Sông Hương xứ Huế đã bao đời miệt mài làm nên những nét tinh tế và độc đáo của văn hóa Việt Nam. Đó là dòng chảy giao hòa và dung hợp của nét văn hóa truyền thống dân gian với văn hóa cung đình với những con người Huế với những nét đặc trưng không lẫn với bất cứ nơi nào về giọng nói, tiếng cười, điệu hò và những món ăn Huế hấp dẫn. Thơ ngắn về sông Hương "Nếu như chẳng có dòng Hương Câu thơ xứ Huế Đánh rơi nữa chừng" Dưới đây là tuyển tập những bài thơ hay nhất của nhiều tác giả viết về sông Hương Đêm Khuya Tự Tình Với Sông Hương Bây giờ chỉ có đôi ta Bao nhiêu tâm sự Hằng Nga biết rồi Thủa nước non đến hồi non nước Sông Hương đành xuôi ngược đông tây Soi lòng chỉ có đám mây Đám mây phú quý những ngày lao đao Sao mặt sông xanh xao ra dáng Sao tình sông lai láng khôn ngăn? Vì ai lắm nỗi chứa chan Hay còn đợi khách quá giang một lần Này thử hỏi, thuyền nan thả lá Thuyền ai đây nấn ná bấy lâu? Mặc ai khanh tướng công hầu Không thèm chung đỉnh, lưng bầu gió trăng Sao trời đất đãi đằng ra thế? Sao mưa nguồn chớp bể luôn đêm? Trong thành yến ẩm vui thêm Tiếng ca lanh lảnh lọt rèm rèm thưa Sông Hương hỡi, xuân vừa tơ liễu Cả trăm hoa hàm tiếu nhởn nhơ Vì đâu nước chảy lững lờ Hay cho thế sự cuộc cờ chiêm bao Ghét xa mã nao nao uốn khúc Giận thời gian những lứa xuân xanh Nhà ai khiêu vũ năm canh Hơi men sực nức dưới thành đô xưa Sao tức tối trôi bừa đi mãi Chẳng buồn nghe cô lái thở than "Thuyền em đậu bến Hương Giang Chờ người quân tử lỡ làng tình duyên" Thuyền lặng lẽ nằm yên với bóng Nước sống xuôi dợn sóng bến thuyền Trong thành ngủ chết con đen Khóa xuân bỏ lỏng đến then chẳng gài Hãy trông thử đền đài dinh thự Dấu xưa, xưa tình tứ làm sao Ô hay! Sóng chảy dạt dào Chiếc thuyền vô định tạc vào bến mê Sao trai gái đi về trong mộng Mà sông Hương chẳng động niềm riêng Trong thành để lạnh hương nguyền Tiếng gà gáy nguyệt láng giềng còn say. Hàn Mặc Tử Tiếng Hát Sông Hương Trên dòng Hương Giang Em buông mái chèo Trời trong veo Nước trong veo Em buông mái chèo Trên dòng Hương Giang Trăng lên trăng đứng trăng tàn Đời em ôm chiếc thuyền nan xuôi dòng Thuyền em rách nát Mà em chưa chồng Em đi với chiếc thuyền không Khi mô vô bến rời dòng dâm ô! Trời ôi, em biết khi mô Thân em hết nhục giày vò năm canh Tình ôi gian dối là tình Thuyền em rách nát còn lành được không? Răng không, cô gái trên sông Ngày mai cô sẽ từ trong ra ngoài Thơm như hương nhụy hoa lài Trong như nước suối ban mai giữa rừng. Ngày mai gió mới ngàn phương Sẽ đưa cô tới một vườn đầy xuân Ngày mai trong nắng trắng ngần Cô thôi sống kiếp đày thân giang hồ Ngày mai bao lớp đời dơ Sẽ tan như đám mây mờ đêm nay Cô ơi tháng rộng ngày dài Mỏ lòng ra đón ngày mai huy hoàng Trên dòng Hương Giang.. Tố Hữu Sông Hương Đặt mình trên con nước, đầu hướng về biển, anh trôi đi Cùng hình bóng các đền đài, những cạm bẫy của thời gian, nước mắt Người đã chết Anh trôi đi cùng phù du phiêu sinh vật, những tiếng chuông không ngày về Những ngọn cỏ khô không nguồn gốc, những người mẹ đắm đò, Những câu mái nhì mất tích Anh trôi đi với trận bão năm Thìn, nhịp cầu bị đánh sập năm Thân Những cây bèo tím Sông Hương Con sông của những người ra đi và trở lại Đưa anh qua những ngày bình an như bàn tay mẹ Không nỗi đau đớn nào sông không rửa sạch với từng giọt nước ngời sáng Không một cơn khát nào không được san sẻ bằng vị ngọt thần thánh Người có đủ nước cho những cánh đồng, đủ tôm cá cho phiên chợ sớm Diên Trường, đủ nước mặn cho những ao tôm ngoài cửa Thuận Người đủ phù sa để làm nên một châu thổ không có trên bản đồ Nhưng mãi mãi phì nhiêu trong tâm hồn người xa xứ Người là bùn, là mây, là bến, là hành trình của nước không dừng lại một ngày Những đêm mất ngủ Anh nằm cong như một con thuyền neo trên sông Anh nghe nước chuyện trò Về cánh rừng nguyên sinh trên động Mang Chang với những cây trầm khổng lồ Những con cá chình không bao giờ chết trong những hang sâu Thác Ông, Thác Mụ Những bãi cát thơm hương thạch xương bồ Ngững tiếng gầm bị nén lại của thủy điện Tả Trạch Anh trôi đi, Không bắt đầu, không kết thúc, không bờ bến Anh mang tự do của nước đến với cuộc đời Như sông, từ hữu hạn đến vô hạn Để mãi mãi có mặt Để sống Bên người Phải chăng, Sông Hương? Nguyễn Khoa Điềm Đi cùng sông Hương Vô tư chảy Vô tư xanh Thu cả hồn trời mà chẳng biết! Những ngôi sao lặng im Vời vợi soi nhau Tinh nghịch trốn tìm Lặng yên xanh Giấu lòng mình xao đọng Bởi biết đời Sắc sắc - không không Đi dọc sông Hương Đi cùng sông Hương Tôi như đứa trẻ con bị lạc Ngu ngơ trôi Quên cả phố nhà Như cơn gió Không biết nơi dừng lại Cứ theo sông Vỗ mãi tới trời xa Nếu được lạc cùng sông Xin lạc mãi Để hồn trôi êm ái khúc du ca Lâm Thị Mỹ Dạ Chiều Hương Giang Sau chiều nay, còn buổi chiều khác nữa, Có thể mây cao, có thể nắng vàng, Cơn gió thổi những buổi chiều chưa tới Tóc bao người bay rợi cả không gian.. Nhưng chiều nay, con bò gặm cỏ, Bên dòng sông, như chưa biết chiều tan. Tôi với nó lặng im, bè bạn Mắt nó nhìn dìu dịu nước Hương Giang. Những buổi chiều, những buổi chiều quê hương, Tôi đã sống và tôi chưa được sống, Nhưng chiều nay, vô tình trong nắng muộn, Mắt tôi nhìn trong suốt nước Hương Giang.. Nguyễn Khoa Điềm Vái Sông Hương Quỳ xuống đất ông Quán vái sông Hương Dù sông Hương chảy lững lờ Trăng hoàng cung đỏ úa Đêm Huế hầm hập gió Giọt nước mắt rơi vào giấc mơ Rồi một mình ông xuống đò Áo khuy vải, chân xỏ guốc Tìm về người đàn bà bên bến nước Chén rượu Chuồn ngọn lửa xanh Trái tim chậm rãi tỏ tình Chậm rãi khóc tóc râu đã bạc Người đàn bà không còn trên bến nước Tiếng chuông chùa Thiên Mụ vọng rồi im. Ngân Vịnh Chơi thuyền trên sông Hương Tình yêu trong lúc ngẩn ngơ Bỗng dưng vớ được câu thơ làm thuyền Bấy giờ vừa lúc trăng lên Thuyền tôi ở giữa bốn bên chuông chùa Bấy giờ sóng cứ ru đưa Làm thuyền tôi đắm sao chưa đắm thuyền? Đồng Đức Bốn Bốn chiếc cầu bắc ngang sông Hương Em đưa tôi qua Bạch Hổ, Tràng Tiền Vô cớ đứng tần ngần trên cầu Mới Sông Hương mùa này trong thấy đáy Nước về xuôi gió lại ngược lên ngàn Em đánh số cho cầu theo tuổi nó Số một Số hai.. Số ba chen vào giữa Xin em đếm lại Bốn, ba, hai.. Không lẽ em quên chiếc cầu số một Chiếc cầu treo cổ nhất Chiếc cầu dải yếm bắc từ xưa! Nguyễn Duy Đêm sông Hương Bây chừ gõ chén sông Hương Lanh canh phách nhịp bốn phương cung đình Một suông trăng ở Hoàng Thành Một trăng suông nhạt chòng chành dưới sông Xáng xề cái nhịp thi cong Cái chân ai bước giữa vòng nam ai Rượu nâng sóng nhạc ngang mày Em lững thững giữa đêm bày chiếu hoa Xáng xề sông đổ về xa Xáng xề phách nhịp đổ qua hồn mình Ai ngâm khúc nhạc cung đình Để ai thương cả Hoàng thành cỏ rêu.. Thạch Quỳ Trên dòng sông Hương Đến Huế anh sẽ làm vua Em làm ái thiếp cho vừa một đôi Thuyền rồng hai đứa dạo chơi Sông Hương xanh biếc núi ngồi thông reo Hoàng hôn buông tím miền yêu Vua quên cả buổi thiết triều hôm nay Tiếng chuông Thiên Mụ đâu đây Giật mình tỉnh mộng gió lay mạn thuyền Doãn Kim Oanh Em với dòng sông Hương Thương cô gái Huế mộng mơ Trong tà áo tím bên bờ Hương Giang Cười tươi đôi mắt mơ màng Cho anh say đắm ngỡ ngàng Huế thương Em thướt tha giống dòng Hương Dịu dàng nón lá bên đường áo bay Văn Lâu xanh biếc hàng cây Cho anh xuống với đò đầy chưa em Xuôi theo dòng nước êm đềm Về thăm thôn Vỹ bên thềm ngói son Hàng cau khóm trúc lối mòn Biết cô thôn nữ có còn nhớ không Bao năm sao vẫn chưa chồng Chờ ai em để trầu không héo tàn Một mình với chiếc thuyền nan Người đi bỏ lại bẽ bàng tình xưa Một chiều trên bến đổ mưa Có người lữ khách em đưa ngỏ tình Cho em nhớ bóng nhớ hình Giờ đây em vẫn một mình bơ vơ Dòng Hương uốn khúc nên thơ Cô đơn em vẫn đợi chờ bên sông. Nguyễn Đình Huân Chiều sông Hương Nắng vàng khẽ lướt trên sông Thôn quê khói tỏa bềnh bồng theo mây Con đò đậu bến chiều nay Vu vơ ngọn gió lắt lay sóng trào Vẳng nghe câu hát ngọt ngào Ru chiều êm ái, lời trao dịu dàng Hồn quê đậm nét thu sang Ngẩn ngơ những chiếc lá vàng bay bay Hai bờ in bóng hàng cây Nước xanh thêm biếc hòa mây lững lờ Cảnh chiều, đẹp quá nên thơ Sông Hương dịu mát, tôi chờ bước em Lê Hoàng Sông Hương tự tình Anh về ghé lại bến Vân Lâu Một thoáng sông Hương nét đậm màu Đó bóng công viên ngày gặp gỡ Đây hình ghế đá buổi chờ nhau Phương nào lỗi hẹn làm xuân úa Chốn ấy lầm tin khiến nắng nhàu Tự khúc đôi câu lòng vẫn đợi Cho dù ảo mộng chợt tan mau. Lê Hoàng Hương giang tình lặng Anh vẫn hỏi rằng Có phải Huế yêu thương Tắm nước sông Hương cho tóc em xanh màu theo năm tháng Con sóng vơi đầy.. bến xưa còn nhớ mãi Nhung nhớ chữ tình đời đò dọc trôi xa Sông chảy êm đềm Như một bản trường ca Dịu dàng đại ngàn đắm say bao ghềnh thác Em buông mái chèo xuôi dòng đêm trăng mãn Rung cảm nghẹn ngào êm ả bóng đỗ quyên Ráng hoàng hôn chiều Nhuộm bóng khúc sông xanh Quyến luyến bước chân phiêu bạt kẻ lữ hành Thuyền lững lờ trôi mong manh màn sương lạnh Vang điệu trầm buồn mỏng mảnh khúc Nam ai. Phú Sĩ Bình minh tả trạch sông Hương Sớm an lành.. xứ Huế thật mộng mơ Tia nắng mới chan hòa trong nhịp thở Dòng sông nhỏ mang tình yêu nỗi nhớ Chảy xuôi nguồn một thuở mãi khôn nguôi Ta yêu nhiều trong cảnh sắc đầy vơi Bình minh sớm bên đời kia yên ả Đàn cò trắng chập chờn nghiêng cánh hạ Cạnh đàn trâu thong thả giữa góc đồi Ta buông hồn trong cảnh sắc chơi vơi Ru cảm xúc vào trời mây lẳng lặng Ôi thật tuyệt! Bình minh đầy hoa nắng Huế an lành một sáng đẹp tinh khôi. Lê Hoàng Hương Ca Hò ơi! Ai lên đốn củi Nam Hòa Nhớ mang cá mắm của miền Thuận An Sông Hương với núi Ngự Bình Núi sông sóng nước đượm tình nước non Sông Hương nước chẩy đôi bờ Trường Tiền nối nhịp đoàn viên nỗi niềm Nàng tiên xứ Huế mộng mơ Trường Tiền mấy nhịp nên thơ có nàng Trên sông dòng nước lững lờ Thuyền ai qua bến nên thơ tuyệt trần Thuyền chiều tựa cảnh thần tiên Trường Tiền đến chốn Bồng Lai gặp nàng Trên sông sóng nước hững hờ Nghe câu ca Huế thắm tình cố đô Thuyền ai lướt bến về mô? Bao Vinh, Vỹ Dạ đôi dòng biển khơi Thuận An tới bến hoàn ca Hết câu mái đẩy chạnh lòng cố nhân Tiều phu ngư phủ đôi niềm Nam Hòa cửa Thuận hương ca ngút ngàn. Hoài Trung