Hoa Bỉ Ngạn, hay còn gọi là Mạn Châu Sa Hoa theo cách gọi của Phật Giáo theo truyền thuyết là loài hoa nở ở bờ bên kia sông Tam Đồ, giữa ranh giới của người, yêu và ma, một nơi mà mãi mãi không có cách nào đến đó được. Tương truyền hương hoa có thể gợi lại ký ức của người chết khi còn sống, có người nói Mạn Châu Sa Hoa vốn mang màu trắng. Khi hấp thụ linh hồn người chết sẽ biến thành màu đỏ rực. Hoa thường nở vào mùa thu đông, khi nở hoa thì không thấy lá, khi ra lá thì không thấy hoa. Hoa bền, dễ trồng, có 3 màu: đỏ, trắng, vàng. Người ta còn nói, hoa này là hoa đoạn duyên nữa vì khi thấy hoa này họ sẽ không đến được với nhau, giống như là một màu máu mãi mãi chia lìa, họ bảo hoa này chỉ mọc dưới âm phủ.... khá nhiều lời đồn đoán về loài hoa đặc biệt này, hi vọng bài viết sẽ giúp bạn tìm được lời giải và những stt hay về hoa bỉ ngạn. Một số câu nói hay về hoa bỉ ngạn Stt về hoa bỉ ngạn ngắn Ái tình là chi đây? Đau khổ cả một đời, nhung nhớ cả một đời, lưu luyến cả một đời, chẳng phải cuối cùng rồi cũng theo chén canh Mạnh Bà mà tan vào hư vô hay sao? Tình ái cũng giống như đóa hoa Bỉ Ngạn kia: Mỹ lệ kiều diễm đấy, nhưng chóg tàn; có hoa có lá đấy, nhưng vĩnh viễn chẳng thể ở bên nhau. - Bỉ Ngạn Hoa gợi cho ta cái cảm giác chính là trăng trong nước, hoa trong gương, càng ngắm càng muốn nắm giữ. Tưởng chừng như đã có thể nắm giữ được trong tay thì cuối cùng lại phát hiện ra tất cả phải chăng đều là hư hư thực thực. - Bỉ ngạn hoa hoa nở không thấy lá Sông Vong Xuyên nước sâu tựa trời cao Sương Giang Nam mưa bụi phủ Nại Hà Cố nhân cười chặt đứt một hồi duyên - Bỉ Ngạn hoa, hoa nở một ngàn năm, hoa tàn một ngàn năm, khi hoa nở thì lá đã tan mất, mà khi lá mọc dài thì hoa lại bắt đầu héo tàn, hoa và lá của Bỉ Ngạn hoa mặc dù là cùng chung một rễ, thế nhưng đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không gặp gỡ. Hay cho một cái đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không gặp gỡ, thật sự một loài hoa kỳ lạ. Stt buồn về hoa bỉ ngạn Bỉ ngạn hoa, khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến, tình bất vi nhân quả, duyên chú định sanh tử. - Bỉ ngạn hoa mãi chỉ mang bi thương và đau khổ. Tại vì sao, những ai đã trải qua cuộc tình thất bại, đều thích loài hoa này. Bởi vì, chúng ta đều thấy hình bóng mình trong loài hoa này, đầy đau khổ và bi thương. - Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Nhìn bỉ ngạn, tôi nhớ về miền ký ức đau thương, tôi nhớ về giọt lệ của giao nhân, tôi nhớ về nỗi cô đơn chia ly hai bờ âm dương. - Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ sinh tử Sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng Mạnh Bà Thang là ai quên ai nhớ? Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông? - Bỉ ngạn mang một chút gì đó buồn thẳm, mang chút gì đó tà ác, mang một huyết sắc đỏ rực.. - Bỉ ngạn Một sự chia ly buồn thảm khạm đậm tâm hồn nhân thế.. Rực rỡ một màu máu, nhưng đó liệu là vẻ đẹp, một vẻ đẹp rực rỡ hay là biểu hiện của một niềm tang thương, một nổi xót xa đau đớn đến tốt cùng vì chia ly. Lá và hoa chằng bao giờ gặp nhau từ lúc sinh ra cũng tựa như lúc trờ về cát bụi, chẳng bao giờ.. Liệu còn gì hơn sắc buồn của bỉ ngạn? Ngôn tình về hoa bỉ ngạn Bỉ ngạn nở bên hoàng tuyền, ngạo ngễ là thế, kiêu ngạo là thế.. Nhưng có ai biết được những đóa hoa ấy đã trải qua đau thương ngần nào, cô độc ngần nào.. Đời đời kiếp kiếp cô đơn, bất tử, bất diệt, còn gì hơn nỗi đau chia ly hoa và lá, còn gì hơn nỗi đau vĩnh viễn bên bờ luân hồi nhưng không nhập được luân hồi... Nỗi đau ấy liệu được ai thấu hiểu.. - Bỉ ngạn hoa, khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến, tình bất vi nhân quả, duyên chú định sanh tử. Cuối cùng cũng đến ngày chính tôi ngã vào vòng xoáy mà tôi tạo ra, để tưởng nhớ bóng dáng cố nhân lần cuối cùng, để lưu lại chút nhớ thương sau nhiều năm dằn vặt. Cuối cùng tôi đã được giải thoát, thoát khỏi bao ân hận, bao áy náy. Cuối cùng tôi chết, chết trong tay người tôi yêu. - Bỉ ngạn hoa. Loài hoa cõi âm. Ngàn năm nở. Một lần dựa Theo. Truyền thuyết. Biệt danh là gấu. Còn gọi cái tên nhung nhớ. Cả đời. Dù thời gian có bao lâu có vui chôn đi điều gì, thì mãi mãi ta cũng không bao giờ quên "người mà ta từng xem là tất cả", chỉ là dấu ở đâu đó trong kí ức thôi, thỉnh thoảng ta lại nhớ.. - Bỉ Ngạn ngàn năm nhớ Bỉ Ngạn ngàn năm thương Màu hoa tươi rực rỡ Sao mang vẻ tang thương? - Bỉ Ngạn nhuộm đỏ cả vong xuyên. Lời tháng truyền tới đứt dây tình. Cùng sinh cùng diệt mãi chẳng gặp. Ngàn năm dù yêu vẫn xa rời. - Bỉ ngạn ơi bỉ ngạn Đỏ rực cả một phương Ưu tư này ai thấu? Tang thương này ai mang? Hình ảnh thơ về hoa bỉ ngạn Cánh đồng hoa Bỉ ngạn là bức tranh đẹp, nhưng cũng đem đến nhiều đau thương cho những người yêu nhau mong gặp lại nhau nhưng không bao giờ gặp lại hoặc gặp lại nhưng không nhận ra nhau! Ước gì có thể gặp lại người mình yêu thương ở cánh đồng hoa Bỉ ngạn! - Càng chạy trốn sự cô độc thì càng gặp sự cô độc. Càng trốn tránh nỗi nhớ thì càng không trốn được nỗi nhớ! - Chàng là lá, thiếp là hoa.. đợi 1000 năm thì thiếp đã hóa thành hoa, bỏ rơi những chiếc lá nhớ thương của chàng lại một mình! Bây giờ mới hiểu rõ hoa bỉ ngạn vốn dĩ không thể nào có cả hoa và lá cùng tồn tại! Vốn dĩ nếu có lá sẽ không hoa, có hoa sẽ không lá.. Cả hai đã được sắp rằng mãi mãi sẽ không thể tồn tại cùng nhau.. - Chẳng nên hẹn ước nơi cầu Nại Hà, bởi vốn vô duyên thì dù có ngàn vạn lần hội ngộ cũng chỉ là người dưng ngược lối. - Chốn Hoàng Tuyền ngăn hai bờ sinh tử Bỉ Ngạn hoa nhuộm đỏ dòng Vong Xuyên Mạnh Bà thang ai quên quên nhớ nhớ Cầu Nại Hà sao nặng bước chưa qua? - Có người cả đời luôn luôn tìm kiếm làm thế nào để trở nên trường sinh bất lão, nhưng với ta, ta chưa bao giờ mong muốn thứ gọi là trường sinh cả, bất lão cũng vậy, chưa bao giờ mong muốn. Cô độc cả ngàn năm, có gì đáng để mong ước. Sức mạnh thì sao, không một sức mạnh nào đáng sợ bằng sự cô độc cả ngàn năm. Nó bào mòn ý chí, bào mòn cảm xúc một cách đáng sợ. Bất tử.. ta chưa bao giờ cần.. - Em chỉ là hoa dại Mọc lên ở bên đường Người qua rồi người lại Hỏi có người nào thương? - Hoá ra năm tháng ấy, khờ dại lắm phải không? Người trao cơn gió thoảng ta trút cả bão lòng. Chỉ biết ở đấy chờ họ quay về, chờ họ cho ta một câu đáp trả, chờ họ cho ta một lời giải thích. Stt hoa bỉ ngạn về tình yêu Đã lâu lắm rồi, lâu đến mức hắn quên mất bản thân là ai.. Lâu đến độ hắn biết Hắc Bạch vô thường đến đây từ khi nào nhưng vẫn không nhớ ra bản thân ở chỗ này để đợi ai? - Hãy nhớ lời ta, đừng bao giờ tin vào người khác... Trong cuộc đời này, mỗi người đều là một hòn đảo cô độc. - Hoa Bỉ Ngạn, còn có tên là hoa Mạn Châu Sa, là đoạn tình yêu bị nguyền rủa. Có hoa mà chẳng có lá, lá mọc mà chẳng thấy hoa, đời đời kiếp kiếp hoa lá bỏ nhau, đời đời kiếp kiếp cùng gốc mà chẳng thể gặp mặt. - Hoa nở ngàn năm chẳng thấy lá Lá ngẩng đầu lại chẳng thấy hoa đâu? - Hoa nở ngàn năm Hoa Bỉ Ngạn Hoàng Tuyền huyết nhuộm nỗi bi thương Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương - Hẹn ước cùng nhau ngắm hoa Bỉ Ngạn Đến khi hoa nở, đỏ khắp chân trời Lời hứa còn đấy, nhưng người ở đâu? - Khoảng thời gian dạo gần đây có vẻ rất tốt, rất vui vẻ. Thậm chí còn có thể là không có gì đáng kể và bận tâm nên biết mà như không biết. Không biết lại tưởng là biết rõ. Lâu dần thành quen, lại cho rằng đó là điều hiển nhiện. Gặp lại thì vẫn sẽ dửng dưng bình thường. Không cao trào. Không tột cùng thâm sâu. Thời gian có cộng thêm và dài hơn nữa thì hiện trạng vẫn sẽ như vậy. - Khi hoa bỉ ngạn nở, chỉ có một màu lửa đỏ; hoa nở không có lá, có lá không có hoa; tương niệm nhớ mong nhưng không thể gặp nhau, một mình cô độc trên con đường đến bờ bên kia. - Làm Bỉ Ngạn hoa, cũng như làm cây Cát Cánh. Phật nói ở bờ bên kia, vô sinh vô tử, vô khổ vô bi, vô dục vô cầu, là một thế giới cực lạc quên hết tất cả đau thương, nơi có loài hoa này vượt qua ngoài Tam giới, không nằm trong Ngũ hành, sinh trưởng ở miền cực lạc ít nước, không thân không lá, đỏ tươi rực rỡ, Phật nói đó là Bỉ Ngạn hoa. - Lòng đã nở một nhành hoa Bỉ Ngạn Nhìn Vong Xuyên đưa tiễn mấy dòng trôi Cánh mong manh trói đời ta vô ảnh Bờ nhân duyên xa tít tắp chân trời - Một ngày nào đó em sẽ bỏ lại thế giới này ở sau lưng. Vì vậy hãy sống theo cách mà em muốn nhớ đến. Chờ đợi vô vọng thì sao chứ? Em vui là được. Ngàn năm không gặp thì sao chứ? Chỉ cần người em chờ là anh! - Nghiệt duyên tựa như hoa bỉ ngạn Cả đời lá đợi chẳng thấy hoa Một số câu nói hay về hoa bỉ ngạn Nhìn bỉ ngạn, tôi nhớ về Trương Khởi Linh, nhớ về một thân thế mờ mịt. Nhìn bỉ ngạn, tôi nhớ đến Tả Thương Lang, nhớ về tình yêu cuồng si mà dại khờ. Nhìn bỉ ngạn, tôi nhớ về Tiểu Phong, nhớ về cái kết bi thảm của tình yêu. Nhìn bỉ ngạn, tôi nhớ về cái chết của Diệp Trăn, tôi nhớ đến hình ảnh nàng nhảy vào vòng xoáy do chính mình tạo ra. Nhìn bỉ ngạn, tôi nhớ về miền ký ức đau thương, tôi nhớ về giọt lệ của giao nhân, tôi nhớ về nỗi cô đơn chia ly hai bờ âm dương. - Nhìn vào sự thật hít thật sâu và môi cười thật tươi. Đừng đợi ai mang nụ cười mà tự mình mang cho mình nụ cười, nụ cười của chính trong trái mình luôn Vĩnh cữu. Nhưng đôi khi nụ cười mãi rong chơi đâu đó nhưng kệ nó, rồi nó sẽ về thôi, vì thứ gì của mình thì k bao giờ là của kẻ khác. - Người ta vẫn nói rằng Bỉ ngạn, thứ hoa nhuốm máu u linh, cô độc bên bờ Vong Xuyên, người ta vẫn thường nói Bỉ ngạn như đóa hoa của những linh hồn, thứ hoa không may mắn nhưng đã mấy ai thấu hiểu bỉ ngạn.. - Người ta nói trong Bỉ Ngạn có yêu ma. Người ta nói Bỉ Ngạn là chia li. Người ta cũng từng nói Bỉ Ngạn là hồi ức. Nhưng đối với tôi hoa Bỉ Ngạn giống như một thứ làm tôi bỏ đi thứ mà tôi nghĩ là tình yêu, để yêu lấy chính bản thân mình và yêu lại những người yêu thương tôi. Kí ức giờ chỉ còn là những cánh hoa của Bỉ Ngạn. - Những kẻ si tình Không sợ sinh, không sợ tử, không sợ chia ly Thế gian vạn vật chỉ có tình là bất diệt Là thứ trường sinh - Sở dĩ hoa bỉ ngạn đẹp bởi vì bên trong nó có chứa chất kịch độc, khi nọc độc của hoa ngấm vào cơ thể thì cũng giống như tình yêu đã tuyệt vọng, không thể cứu vãn được nữa! - Ta cho rằng kiếp trước đã ngoái lại ngàn lần, mới đổi được một ánh mắt của chàng ngày hôm ấy, để rồi yêu sâu đậm đến mức này, nhưng vẫn chưa thể ở bên nhau.. Bông hoa nơi địa ngục, đỏ thắm màu máu đỏ tươi, tượng trưng cho những bi kịch, hoa mọc không lá, lá mọc không hoa. - Ta là bỉ ngạn, là đóa bỉ ngạn nhiễm máu đỏ tươi, là công cụ bị chàng lợi dụng, là bỉ ngạn u ám chứ không phải rực rỡ mẫu đơn. Mà chàng thì không cần bỉ ngạn, chàng chỉ muốn mẫu đơn. Sầu làm chi khi người ta phụ bạc. Chốn hồng trần vốn dĩ chẳng thật tâm. Thơ ngắn về hoa bỉ ngạn Tám ngàn dặm hoàng tuyền bỉ ngạn đỏ, cầu Nại Hà biết có người mong? Đau khổ nhất không phải là không có được, cũng không phải có được rồi nhưng lại vuột mất.. mà là có được rồi tuột mất nhưng buông không đành nhìn không thấu. - Tình không vì nhân quả Duyên đã định tử sinh Giữa chúng ta chỉ như hoa và lá.. mãi mãi không thể bên nhau. - Tình nồng đã dứt Hồi ức tàn phai Tư niệm cũng đoạn Bỉ Ngạn hoa, Hoàng Tuyền lộ Sông Vong Xuyên, đá Tam Sinh Nguyện chờ - Tôi bị áp lực nặng nề bởi những tham vọng của chính mình , tôi đã từng nhớ đến quá khứ đau đớn để vươn mình trong hiện tại , nhưng khi tất cả qua đi tôi sẽ còn lại gì? Bản thân tôi cũng chỉ nhỏ nhoi đến thế thôi , còn thế giới ngoài kia thì bao la rộng lớn! Đoạn đường chông gai của riêng mình tôi vì tôi không muốn mọi người nhìn thấy tôi khóc! Trong mắt của mọi người tôi phải thật xinh đẹp và luôn tươi cười.. - Trong cơn mơ hư hư, ảo ảo, ta sợ tâm trí này có thể quên đi mất nụ cười của nàng trông ra sao và đẹp thế nào. Ta lại sợ rằng, bên kia bờ hoàng tuyền, nơi mà ta đang đi đến lại thiếu đi mất bóng dáng của nàng – người con gái ta yêu. - Trên đường hoàng tuyền, có hoa Bỉ Ngạn Hoa chờ một người, yêu tận tâm can. Duyên phận trái ngang, đời đời lỡ dở. Số mệnh sắp đặt, vạn kiếp chẳng nên duyên. Chẳng phải thần tiên, chẳng phải hồ điệp Nguyện làm tri kỷ bầu bạn nơi cửu tuyền. Vong Xuyên bất tận, Bỉ Ngạn tịch liêu. Có phải chăng chẳng chờ được người yêu? Chỉ nguyện làm thân hoa mọc trên đất, Có hoa không lá, có lá không hoa. Lặng nhìn nhân thế, lặng nhìn đời trôi. - Tuy Bỉ Ngạn mang màu sắc kiêu sa nhưng ẩn trong nó là sự đau khổ xót xa.. Em thích Bỉ Ngạn vì nó có màu sắc kiêu sa và nó mang nhiiều nổi buồn giống em vậy.. - Từng lùng sục để mua hoa, nhưng chỉ thấy người ta bán hạt giống. Vào một ngày tưởng chừng từ bỏ việc mua chúng, tôi lại bắt gặp nó mọc gần một ngôi mộ. Không phải đỏ kiêu kì mà là vàng bắt mắt, tôi vẫn còn thấy lá chưa tàn, nhưng chắc rồi cũng sẽ lụi đi vì hoa sắp hé cánh. Tôi mong có nó, nhưng tôi lại không muốn đem trồng nó, tôi muốn là người qua đường nhỏ bé đi ngang qua nó vào lúc nó rực rỡ, chứ không phải là người gieo trồng đau thương mong chờ ngày hoa rộ nở. Bỉ ngạn là một chữ duyên, mộ chữ phận, mộ chữ yêu, một chữ đau, mỗi thứ gom góp một ít để nở rộ trong tang thương. Tôi không muốn giống tam thất, một đời trồng hoa, một đời vì tình mà đến kết thúc chỉ nhận được một chữ ly, rõ ràng là phận là duyên nhưng đến cuối thì chỉ biết hẹn ước chờ nhau ở chân nại hà. Rõ ràng là đau thương đến cùng cực, mà lại nở rội để mê hoặc chúng sinh. - Trên đường hoàng tuyền, có hoa Bỉ Ngạn Hoa chờ một người, yêu tận tâm can. Duyên phận trái ngang, đời đời lỡ dở. Số mệnh sắp đặt, vạn kiếp chẳng nên duyên.. Chẳng phải thần tiên, chẳng phải hồ điệp Nguyện làm tri kỷ bầu bạn nơi cửu tuyền. Vong Xuyên bất tận, Bỉ Ngạn tịch liêu. Có phải chăng chẳng chờ được người yêu? Chỉ nguyện làm thân hoa mọc trên đất, Có hoa không lá, có lá không hoa. Lặng nhìn nhân thế, lặng nhìn đời trôi. - Vốn dĩ đã đau thương tới cùng cực Sao còn nở rực để mê hoặc chúng sinh? Xem thêm: Viết bài kiếm tiền tại nhà Cách kiếm tiền từ giao dịch bitcoin Thơ về hoa bỉ ngạn ngắn