mộng Trải bút, gieo vần gửi gió giông Vạn dặm ngân vang lời lãng tử Những chiều đồng vọng cuốn hồn phong Rồi cũng mỏi mê, rũ giấc ngàn Trái sầu gom lại thả thênh thang Lặng nhìn chim duỗi, ôm vầng bạc Buồn bã, chao đao, thả bóng vàng… Chợt dưới trăng thanh hồn mộng đến Chập chờn ánh loé, khiến bâng khuâng Tâm tư bỗng chốc xoay dòng nước Rộn rã, ngân nga, trải nguyệt vầng Nhấp nhô sóng nước vỗ lên bờ Ngày tháng con tằm nhả kết tơ Một thoáng chạnh lòng ai ngỡ buộc Nào hay cánh rộng thoáng tình thơ Niềm thương, nỗi nhớ cõi ngàn mây Chẳng vướng dương trần bởi cánh bay Diệu vợi khung tầng soi ảo thế Chim trời trải rộng cánh về đây! Nguyễn Thành Sáng
TÂM TÌNH Có phải người đang trầm ảm đạm Nỗi buồn lặng lẽ cuốn con tim Bởi trăng đã khuất chìm sau núi Để kẻ mơ trăng phải thẫn thờ! Tâm hồn cảm thấy như băng giá Một cõi không gian thấy lịm tàn Bóng tối phủ đầy, giăng ngập lối Nỗi niềm quạnh quẽ bởi mơ tan Còn đâu ngày tháng gieo mơ mộng Sóng nước, con thuyền vượt gió giông Lửa sống, rực hồng hồn lãng tử Đốt bầu lạnh lẽo bởi đông phong! Duỗi cánh bay xa, vượt biển ngàn Giữa trời lộng ánh dãy thênh thang Nâng thơ cao vút treo mây bạc Gửi gió tìm trăng trải ánh vàng Bỗng chốc chiều nay thu lạnh đến Nghe lòng tê tái với bâng khuâng Hồn yêu nửa mảnh trôi dòng nước Lạc lõng, chơi vơi giữa xoáy vần… Tôi cũng như ai, cũng nát bờ Mảnh đời vạn úa, kéo thành tơ Chiều tà lặng vắng giăng ra buộc Vào cánh hồn bay để biến thơ Lên giữa không trung gặp những mây Cũng lờ, cũng lững, cũng trôi bay Thơ tim cùng nhịp phù vân thế Quyện kết hồn tình thả đó đây! Nguyễn Thành Sáng
HÃY ĐỂ TÀN TRÔI Em hãy mím môi, đừng nói nữa Những lời ly biệt xé tình tôi Thà nhìn mây bạc trôi xa thẳm Hơn để trăng vàng phải rụng rơi! Còn đâu ngày tháng hồn thương quá Chiều ngắm hoàng hôn trải ánh tà Hai quả tim yêu cùng nhịp đập Giữa bầu êm ả, nhịp ngân nga Còn đâu những tối ngắm trăng vàng Kéo ánh sao trời buộc gió mây Trôi giữa không gian về diệu vợi Hồn yêu dào dạt, thấm men say! Em từng e thẹn nói yêu tôi Tình ái những ngày ấp ủ nôi Tôi cũng yêu ai, yêu thật đậm Bao lời chung thủy đọng bờ môi Thế mà một sớm, sợi tơ lòng Vụt đứt phũ phàng bởi gió giông Nứt trái sầu đau tôi rỉ máu Rồi khô đóng cứng giữa trời đông Tôi biết tình tôi đã nát tan Nhưng ai đừng nỡ xoá trăng thanh Vì nơi tít tận bầu xa vợi Hồn ái ngày xưa đã vượt tầng Em cứ quên đi, đừng nói nữa Vì đâu còn mật ướt mềm môi Thời gian rồi cũng chìm quên lãng Những áng mây buồn vẫn phải trôi! Nguyễn Thành Sáng
ĐỪNG BUỒN NỮA ANH ƠI Đừng buồn em nữa hỡi anh ơi Mộng ước thuyền duyên giờ đã trôi Đã nát cung yêu, tàn kỷ niệm Chuỗi ngày hai đứa sánh chung đôi Chưa hẳn bên chồng em hạnh phúc Vì nơi sâu thẳm đậm hình ai Dòng sông, bến nước, vầng trăng mộng Chẳng dễ sớm chiều đã nhạt phai Đêm đêm giấc ngủ ở bên chồng Lửa rực trong lòng lại ngụội đông Hình bóng ai kia luôn lởn vởn Hồn yêu ngày cũ hóa cuồng phong Mật ngọt uống vào chỉ đắng cay Nhìn chồng mà ngỡ ảnh hình ai Con tim nhung nhớ luôn dày xéo Để biến tổ chim chốn đọa đày Không thể cải lời của Mẹ Cha Đành làm cánh nhạn phải bay xa Bỏ khung trời cũ ngàn yêu dấu Lóng lánh trăng thanh dãy ngọc ngà… Thôi đừng buồn nữa hỡi anh ơi Thuyền mộng năm nào nay đã trôi Sóng nước dòng sông còn mãi đó Thì còn vô số cánh thuyền bơi Giã từ dĩ vãng, tạ từ thương Lịm chết linh hồn, lệ nhỏ sương Chim quạnh hót lên lời thống thiết Tiển tình vạn kỷ bước ngàn phương! Nguyễn Thành Sáng
BỌT TRẮNG Thôi rồi! Em đã bước theo chồng Ngày tháng bên người có nhớ không Mảnh chết nơi đây ngàn lá úa Sầu tàn, ảm đạm xoáy thu phong! Rồi qua mấy thuở em làm vợ Sớm tối vai mang nghĩa cuộc đời Cửa đóng, then cài, chôn dĩ vãng Âm vang tình cũ lặn tan trôi Em vui hạnh phúc với con thơ Giấc ngủ say nồng trải cánh mơ Nơi đó thời gian không có kẻ Cùng ai êm ả dưới trăng trơ Năm mười năm nữa tình cờ gặp Ánh mắt chiều nào ôi rực thắm Đậm khắc tận sâu hồn kẻ lụy Nay màu tuyết lạnh cõi xa xăm! Em bình thản ngắm rồi em hỏi Có phải ông là…anh phải không? Trời hỡi! Tôi vui hay phải nghẹn Ngày nào yêu lắm… biến thành giông Khung tình mộng ái đã hoang sơ Để kẻ hồn đau, bước thẫn thờ Nát lịm tình tan trôi nẻo vắng Dưới trời thui thủi bóng chơ vơ… Tôi về lục những cánh hồn phi Thức trắng đêm nay cạn thuở thì Xưa cũ linh hồn… nay hóa đá Thôi thành tro bụi, thoáng em đi! Nguyễn Thành Sáng
QUÊN ĐI EM. Đêm nay dưới bóng ngọn đèn khuya Đọc lá thư em mới gửi về Mật ngọt ngày nào thoa cánh nhạn Giờ đây thu trải áng sầu tê! Em ơi! Dòng thắm của năm xưa Anh uống từng lời, giải khát khao Cảm xúc dâng trào bơi sóng nước Nhịp nhàng, nhấp nhố dưới ngàn sao Những tiếng yêu thương với nhớ nhung Pha thêm đôi chút nỗi bâng khuâng Nhưng như non nỉ, ngân tai nói Phủ mát hồn yêu tận suối ngàn Bây giờ cũng nét của ngày qua Mà ấm nồng nay lại cuốn mưa Để nhỏ mờ lên trang giấy mỏng Làm trôi, nhoè nhoẹt, tiễn tình xưa! Anh muốn tìm quên, muốn xé thơ Để không vương vấn bóng hồn mơ Kéo theo trăng khuất sau đêm lạnh Gói giữ khung tàn, mảnh ánh trơ… Từ nay em hãy cố quên đi Đừng có bay về cánh vỡ chi Cho nát đau thêm hồn cõi lạnh Ẵm tàn, ôm quại, quấn sầu bi Em cứ phôi phai, vui mộng mới Đừng vì dang dỡ chuyến đò đưa Nản lòng lữ khách lùi chân bước Nắng cháy đường dài giữa sớm trưa! Nguyễn Thành Sáng